"Trương thúc, ngươi tới đây không phải là muốn thả hắn ra ngoài đấy chứ? Ta nói trước, nếu như cách làm việc của ngươi không phù hợp quy định, ta tuyệt đối không đáp ứng!"
Tưởng Mộng Dao lạnh lùng nhìn Lý Phong, đồng thời hung ác nói.
Nàng bị thằng mặt âm đạo này hai lần chiếm tiện nghi lớn, làm sao có thể tuỳ tiện thả đi như vậy? Người khác sợ Trương Hoành Mậu, nhưng Tưởng Mộng Dao nàng thì không!
"Mộng Dao, Ngụy Tử Bình quyết định không truy cứu hành vi Lý Phong phá xe nữa, như thế thì thả hắn đi cũng xem như phù hợp với quy định a?"
Trương Hoành Mậu có chút bất đắc dĩ, nếu không phải Ngụy Băng Khanh gọi điện thoại cho hắn mong hắn nói giúp, mà Ngụy Tử Bình lại sớm biểu thị không truy cứu nữa, hắn cũng không có khả năng tự mình đến nơi này thả người.
Lý Phong sững sờ, Ngụy Tử Bình vậy mà không truy cứu nữa? Không thể nào, Ngụy Tử Bình có khi còn muốn giết chết hắn a! Nhưng với thân phận của Trương Hoành Mậu cũng không có khả năng nói láo với hắn, trong lúc nhất thời Lý Phong nghi hoặc không thôi.
"Thế nhưng mà. . ." Tưởng Mộng Dao vốn muốn nói Lý Phong đánh nàng, nhưng lời đến khóe miệng liền bị chính nàng nuốt xuống, bị Lý Phong quật vai là sỉ nhục đời này, nàng không thể nói ra được.
Thấy nàng không tiếp tục ngăn cản, Trương Hoành Mậu cuối cùng thở phào một hơi, sau đó lại nói vài lời cùng với Tưởng Mộng Dao, sau đó mang theo Lý Phong ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trước khi đi, Lý Phong quay đầu nhìn về phía Tưởng Mộng Dao làm cái mặt quỷ, cười cợt nói: "Hẹn gặp lại, cô em bạo lực ~ "
Tưởng Mộng Dao trong nháy mắt tức điên người!
"Cứ chờ đấy, món nợ ngày hôm nay sớm muộn gì bà cô tổ đây cũng muốn đòi lại, thằng khốn nạn này!"
Tưởng Mộng Dao xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nghiến răng nghiến lợi nói.