• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phùng tiên sinh quá khách khí, thực ra. . ." Trương Hoành Mậu cười khổ không thôi, nếu là bọn họ bắt được Tôn Uy, hắn tự nhiên sẽ không chút do dự tiếp nhận 1 triệu này, nhưng con mẹ nó là Lý Phong bắt được a!

"Trương cục không cần cự tuyệt, các ngươi giúp Băng Khanh may mắn thoát khỏi tai nạn, 1 triệu này ta cần phải bỏ ra." Phùng Tuấn vung tay lên ngắt lời, tiếp theo nhìn về phía Ngụy Băng Khanh: "Băng Khanh, ta đã sớm nói muốn tìm hai bảo tiêu cho ngươi mà, hiện tại ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?"

"A Cường, A Mãnh, hai người các ngươi về sau đi theo Ngụy tổng, vô luận như thế nào đều phải bảo đảm cho nàng an toàn!"

"Vâng, Phùng thiếu!" Hai tên đàn ông cao lớn cường tráng đi sau lưng Phùng Tuấn không có chút do dự, nhấc chân đi đến sau lưng Ngụy Băng Khanh.

"Chờ một chút! Đa tạ hảo ý của Phùng tổng, thực không dám giấu giếm, ta có bảo tiêu, hơn nữa cuồng ma hái hoa cũng là bị bảo tiêu này bắt được." Ngụy Băng Khanh đưa tay ngăn cản hai người tiến lên, lạnh giọng nói.

Hai mắt Phùng Tuấn lập lòe ánh sáng, không để lại dấu vết mà quét mắt nhìn Lý Phong bên cạnh Ngụy Băng Khanh, tiếp theo cười nói: "Thì ra là thế. . . Ngươi chính là bảo tiêu cảu Băng Khanh a, có chút lạ mắt, đến từ bao giờ vậy?"

Hắn đã thu mua mấy bảo an nơi Ngụy Băng Khanh sống, phàm là có bất kỳ dị động nào hắn đều có thể nhận được tin tức.

Căn cứ theo lời nói của bảo an, khi Ngụy Băng Khanh rời đi tiểu khu, trên xe nàng có một tên nam tử xa lạ, chắc hẳn là Lý Phong này.

Lông mày Lý Phong khẽ nhướng lên, lòng sinh cảnh giác, người anh em này chẳng lẽ đã coi ta thành tình địch?

"Đây là sự tình của riêng ta, không nhọc công Phùng tổng hao tổn tâm trí. Thời gian không còn sớm, Lý Phong, chúng ta trở về." Nói xong Ngụy Băng Khanh liền muốn mang Lý Phong rời khỏi nơi này.

"Chờ một chút." Phùng Tuấn lách mình ngăn trước mặt Ngụy Băng Khanh: "Băng Khanh, tìm bảo tiêu phải thận trọng, thứ nhất là trung thành, thứ hai là thực lực. Hắn có trung thành với ngươi không trước tiên không đề cập tới, ít nhất cũng phải có đầy đủ thực lực bảo hộ ngươi đúng không?"

"Lần này chỉ là cuồng ma hái hoa, vạn nhất lần sau xuất hiện một tên càng hung mãnh thì làm sao bây giờ? A Cường, A Mãnh đều là mãnh nhân đấm nhau vô địch, có bọn họ bảo hộ ngươi ta mới yên tâm được a."

Ngụy Băng Khanh nhíu mày, muốn mở miệng phản bác.

"Băng Khanh, ngươi đừng trách ta tự chủ trương, ta cũng là vì tốt cho ngươi a." Phùng Tuấn mỉm cười, nói tiếp: "Đương nhiên, nếu như hắn có thể đánh bại bất kì ai trong A Cường, A Mãnh, vậy ta tuyệt đối không nói nhiều nữa."

"Ây ây người anh em, ngươi có dám ứng chiến không a?"

Chữ không vừa nói ra, Phùng Tuấn quay đầu nhìn về phía Lý Phong, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo.

Tuy Lý Phong chỉ là một tên bảo tiêu, nhưng Ngụy Băng Khanh có vô số người theo đuổi, vậy mà không có người nam nhân nào có thể giống như Lý Phong xuất hiện tại trong nhà Ngụy Băng Khanh.

Phùng Tuấn cảm nhận được uy hiếp từ Lý Phong, vô luận như thế nào, hắn cũng muốn Lý Phong rời khỏi bên cạnh Ngụy Băng Khanh!

"Đinh, kí chủ, ngài có nhiệm vụ mới, có muốn lập tức xem xét không?"

Đúng lúc này, thanh âm Chí Linh tỷ tỷ đột nhiên vang lên.

Lông mày Lý Phong khẽ nhướng lên, mặc niệm một câu xem xét, ngay sau đó một màn sáng hơi mờ xuất hiện ở trước mắt.

"Nhiệm vụ: Thách đấu "

"Mục tiêu: Đáp ứng thách đấu của Phùng Tuấn, song phương đặt cược không được thấp hơn 500 ngàn, đồng thời trong khi tỷ đấu đánh bại Vương Mãnh hoặc Hà Cường."

"Khen thưởng: 100 kinh nghiệm, 1000 điểm tích lũy."

Xem hết giới thiệu nhiệm vụ, sắc mặt Lý Phong trở nên quái dị.

Đào hố để Phùng Tuấn nhảy xuống? Hệ thống quả nhiên rất đê tiện a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK