• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Triệu đại phu, gia gia của ta bây giờ thế nào rồi?" Sau một hồi lâu, Ngụy Băng Khanh hỏi.

Nếu như tình huống của lão gia tử đã ổn định lại, vậy nàng càng có khuynh hướng muốn biện pháp trị liệu bình thường, nếu như tình huống lão gia tử đã không ổn, vậy thì nàng chỉ có thể thử “thần dược” của Lý Phong một lần!

"Ai!" Triệu Tể lắc đầu, thở dài liên tục.

Thấy thế, đám người Ngụy Trường Công đều cảm thấy trong lòng hơi hồi hộp, một loại dự cảm không tốt nổi lên, ngay sau đó, hai người con dâu Phương Vi, Vương Cầm liền khóc lên khóc xuống.

"Lão gia tử, làm sao ngươi lại đi như thế, đến cả di chúc ngươi cũng không lưu lại a!"

"Lão gia tử ơi, ngươi đi rồi thì cái nhà này làm sao bây giờ!"

Nhưng khóc thì khóc, nhưng trong mắt hai nữ nhân này không có bất kỳ giọt nước mắt nào chảy xuống, chỉ là hung hăng gào lên.

Một bên khác, Ngụy Băng Khanh giống như bị một đợt trùng kích mạnh mẽ, nhất thời sắc mặt tái nhợt, dưới chân mềm nhũn muốn đổ oặt sang một bên.

"Cẩn thận!" Lý Phong tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay giữ lấy eo thon của Ngụy Băng Khanh, nhất thời cảm thấy thật là mềm mại, mùi thơm xộc vào mũi.

Tổng giám đốc lạnh lùng quả thật có dáng người cực phẩm, dù mới chỉ được ôm lấy bờ eo thon, tâm niệm Lý Phong đã có chút lâng lâng.

Ngụy Băng Khanh cũng sinh lòng bối rối, đây là lần thứ nhất nàng bị nam nhân khác ôm eo, có điều nàng hiện tại cũng không có tâm tình để ý chuyện này, sau khi nói tiếng cảm ơn liền tránh khỏi ôm ấp của Lý Phong.

"Hửm?" Lông mày Triệu Bằng nhướng lên một cái, trong mắt tràn đầy cảm xúc ghen tỵ, từ rất lâu trước đây hắn đã nhất kiến chung tình với Ngụy Băng Khanh, cái ôm này của Lý Phong làm cho hắn rất khó chịu a!

(nhất kiến chung tình:yêu từ cái nhìn đầu tiên)

"Các ngươi khóc cái gì, Ngụy lão đã được ta cứu rồi." Triệu Tể chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói.

"A?" Phương Vi, Vương Cầm lập tức ngừng kêu khóc, mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Người khác cũng mờ mịt nhìn Triệu Tể, không phải chứ. . . Ngươi đã cứu sống được lão gia tử, vậy ngươi lúc nãy còn lắc đầu than thở làm chó gì, vui đùa à? Nhìn mặt chúng ta có giống như đang vui không!

"Tuy rằng ta đã cứu Ngụy lão về từ Quỷ Môn Quan, nhưng hắn có thể sống bao lâu nữa thì phải xem thần dược của vị tiểu huynh đệ này có hiệu quả hay không."

(Quỷ Môn Quan:cửa địa ngục)

"Nếu như viên thuốc kia thật sự thần kỳ giống như hắn nói, vậy Ngụy lão còn có thể sống thêm nửa năm, nếu như vô dụng, vậy thì Ngụy lão nhiều lắm là sống thêm được ba ngày." Nói đến đây Triệu Tể lộ vẻ thâm ý sâu sắc nhìn Lý Phong một cái.

Đám người Ngụy Trường Công ngẩn ngơ, không phải chứ. . . Ngươi không thể nói tất cả trong 1 lượt sao, có biết làm như thế chẳng khác gì tra tấn người khác không?

"Chỉ còn sống thêm ba ngày? Vậy nhanh chóng nói lão gia tử lập di chúc, nhanh lên!" Phương Vi mừng rỡ không thôi, nói xong liền muốn đi thẳng lên phòng ngủ lầu hai.

"Cám ơn ngươi a Triệu đại phu, hiện tại nhà ta tương đối loạn, xin thứ lỗi vì không thể tiếp đãi chu toàn được, hôm khác ta nhất định tự mình đến bái tạ!" Ngụy Trường Nghiệp hô một tiếng, tiếp theo quay đầu chạy đi.

Mấy người Vương Cầm, Ngụy Trường Công, Ngụy Tử Bình cũng tranh nhau chen lấn chạy lên lầu hai, tựa như sợ chậm sẽ bị thiệt thòi vậy!

Bọn họ còn lâu mới tin Lý Phong đang cầm thần dược, đã như vậy, lão gia tử nhiều lắm là còn sống thêm ba ngày, không thừa dịp lão gia tử thanh tỉnh để hắn lập di chúc vậy còn chờ đến khi nào?

Nhìn thấy tình hình này, trong mắt Triệu Tể lóe lên một tia đùa cợt.

Nhà hào môn quá bẩn thỉu, đám người Ngụy Trường Công làm con làm cháu, vừa nghe thọ mệnh của Ngụy Phó chỉ còn ba ngày chẳng những không có bất luận vẻ thương tâm gì, ngược lại trong đầu toàn là nghĩ cách để mình tranh thủ thêm chút lợi ích, thực khiến người ngoài khinh thường!

Tiếp theo hắn lại nhìn về phía Ngụy Băng Khanh, thấy trên mặt nàng tràn đầy vẻ đau thương, trong mắt liền xuất hiện ý tứ tán thưởng, nữ nhân có tình có nghĩa lại có năng lực giống nàng quả thực là lựa chọn tuyệt vời để Triệu Bằng nhà mình cưới về.

"Thôi được rồi, nếu Bằng nhi đã có lòng cảm mến nữ nhân này như vậy, ta sẽ bỏ xuống mặt mũi nói một câu với Ngụy lão, chắc hẳn Ngụy lão cũng hi vọng trước khi chết bản thân có thể nhìn thấy cháu gái yêu thành hôn a?" Nghĩ tới đây, Triệu Tể liền quyết định lưu lại.

"Ngụy tiểu thư, sinh tử là căn bản của vạn vật, cũng là quy luật tự nhiên, ai cũng không thể trốn thoát được, cho nên ngươi cũng đừng quá khổ sở, kẻo nảy sinh ảnh hưởng xấu tới thân thể." Triệu Bằng đi đến trước mặt Ngụy Băng Khanh, lộ vẻ quan tâm nói.

"Bằng nhi nói rất đúng, người chỉ chết một lần, cả đời của Ngụy lão đã đầy đủ đặc sắc, ngươi không cần quá thương tâm." Triệu Tể vuốt chòm râu dê, trầm giọng nói.

Ngụy Băng Khanh hơi biến sắc, tuy rằng nàng biết hai người có ý tốt, nhưng gia gia còn chưa chết, bọn họ nói lời này có phải còn hơi sớm không? Ở một góc độ nào đó, như vậy chẳng phải là đang trù ẻo gia gia chết sao!

Bất quá gia gia dù sao cũng là do Triệu Tể cứu sống, nàng cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể thản nhiên nói tiếng cám ơn, tiếp theo nhìn Lý Phong nói: "Mang theo thuốc, cùng ta đi lên gặp gia gia."

Nếu gia gia đã không còn nhiều thời gian, vậy nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lý Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK