• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lý Phong, ngươi bị điếc a?" Ngụy Trường Nghiệp chau mày, không vui nói.

"Hứ, ta đã biết hắn chỉ biết mạnh miệng, cái gì mà thần dược kéo dài tính mạng, nói phét ít thôi, chỉ được cái mồm điêu!" Ngụy Tử Bình cười lạnh một tiếng, rất là khinh thường.

"Không phải không dám, là không muốn, vốn dĩ ta vì nể mặt Ngụy tổng mới lấy ra thần dược này, nhưng các ngươi không những không cảm kích còn liên tiếp chất vấn ta, ta có thiếu nợ các ngươi không?"

"Đương nhiên, muốn ta lấy thuốc ra cũng không phải không được, nhưng Ngụy tổng đã nói lên điều kiện rồi, các ngươi có phải cũng nên trả giá một chút? Như vậy mới công bằng chứ." Lý Phong móc ra bình sứ từ trong ngực, ra vẻ nghiền ngẫm nói.

Hắn vốn định đưa ra viên Tiểu Hoàn Đan này mà không có điều kiện, dù sao cũng là nhiệm vụ của hệ thống, hắn nhất định phải hoàn thành, nhưng đám người Ngụy Trường Công này ngày càng quá đáng, Lý Phong cảm thấy rất ngứa mắt.

Nếu như không bắt những người này trả giá một chút, hắn sẽ rất biệt khuất, vô cùng biệt khuất!

"Lý Phong!" Ngụy Băng Khanh đã hiểu được dự định của Lý Phong, muốn ngăn cản hắn, ban đầu ở sở cảnh sát, Lý Phong đã một lần đặt cược với Phùng Tuấn, hiện tại hắn khẳng định muốn dùng chiêu cũ.

Nhưng hiện tại đã là lúc nào, sao hắn còn có tâm tư chơi đùa, nếu quả thật hắn giúp gia gia kéo dài mạng sống thêm nửa năm, sao nàng có thể không cảm tạ hắn đầy đủ?

"Ngụy tổng, ngươi không cần nhiều lời, ý ta đã quyết." Lý Phong bỏ bình sứ vào ngực, chậm rãi nói.

"Tốt, ngươi muốn chúng ta bỏ ra cái giá gì?" Ngụy Trường Công chỉ muốn Lý Phong nhanh chóng cho lão gia tử ăn vào "thần dược", nên cũng không kịp cân nhắc quá nhiều.

"Rất đơn giản, nếu như thuốc của ta có hiệu quả, mỗi thành viên trong các ngươi ở đây phải đưa ta một triệu Hoa Hạ tệ, đương nhiên không bao gồm Ngụy tổng." Lý Phong đảo mắt nhìn đám người Ngụy Trường Công một lượt, chậm rãi nói.

Hắn không phải không nghĩ tới yêu cầu lớn hơn, tỉ như nếu Tiểu Hoàn Đan hữu hiệu, bọn họ phải từ bỏ quyền thừa kế, nhưng vừa cân nhắc Lý Phong đã biết bọn họ sẽ không đáp ứng điều kiện này.

Nhưng mà ngẫm lại, mỗi người một triệu vừa có thể bắt bọn hắn xuất ra chút huyết, lại có thể khiến bọn hắn nhanh chóng tiếp nhận, và không người nào cho rằng hắn dùng công phu sư tử ngoạm.

Quả nhiên, đám người Ngụy Trường Công chỉ là hơi chút do dự liền gật đầu đáp ứng, một triệu mà thôi, đối với bọn hắn chỉ là chút tiền tiêu vặt!

"Rất tốt!" Lý Phong cười lạnh một tiếng, cũng không sợ bọn họ đổi ý, bước nhanh đến trước mặt Ngụy Phó móc ra bình sứ, chuẩn bị cho Ngụy Phó ăn vào.

"Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi làm vậy là coi mạng sống của Ngụy lão như trò đùa! Nếu như Ngụy lão xảy ra chuyện không may, các ngươi tự gánh lấy hậu quả!"

"Còn nữa, người trẻ tuổi, lão phu đời này ghét nhất là mấy tên thần côn bán thuốc giả, đừng để ta bắt được nhược điểm, nếu không. . . Hừ!" Triệu Tể chữa trị cho Ngụy Phó đã lâu, lại không có chút tiến triển nào, đành phải thu hồi ngân châm, nhưng hắn không tin “thần dược” của Lý Phong có thể giúp Ngụy Phó kéo dài tính mạng!

"Triệu đại phu, cám ơn ngươi nhắc nhở, ngươi cứ đứng ở một bên nhìn thật kỹ vào." Lý Phong rất khó chịu với Triệu Tể, danh y thì như nào, có thể trâu bò được bằng hệ thống sao?

Nói xong Lý Phong không để ý tới khuôn mặt tái nhợt của hai ông cháu Triệu Tể, sau đó lấy Tiểu Hoàn Đan ra, đưa vào miệng Ngụy Phó.

Được y tá trợ giúp vuốt miệng vuốt cổ và bụng, Tiểu Hoàn Đan rốt cục đã chui vào bụng Ngụy Phó, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nín thở chờ đợi kết quả.

Thời gian trôi qua, máy đo nhịp tim tiếp tục vang lên tích tích tích tích không ngừng, tình huống Ngụy Phó vẫn như cũ không có chút cải thiện nào!

"Ha ha, hắn quả nhiên là đồ lừa gạt, Băng Khanh, hiện tại ngươi còn lời gì để nói?"

"Ngụy Băng Khanh, nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói, từ chức, giao ra cổ phần!"

"Thôi đi, Bằng nhi, gọi điện thoại báo cảnh sát đến bắt tên thần côn bán thuốc giả này lại!"

Đến cả Ngụy Băng Khanh cũng lộ sắc mặt tái nhợt, bắt đầu hoài nghi Lý Phong.

Nhưng khi Triệu Bằng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, Ngụy Phó trên giường bệnh đột nhiên kịch liệt ho khan vài tiếng, tiếp theo mở hai mắt ra!

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên: "Đinh, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành khen thưởng. . ." .

"Đinh, chúc mừng kí chủ, thu hoạch được 200 kinh nghiệm, 1000 điểm tích lũy."

Nhiệm vụ kéo dài tính mạng cho Ngụy Phó... đã hoàn thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK