• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vào lúc này, Ngụy Băng Khanh đẩy cửa đi tới, vừa vặn bắt gặp hình ảnh Ngụy Phó ngất đi.

"Gia gia!" Ngụy Băng Khanh kêu một tiếng, vội vàng vọt tới bên giường.

Mấy người Ngụy Trường Công, Ngụy Trường Nghiệp cũng hoảng sợ, không biết làm sao.

May mà hai y tá có chuyên môn rất cao, vội vàng đi tới giúp Ngụy Phó đeo lên ống thở oxy, chỉ là máy đo nhịp tim vẫn không ngừng phát ra tiếng cảnh báo "Tích tích tích", nếu như không nhanh chóng cứu giúp, chỉ sợ Ngụy Phó sẽ không chống đỡ được quá lâu!

"Nhìn chuyện tốt các ngươi vừa làm đi!" Ngụy Băng Khanh quay đầu lại, giọng đầy căm hận.

Vừa rồi nàng ở ngoài cửa đã nghe thấy gia gia giận dữ quát, lại liên tưởng đến những lời mà đám người nhị thúc nói ở dưới lầu, nàng đã đoán được đại khái mọi chuyện.

Loại thời điểm này mấy người không nghĩ biện pháp làm gia gia vui vẻ, còn nói chuyện lập di chúc, bọn họ nhất định phải ép chết gia gia mới hài lòng sao?

"Thôi đi, ngươi đừng nói chúng ta nữa, mau để Triệu đại phu cứu giúp lão gia tử đi!" Ngụy Trường Công lộ sắc mặt khó coi nói, lão gia tử còn chưa lập di chúc, thời điểm này ngàn vạn lần không thể xảy ra vấn đề.

"Đúng đúng đúng, mau gọi Triệu đại phu quay lại, nhanh!" Đám người Ngụy Trường Nghiệp tựa như đứng trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

"Không cần gọi, ta tới rồi." Tuổi tác Triệu Tể đã cao, cho nên hành động chậm chạp một chút, có điều hắn đã nghe được đối thoại của Ngụy gia, vừa lên liền đi đến bên giường, lấy ra ngân châm bắt đầu cứu Ngụy Phó.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây ngậm miệng lại, nín thở lên tinh thần.

Theo thời gian trôi qua, trán Triệu Tể đã đầy mồ hôi, tình huống Ngụy Phó vậy mà không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, máy đo nhịp tim vẫn như cũ phát ra tiếng cảnh báo tích tích tích tích.

"Không thể kéo dài nữa, Lý Phong, lấy thuốc của ngươi ra." Ngụy Băng Khanh quyết định thật nhanh, nàng muốn gia gia ăn vào “thần dược” của Lý Phong.

"Không được, ngươi làm vậy là hại lão gia tử!"

"Ai biết đó là thần dược hay độc dược, vạn nhất lão gia tử vì vậy mà chết thì sao, ngươi chịu trách nhiệm à?"

"Ta cũng phản đối, làm vậy quá tùy tiện, ngươi không coi trọng mạng của lão gia tử à!"

Đám người Ngụy Trường Công ào ào mở miệng ngăn cản, rất có khí thế một lời không hợp liền đuổi Lý Phong ra ngoài.

Triệu Bằng ở một bên âm thầm cười lạnh, hắn đã đoán trước đám người Ngụy Trường Công sẽ không đồng ý, quả là thế!

Có điều hắn càng hy vọng Lý Phong cho Ngụy Phó ăn vào “thần dược” kia, đến lúc đó, Ngụy Băng Khanh sẽ biết Lý Phong từ đầu đến chân là một tên lừa đảo!

"Ta chịu trách nhiệm! Nếu như thuốc của Lý Phong không có hiệu quả, ta lập tức từ chức tổng giám đốc, từ bỏ luôn cổ phần tập đoàn Vị Lai!" Ngụy Băng Khanh liếc nhìn mọi người một lượt, lạnh giọng nói.

Nàng trước nay liều mạng làm việc chỉ là vì không muốn gia gia thất vọng, nếu như gia gia qua đời, nàng cho dù từ bỏ tập đoàn Vị Lai thì cũng có sao? Dù sao tới bây giờ nàng chưa từng quá xem trọng danh lợi, tài phú.

Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, đột nhiên có chút bội phục Ngụy Băng Khanh, dù là chức vị tổng giám đốc, hay cổ phần tập đoàn Vị Lai, những thứ này đối với người bình thường đều là mơ ước thiết tha, nhưng nàng lại dám coi đây là tiền đặt cược, chỉ vì muốn kéo dài tính mạng Ngụy Phó!

Càng mấu chốt là, Ngụy Băng Khanh chỉ mới nghe miệng hắn nói đã dám quyết định như vậy, hành động này cần dũng khí lớn cỡ nào?

"Ngụy tiểu thư, tuyệt đối đừng xúc động!" Triệu Bằng cũng chấn kinh, hắn cảm mến Ngụy Băng Khanh, một là Ngụy Băng Khanh có dung nhan tuyệt mỹ, hai là nhìn trúng thân phận đại tiểu thư Ngụy gia của Ngụy Băng Khanh.

Nếu như Ngụy Băng Khanh rời bỏ Ngụy gia không mang theo thứ gì, vậy hắn tuyệt đối sẽ không cưới nàng, nhiều nhất chỉ là tình nhân.

"Tốt, đây chính là ngươi nói, không cho phép đổi ý!" Ngụy Trường Công mừng rỡ không thôi, Ngụy Băng Khanh làm vậy là tự đưa đầu tới trước họng súng a, bọn họ còn đang nghĩ phải làm sao để lão gia tử cách chức nàng, nàng đã nói ra trước!

"Nói miệng thì ai tin, bắt nàng ký hợp đồng!" Phương Vi cũng cao hứng, bớt đi một người là gia sản của bọn họ tăng thêm một khoản, còn có sự tình nào đáng cao hứng hơn đây?

"Ta lặp lại lần nữa, các ngươi có thể lấy điện thoại di động thu âm." Ngụy Băng Khanh cười lạnh một tiếng, sau khi bọn họ chuẩn bị xong liền nói những câu vừa rồi một lần nữa.

"Lý Phong, ngươi còn thất thần làm gì, mau chóng lấy thuốc ra cho lão gia tử ăn a!" Ngụy Trường Công để điện thoại di động xuống, thúc giục Lý Phong.

Nếu như Lý Phong chưa kịp cho lão gia tử uống thuốc, lão gia tử đã chết rồi, vậy bọn hắn chẳng phải là tốn công vô ích làm nhiều chuyện như vậy?

Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Nhanh a, chậm nữa sẽ không kịp!" Ngụy Trường Công cuống cuồng nói.

Lý Phong vẫn đứng tại chỗ bất động, lần này đến Ngụy Băng Khanh cũng sửng sốt, vì sao hắn còn không lấy thuốc, đang chờ cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK