• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Băng Khanh, ngươi cảm thấy Lý Phong thế nào?" Bên trong phòng ngủ ở biệt thự Ngụy gia, Ngụy Phó đuổi đi đám con cháu, chỉ để lại một mình Ngụy Băng Khanh.

"Làm người ngay thẳng, nói lời giữ lời, là một nhân tài." Ngụy Băng Khanh hơi hơi trầm tư, sau đó chậm rãi nói.

"Ừm, đúng là một nhân tài, vậy đối với hắn, ngươi có cảm giác gì, ta nói là. . . Về mặt tình yêu nam nữ." Ngụy Phó buông tầm mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh, tựa như trong lúc lơ đãng thuận miệng hỏi một câu.

"Gia gia, ngươi nói cái gì vậy a, ta và hắn tới giờ mới quen biết được mấy ngày. . . Hơn nữa trước đó ta cũng đã nói cả đời không gả ra ngoài. . ." Khuôn mặt Ngụy Băng Khanh ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói.

Nếu như có người khác ở đây nhất định sẽ bị hù dọa, Ngụy Băng Khanh luôn luôn lạnh lùng như băng sơn, vậy mà hôm nay lộ ra loại thẹn thùng của tiểu nữ nhi như vậy?

Còn nữa. . . Không ngờ Ngụy Băng Khanh muốn cả đời không gả ra ngoài? Nếu như tin tức này truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu thanh niên tuổi trẻ tài giỏi cảm thấy tim mình tan nát!

"Ai, Băng Khanh, thực ra ngươi không cần thiết làm như vậy, nếu quả thật tập đoàn Vị Lai bị hủy bởi mấy thúc thúc của ngươi, cũng chỉ có thể nói là khí vận Ngụy gia ta đã tận, không thể trách ngươi." Ngụy Phó thở dài, mặt lộ vẻ thương yêu nói.

"Gia gia, tập đoàn Vị Lai là tâm huyết của ngươi, ta không có khả năng trơ mắt nhìn tập đoàn sụp đổ." Khuôn mặt Ngụy Băng Khanh lộ vẻ kiên định, trầm giọng nói.

Ngụy gia nắm giữ 51% cổ phần của tập đoàn Vị Lai, trong số đó, Ngụy Phó sở hữu 31%, Ngụy Trường Công, Ngụy Trường Nghiệp, Ngụy Trường Lệ, Ngụy Băng Khanh bốn người mỗi người có 5%, 49% còn lại thì phân tán vào trong tay mấy đại cổ đông cùng với một số người giàu khác.

Ngụy Phó đã già, trước sau gì cũng phải đến lúc qua đời, một khi hắn rời khỏi nhân thế, tập đoàn Vị Lai do ai tiếp nhận liền trở thành một vấn đề nhất định phải đối mặt.

Nhưng mà Ngụy Trường Công, Ngụy Trường Nghiệp cũng tốt, Ngụy Tử Bình, Ngụy Tử An cũng được, bọn họ đều dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân mình không có năng lực cầm lái, người duy nhất có thể chỉ huy tập đoàn Vị Lai tiếp tục phát triển lớn mạnh đó là Ngụy Băng Khanh.

Chính vì nguyên nhân này, Ngụy Băng Khanh mới chủ động muốn bản thân cả đời không kết hôn, một mực điều hành tập đoàn Vị Lai cho đến khi Ngụy gia có người kế tục, hoặc ví dụ như Ngụy Tử Bình, Ngụy Tử An biết hối hận quay đầu, hoặc là tới khi đời sau của bọn họ trưởng thành, đối với chuyện này Ngụy Phó tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Mà chuyện này Ngụy Phó vốn là muốn vào thời khắc hấp hối sẽ nói ra, cho nên đám người Ngụy Trường Công cũng không biết rõ tình hình.

"Nếu như bọn Tử Bình kia có thể ưu tú bằng một nửa ngươi thì tốt rồi. . ." Tiếng thở dài của Ngụy Phó quanh quẩn trong phòng ngủ, thật lâu không tiêu tán . .

Ở tập đoàn Vị Lai, trong văn phòng trợ lý, sau khi Lý Phong trở về Tô Đồng cũng không giống như nữ nhân khác tò mò hỏi lung tung, chỉ là hỏi thăm một chút về tình huống của Ngụy Phó, và Ngụy Trường Công có làm khó Lý Phong hay không.

Lý Phong cũng không định khoe khoang việc mình lấy ra thần dược kéo dài tính mạng cho Ngụy Phó hay là đánh cược thắng mười mấy triệu, chỉ là nói đơn giản tình huống của Ngụy Phó tạm thời không đáng ngại nữa, Ngụy Trường Công cũng không truy cứu nữa.

Tiếp theo đó, Lý Phong tiếp tục được Tô Đồng trợ giúp làm quen với công việc, đồng thời âm thầm tính toán đợi sau khi Ngụy Băng Khanh trở về sẽ tìm nàng nói một chút sự tình bảo tiêu cận thân, thế nhưng đến tận lúc tan ca Ngụy Băng Khanh vẫn chưa trở về.

"Xem ra là ở lại biệt thự Ngụy gia. . ." Lý Phong âm thầm nói một câu, sau đó cùng với Tô Đồng rời khỏi tập đoàn, lúc này mới tách ra mỗi người một đường.

Lý Phong thuê phòng tại thành Tây, chỗ đó là một chung cư đã xây hơn 20 năm, hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu, khách trọ cũng là đủ mọi thành phần, nếu không phải tình huống bản thân túng quẫn, Lý Phong tuyệt đối sẽ không ở chỗ này.

Đợi Lý Phong ăn xong cơm rồi trở về đã là 8 giờ tối, vừa mới tiến vào cửa, hắn đã nghe thấy phía trên truyền đến một hồi tiếng quát mắng: "Lưu Thông, hôm nay ngươi mà dám không trả tiền thì lão tử phế ngươi, cút ngay ra đây!"

"Lưu Thông, hắn gây chuyện gì rồi?" Lý Phong nhíu mày, hắn ở phòng 603, mà Lưu Thông chính là người thuê chung phòng với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK