Tống Uyển Quân khi cười quyến rũ quá mức hấp dẫn lòng người, Từ Mậu sợ rằng nếu mình nhìn nhiều thì sẽ liều lĩnh làm ra sự tình không nên làm.
Cái này cũng không thể trách Từ Mậu nhát gan, đã từng có thủ hạ bị nụ cười của Tống Uyển Quân mê hoặc tâm trí, xúc động đòi đưa tay sờ Tống Uyển Quân.
Sau đó. . . Ách, nói chung là không có sau đó nữa, Từ Mậu chỉ biết là từ đó về sau chưa từng gặp lại người anh em kia.
"Từ quản lý, ngươi thấy ta đẹp không?" Tống Uyển Quân bắt chéo hai chân, cười quyến rũ hỏi.
"Đẹp. . . Đẹp lắm." Cái trán Từ Mậu toát ra mồ hôi lạnh, run giọng đáp.
"Vậy vì sao ngươi không nhìn ta ?" Giọng Tống Uyển Quân đầy vẻ quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên trán hỏi.
"Thuộc hạ không dám!" Cái cằm Từ Mậu đã gần như áp vào lồng ngực, chết sống không dám nhìn Tống Uyển Quân.
"Gần đây Hàn Chấn có phái người đến hộp đêm gây sự không?" Tống Uyển Quân thở dài, xem ra có chút mất hứng.
Hàn Chấn là lão đại thành Nam, địa bàn hai bên coi như tiếp xúc, đập phá quán lẫn nhau là chuyện thường có.
"Thưa không." Từ Mậu đáp lại.
"Vậy thì thật là quái lạ, Hàn Chấn tại sao tự nhiên giỏi nhịn như thế?" Tống Uyển Quân nhíu mày nói thầm một câu, tiếp theo đứng dậy nói: "Thay ta quản lý hộp đêm thật tốt vào, cuối năm sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
"A Văn, chúng ta đi." Nói xong Tống Uyển Quân liền muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này, một loạt âm thanh đánh nhau cùng quát lớn từ bên ngoài truyền đến.
Tống Uyển Quân hơi biến sắc, quay đầu nhìn về phía Quách Văn.
Lông mày Quách Văn nhướng lên một cái, vừa muốn đi qua xem xét tình huống, đột nhiên một tên trung niên nam tử đầu trọc đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy hắn mặc áo sơ mi trắng, ngực đeo dây chuyền vàng, vì mấy cái cúc trên mở ra nên người khác còn nhìn thấy ở ngực có xăm một con Thanh Long, tuổi tác chừng bốn mươi, toàn thân trên dưới đều tản ra khí tức hung ác.
Đi theo sau lưng hắn còn có hơn mười tiểu đệ mặc đồ màu đen bó sát, trên tay những người này đều cầm gậy bóng chày.
Lại nhìn 17 tên thủ hạ của Tống Uyển Quân, trong số đó đã có bảy người bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, mười người còn lại cũng tiến đến sau lưng Hàn Chấn, xem ra đã thành tiểu đệ của Hàn Chấn rồi!
"Tống Uyển Quân, không nghĩ tới ngươi sẽ bị thủ hạ mình phản bội a?" Ngay sau khi cửa lớn một lần nữa đóng lại, Hàn Chấn điên cuồng cười lớn.
Sắc mặt Tống Uyển Quân cực kỳ khó coi, khó trách Hàn Chấn nhanh như vậy đã đánh vào, hóa ra là những thủ hạ kia phản bội nàng!
Chỉ là nàng tự hỏi bình thường đều đối xử không tệ với thủ hạ, có chỗ tốt gì đều sẽ lập tức chia cho bọn hắn ,vì sao bọn hắn muốn phản bội mình?
"Ta quả thực không nghĩ tới bọn hắn sẽ phản bội ta, bất quá không vấn đề, ta còn có A Văn." Tống Uyển Quân nhìn về phía Quách Văn, mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Quách Văn là tâm phúc của nàng, mãnh tướng đủ sức lấy một địch mười, đã từng giúp nàng vượt qua qua rất nhiều nguy cơ, chỉ cần Quách Văn còn ở đây, nàng vẫn còn có cơ hội chạy được!
Còn Từ Mậu. . . Hắn đã bị dọa cho sắp tè ra quần, Tống Uyển Quân đương nhiên không thể đặt hi vọng lên hắn.
Chỉ là khiến cho nàng cảm thấy không ổn là, Quách Văn vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, không hề có chút đáp lại nào.
"Ha ha, ngươi cho rằng là ai nói cho ta biết ngươi muốn tới hộp đêm Minh Nguyệt? Ngươi cho rằng những thủ hạ này bởi vì người nào mới phản bội ngươi?"
"A Văn, nói cho Tống Uyển Quân, ngươi theo phe nào." Hàn Chấn không ngừng cười như điên, trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức..
Quách Văn rốt cục xoay người nhìn lại, mặt lộ nụ cười tà dị, nói: "Kinh hỉ hay không a, Tống Uyển Quân."
Tống Uyển Quân như rơi vào hầm băng!