"Cạch cạch. "
Cửa mở ra, Tô Đồng, Lý Phong một trước một sau đi tới.
"Ngụy tổng, Lý Phong tới rồi." Tô Đồng đi đến trước bàn làm việc, nhẹ giọng nói.
"Ừm, vất vả cho ngươi rồi, về nghỉ trước đi." Ngụy Băng Khanh ngẩng đầu, mặt không biểu tình nói, chẳng qua khi nàng liếc nhìn Lý Phong ở một bên, trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh Lý Phong lõa thể, nhất thời trong lòng bối rối không thôi.
Khi lần nữa nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Ngụy Băng Khanh, nhịp tim của Lý Phong cũng không hiểu sao mà gia tốc, vừa nghĩ tới về sau mình có thể ở chung với Ngụy Băng Khanh trong thời gian dài, tâm lý Lý Phong đã trở nên kích động.
"Vâng, Ngụy tổng." Tô Đồng đưa mắt nhìn Lý Phong, muốn quay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, cửa lớn văn phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiếp theo Ngụy Tử Bình từng bước đi tới.
"Tỷ, ta không đồng ý cho tiểu tử này làm trợ lý của ngươi, ngươi hãy mau chóng đuổi hắn đi đi." Ngụy Tử Bình đặt hai tay lên trên bàn làm việc, thân thể nghiêng về phía trước, lộ vẻ mặt khó chịu nói.
Tập đoàn Vị Lai là sản nghiệp Ngụy gia, muốn đuổi đi một tên nghèo mạt rệp chưa có cộng việc còn không phải đơn giản?
Tô Đồng hơi biến sắc, rất muốn nói lời khuyên can, nhưng nàng biết mình không có tư cách này, chỉ có thể lộ vẻ mặt xoắn xuýt đứng tại chỗ.
Lý Phong thì sắc mặt bình tĩnh, tựa như mọi việc không liên quan đến mình, công việc này căn bản không trọng yếu với hắn. Hắn chẳng qua là muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Đương nhiên, nếu như Ngụy Băng Khanh thật sự nghe theo Ngụy Tử Bình mà đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không nói nhiều, chỉ là tính Ngụy gia vào danh sách địch nhân.
Tiểu đệ bị rút ngắn, đây là mối thù không đội trời chung a!
"Sự tình của ta còn chưa tới phiên ngươi chỉ trỏ, còn nữa. . . Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa trước, hiện tại ngươi đi ra ngoài cho ta, đừng ảnh hưởng tới công việc của ta." Ngụy Băng Khanh đưa tay chỉ về phía cửa, bình tĩnh nói.
Nàng là tổng giám đốc, nếu như một câu của Ngụy Tử Bình đã làm nàng cải biến quyết định, vậy tập đoàn sẽ lộn xộn thế nào? Huống hồ nàng hiểu con người của Ngụy Tử Bình, tuyệt đại đa số việc hắn làm đều không phải chuyện đứng đắn.
"Muốn ta ra ngoài cũng được, nhưng ngươi trước tiên phải đuổi tiểu tử này đi, không thì ta sẽ ở lì không đi." Ngụy Tử Bình cười, hắn chính là đại thiếu Ngụy gia, hắn cũng luôn nghĩ sớm muộn tập đoàn Vị Lai sẽ về tay hắn, hắn sẽ nghe lời một con đàn bà? Khôi hài!
"Lý Phong, ném hắn ra!" Ngụy Băng Khanh đưa mắt nhìn Lý Phong, bình tĩnh nói.
Ngụy Tử Bình nghe xong lời này liền giật mình, hắn không nghe lầm chứ, Ngụy Băng Khanh vậy mà kêu người khác ném hắn ra? Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám làm như vậy với hắn, Ngụy Băng Khanh nàng dựa vào cái gì, chỉ bằng gia gia sủng nịnh nàng? Không thể nhịn nổi!
"Ngụy Băng Khanh, ngươi biết mình đang nói cái gì không, ta là đệ đệ ngươi, ngươi muốn một ngoại nhân ném ta ra ngoài, ngươi điên a?"
"Tiểu tử, ta là đại thiếu Ngụy gia, người thừa kế tập đoàn Vị Lai, ngươi chỉ là gia nô làm thuê cho chúng ta, ngươi mà dám đụng đến một sợi tóc của ta, ta sẽ khiến ngươi ở thành phố Minh Châu này nửa bước khó đi!" Sau khi quát lên với Ngụy Băng Khanh, Ngụy Tử Bình lại đưa tay chỉ mặt Lý Phong, khinh miệt la ầm lên.
Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, đã định ném Ngụy Tử Bình ra khỏi văn phòng, hắn từng gặp kẻ hung hăng càn quấy, nhưng đúng là chưa thấy kẻ hung hăng càn quấy như Ngụy Tử Bình này, không ném Ngụy Tử Bình đi thì đúng là có lỗi với thân phận kí chủ của mình!
Nhưng vào lúc này, thanh âm mị hoặc của Chí Linh tỷ tỷ đột nhiên vang lên.
"Đinh, kí chủ, ngài có nhiệm vụ mới, có muốn lập tức xem xét?"
"Xem xét!"
"Nhiệm vụ: Ném hắn bay ra ngoài đi còn chờ cái gì nữa? "
"Mục tiêu: Ném Ngụy Tử Bình ra khỏi cửa phòng làm việc" .
"Khen thưởng: 50 điểm kinh nghiệm, 500 điểm tích lũy."
Xem hết giới thiệu nhiệm vụ, Lý Phong âm trầm cười.