• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta còn tưởng ngươi đi báo động bắt ta cơ." Nhìn thấy trong tay Ngụy Băng Khanh cầm mấy túi giấy lớn, Lý Phong nửa đùa nửa thật nói.

"Từng có ý nghĩ này, bất quá đã bị ta phủ quyết. Đây là quần áo của ngươi, nhanh chóng thay đồ đi, cảnh sát một lát nữa sẽ tới." Nói xong Ngụy Băng Khanh đặt túi ở cửa ra vào, quay người đi ra ngoài.

Lý Phong đầu tiên là sững sờ, tiếp theo đi tới mở túi ra nhìn, hắn phát hiện Ngụy Băng Khanh mua một bộ rất đầy đủ, âu phục, áo sơ mi, nội y, vớ giày, đều là hãng Armani.

"Khó trách ra ngoài lâu như vậy. . ."

Thay quần áo xong rồi, Lý Phong mới phát hiện bộ quần áo này hắn mặc rất vừa người.

Mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát chạy tới nơi này mang Tôn Uy đi, Lý Phong cùng Ngụy Băng Khanh cũng đi tới sở cảnh sát để ghi chép.

Sự tình cuồng ma hái hoa bị bắt đã kinh động tới cả cục trưởng cục cảnh sát thành phố Minh Châu, Trương Hồng Mậu.

"Tiểu tử, ngươi vừa giúp sở cảnh sát Minh Châu chúng ta giải quyết một đại phiền toái a!" Trương Hoành Mậu cầm thật chặt lấy tay Lý Phong rồi nói.

"Ngài quá khách khí, đây nghĩa vụ người dân như ta cũng cần góp sức." Tuy không rõ ràng thân phận cụ thể của Trương Hoành Mậu, nhưng nhìn bả vai hắn có quân hàm Cảnh Giám cấp hai, Lý Phong cũng không dám thất lễ.

"Ngụy tổng, do chúng ta không hoàn thành tốt chức trách, làm ngươi bị kinh sợ, ta đại biểu thành phố chân thành xin lỗi ngươi!" Sau một phen hàn huyên, Trương Hoành Mậu lại quay đầu nói với Ngụy Băng Khanh.

Ngụy gia ở Minh Châu là danh môn vọng tộc, nhà giàu nứt đố đổ vách, cũng đóng rất nhiều tiền thuế, sở hữu sản nghiệp đông đảo, từ bất động sản tới kinh doanh khách sạn, tư sản vượt qua trăm tỷ, còn có quan hệ với bên Kinh Thành.

Mà Ngụy Băng Khanh cũng là chủ nhân một xí nghiệp, dù hắn là lãnh đạo thành phố cũng cần để ý tâm tình của Ngụy Băng Khanh mấy phần.

"Trương cục trưởng khách khí rồi, trị an thành phố Minh Châu luôn được các ngươi nỗ lực giữ vững top đầu cả nước, ta vẫn luôn hài lòng." Ngụy Băng Khanh đương nhiên sẽ không trách tội việc này lên đầu sở cảnh sát.

"Ngụy tổng yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ tăng cường công tác bảo an, tuyệt đối sẽ không để phát sinh sự tình tương tự!" Trương Hoành Mậu âm thầm thở phào.

Sau đó, Trương Hoành Mậu tiếp nhận một tờ chi phiếu từ một vị lãnh đạo phía sau, cười nói: "Lý tiên sinh, đây là 500 ngàn nguyên tiền thưởng, mời ngươi nhận lấy."

Lý Phong đầu tiên là sững sờ, lúc này mới nhớ tới trong lệnh truy nã có nói người có manh mối liên quan tới Tôn Uy có thể thu hoạch được 500 ngàn nguyên khen thưởng.

Đêm qua hắn vẫn là tên nhà nghèo chẳng có gì, hiện tại trực tiếp có tới 500 ngàn nguyên tiền thưởng? Sao cứ như mộng ảo vậy?

"Cảm ơn Trương cục trưởng, về sau nếu như lại có cơ hội, ta sẽ đứng ra tiếp. Bất quá các ngươi khi viết thông báo có thể đừng viết tên của ta không?" Lý Phong tiếp nhận chi phiếu, chậm rãi nói.

Câu nói này làm mọi người sững sờ, nhưng rất nhanh Trương Hoành Mậu đã kịp phản ứng.

Một số quần chúng khi làm việc nghĩa cũng thường đưa ra thỉnh cầu này, nếu như trắng trợn đưa tin, bọn họ rất dễ bị đồng bọn kẻ ác trả thù.

Bất quá Lý Phong không phải sợ bị lưu manh trả thù, hắn chỉ là không muốn nổi danh, Tôn Uy là kẻ bị truy nã đầu bảng cấp A, truyền thông mà biết hắn hạ được Tôn Uy, còn không phải sẽ tranh nhau đòi phỏng vấn?

Chí ít hiện tại Lý Phong còn chưa làm tốt chuẩn bị nổi danh.

"Chúng ta hiểu được và tôn trọng ý nguyện của Lý tiên sinh." Đối với Trương Hoành Mậu mà nói đây là chuyện cầu còn không được, bọn họ không có tác dụng gì trong chuyện bắt Tôn Uy, nếu thực sự phát thông báo như vậy chẳng phải là rất mất mặt?

Lý Phong không để lại tên tuổi, thì bọn hắn liền có không gian thao tác rất lớn!

Hai người làm xong ghi chép, Trương Hoành Mậu muốn đưa bọn hắn ra ngoài, nhưng vào lúc này, một chiếc Mercedes nhanh như điện chớp tiến vào sở cảnh sát.

Sau một hồi phanh xe chói tai, chiếc xe dừng hẳn, ba tên nam tử bước ra.

"Băng Khanh, ta nghe nói cuồng ma hái hoa đi tới chỗ ngươi, ngươi không sao chứ?" Một nam tử trẻ tuổi mặc âu phục trắng chạy vội đến trước mặt Ngụy Băng Khanh, lo lắng hỏi.

"Cuồng ma hái hoa đã bị bắt, ta không sao, đa tạ Phùng tổng quan tâm." Ngụy Băng Khanh nhíu mày, không để lại dấu vết mà lui về phía sau một bước.

Người này tên là Phùng Tuấn, là nhân vật đứng đầu đời thứ ba của Phùng gia Minh Châu.

Cũng như Ngụy gia, Phùng gia cũng là danh môn vọng tộc, tư sản hơn trăm tỷ, là người xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Phùng gia, Phùng Tuấn vẫn luôn là một trong những người theo đuổi Ngụy Băng Khanh.

"Vậy ta yên tâm." Phùng Tuấn thở phào, tiếp theo nhìn về phía Trương Hoành Mậu nói: "Trương cục, vì cám ơn các ngươi đã bắt được cuồng ma hái hoa, ta sẽ quyên góp cho cục cảnh sát 1 triệu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK