• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khoác lác cái gì, Hổ Tử, Cương Tử, phế hắn!" Ngô Bưu nổi giận, sau khi hắn ra lệnh một tiếng, hai tên tiểu đệ cười gằn phóng tới chỗ Lý Phong.

Lý Phong mặt không biểu tình, vẫn đi thẳng tới phía trước, trong nháy mắt hai bên gặp nhau, hắn đột nhiên cúi người xuống, hai tay đồng thời đánh ra, trong nháy mắt đã đánh vào bụng dưới hai người!

"Phanh" "Phanh "

Hai tiếng trầm đục vang lên, Hổ Tử, Cương Tử liền tái hết cả mặt, ôm lấy bụng mình ngồi bệt xuống.

"Các ngươi thật sự rất đáng chết!" Lý Phong đưa mắt liếc nhìn hai người một cái, sau đó nhấc chân đá tới!

Với lực lượng hiện tại của Lý Phong, nếu lần này thật sự đá trúng, Hổ Tử, Cương Tử nhất định không chết cũng tàn phế!

"Đừng!" Tần Mộng lên tiếng kinh hô, tuy rằng nàng không biết đánh đấm, nhưng nàng biết không thể tuỳ tiện đánh vào đầu, rất dễ dàng chết người, một khi chết người, cả đời Lý Phong sẽ như rớt xuống vực sâu!

Tiếng hô của Tần Mộng vang lên tựa như cảnh tỉnh, giúp Lý Phong khôi phục mấy phần lý trí, khoảnh khắc sắp đá trúng đỉnh đầu Hổ Tử, chân phải hắn ngưng lại trong tích tắc tiếp theo cải biến phương hướng hướng đá tới vai phải Hổ Tử!

"Phanh "

Một tiếng trầm đục vang lên, Hổ Tử bị đạp bay ra sau hai, ba mét, sau đó nện xuống đất!

"Phanh "

Lý Phong lại đá một cái nữa, cũng đạp Cương Tử bay ra ngoài, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt Ngô Bưu!

Ngô Bưu đã hoảng sợ muốn đái ra quần, không phải chứ. . . Một chân đạp người ta bay ra sau hai, ba mét, tên này là mãnh thú hình người sao? Sợ thì sợ thật, nhưng hắn cũng không định thúc thủ chịu trói, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn lập tức xoay người muốn bắt lấy Tần Mộng.

"Muốn chết!" Lý Phong lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên lao tới! Tại thời điểm Ngô Bưu sắp bắt được góc áo của Tần Mộng, Lý Phong đã nhấc chân đá trúng bả vai hắn!

"Phanh "

Ngô Bưu bay ra phía sau, đụng vào vách tường rồi té xuống đất!

"Tần tỷ, ngươi không sao chứ?" Lý Phong không thèm nhìn hắn một cái nào, đi thẳng tới trước mặt Tần Mộng, lộ vẻ quan tâm hỏi.

"Ta không sao, Lý Phong, ngươi nhanh dọn đi a, bọn họ là người của công ty cho vay nặng lãi, ở vùng này có thế lực rất lớn, chúng ta không thể trêu vào!" Tần Mộng có chút lo lắng, Lưu Thông thích cờ bạc, mượn tiền của bọn nặng lãi, vì thế nàng mới ly hôn với Lưu Thông.

Kẻ làm cho vay nặng lãi có ai dễ trêu vào? Lần này Lý Phong đánh cho ba tên phải bỏ chạy, lần sau liền đến mười ba thậm chí là ba mươi tên, Lý Phong có giỏi võ hơn nữa cũng là song quyền khó địch bốn tay a!

"Yên tâm đi Tần tỷ, chỉ cần ta còn thở một ngày, ta sẽ luôn đứng ra bảo vệ ngươi!" Trên mặt Lý Phong không có chút vẻ sợ hãi nào, được ơn một giọt nước trả lại một dòng sông, Tần Mộng trước đó đối xử với tốt với hắn, vậy bây giờ hắn sẽ bảo vệ Tần Mộng, bất kể có phải gặp nguy hiểm hay không, đây là đạo nghĩa, nếu từ bỏ thì hắn khác gì đám lưu manh này!

"Người anh em, ta thừa nhận thân thủ của ngươi không tệ, nhưng ngươi nói bảo vệ Tần Mộng thì quả thật có chút phóng đại a, chẳng lẽ ngươi có thể 24/7 lúc nào cũng kè kè theo sát Tần Mộng? Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh nghĩa địa, 800 ngàn này chúng ta nhất định phải thu hồi lại, ngươi nếu thật sự muốn bảo vệ nàng, chi bằng ngươi thay nàng trả lại tiền?"

"Hoặc là bây giờ ngươi dọn đi, không còn nhúng tay vào chuyện này, ta có thể coi như sự tình hôm nay chưa từng xảy ra, thế nào người anh em, như vậy đã đủ nể tình chưa?" Ngô Bưu lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, trầm giọng nói.

Ngô Bưu tự biết bản thân không phải đối thủ của Lý Phong, vào thời điểm này nói lời hung ác sẽ chỉ tìm phiền toái cho mình, không bằng đuổi Lý Phong đi, đợi giải quyết xong Tần Mộng rồi lại tìm Lý Phong gây phiền phức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK