• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi đứng lên cho ta!"

Tưởng Mộng Dao vừa thẹn vừa giận, nàng không nghĩ tới Lý Phong bị còng hai tay còn có được chiến lực ghê gớm như vậy, đồng thời còn vững vàng chặn đứng thế công của nàng, giờ càng là khiến nàng không thể động đậy.

Phần thực lực cùng tốc độ ứng biến này thật không thể tin nổi!

"Ta thắng rồi, có phải ngươi nên thả ta đi rồi đúng không?"

Vừa nói xong, Lý Phong liền chờ đợi hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.

Quả nhiên, thanh âm của Chí Linh tỷ tỷ rốt cục vang lên: "Đinh, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành khen thưởng. . ."

"Đinh, chúc mừng kí chủ, thu hoạch được 200 điểm kinh nghiệm, 1000 điểm tích lũy."

Lý Phong cuối cùng cũng thở phào, nhưng vẫn không có dự định sẽ đứng dậy.

Cô nàng cuồng bạo lực này làm hắn ăn không ít đau khổ, cứ như vậy mà đứng lên có chút quá tiện nghi cho nàng.

"Thả ngươi đi? Phi, nằm mơ! Ngươi cho dù có đánh chết ta, cho dù có ném ta ra khỏi nơi này, ta cũng sẽ không thả ngươi đi, ngươi tốt nhất mau chết cái tâm này đi!"

Tưởng Mộng Dao lộ vẻ mặt giận dữ quát lớn.

Đúng lúc này, cửa của phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Trương Hoành Mậu cùng Tô Đồng một trước một sau đi tới.

"Ách. . ." Khi Trương Hoành Mậu thấy được cảnh này liền trực tiếp ngơ ngẩn!

Tô Đồng cũng đơ luôn, nàng vốn đang lo lắng thay cho Lý Phong, kết quả lại nhìn thấy Lý Phong đang đè Tưởng Mộng Dao xuống mặt đất!

Trong lúc nhất thời, nội tâm Tô Đồng cảm thấy rất khó chịu, có thất lạc cũng có thất vọng, còn có mấy phần oán khí.

"Không đúng không đúng, sự tình không phải giống như chúng ta tưởng tượng."

Rất nhanh Trương Hoành Mậu đã nhìn ra có điều gì đó không thích hợp, bởi vì biểu lộ khuôn mặt của Lý Phong cùng Tưởng Mộng Dao đều có chút dữ tợn, nếu giữa hai người có tồn tại quan hệ mờ ám gì thì khẳng định không lộ ra vẻ mặt như vậy được!

Tô Đồng cũng phát hiện có điểm không hợp lý, vội vàng cùng với Trương Hoành Mậu tiến lên tách hai người ra.

"Mộng Dao, vừa rồi rốt cục là phát sinh cái gì?" Trương Hoành Mậu trầm giọng hỏi.

"Vừa rồi. . . Không có gì." Khuôn mặt Tưởng Mộng Dao cứng lại, hừ lạnh rồi nói, sự tình vừa mới phát sinh quá mất mặt , nàng tuyệt đối không thể nói ra được.

Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Trương Hoành Mậu là vì Lý Phong mới đến đây, khó trách Lý Phong từ đầu đến cuối đều không hề lộ vẻ mặt sợ hãi!

"Không có việc gì thì tốt rồi."

Trương Hoành Mậu biết rõ Tưởng Mộng Dao đang nói láo, nhưng lại không tiến thêm một bước truy cứu, bởi vì thân phận của Tưởng Mộng Dao có chút đặc thù, cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng gây khó xử với Tưởng Mộng Dao.

(chương này và chương sau sẽ hơi ngắn, mọi người chịu khó, cái này là do tác giả)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK