• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi tin tưởng ta?" Đầu lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, cảm thấy hơi kinh ngạc, tổng giám đốc đã quyết định muốn để cho Ngụy Phó dùng Tiểu Hoàn Đan a!

"Ngụy tiểu thư, không nên xúc động, người xưa có câu đã là thuốc thì có ba phần độc, nếu như thuốc của hắn chẳng những vô hiệu ngược lại còn có hại, vậy thì đến ba ngày Ngụy lão cũng không chống đỡ được a!" Triệu Bằng vội vàng khuyên can.

Nói thật, hắn hiện tại có chút tức giận, gia gia vừa rồi đã nói rất rõ ràng, trên thế giới này căn bản không có thần dược kéo dài tính mạng nửa năm, vì sao Ngụy Băng Khanh cứ nhất quyết không tin?

"Xin lỗi, ta tin tưởng Lý Phong." Vừa mới nói xong, Ngụy Băng Khanh liền dẫn Lý Phong đi lên lầu hai.

"Đáng chết!" Triệu Bằng lộ ra sắc mặt khó coi thầm chửi một câu, tiếp theo liền xoay người đuổi theo, hắn ngược lại thật muốn nhìn xem cái viên thuốc kia có thể mang đến hiệu quả gì!

"Ai, đứa cháu si tình của ta. . ." Triệu Tể lắc đầu thở dài, vuốt chòm râu dê, rồi cũng đi theo sau.

Bên trong căn phòng ngủ ở lầu hai, mấy bộ thiết bị y tế tiên tiến đặt quanh bốn phía một cách có thứ tự, thân thể Ngụy Phó đã bị cắm mấy sợi dây từ lọ truyền dịch, lộ vẻ suy yếu nằm trên giường, đám người Ngụy Trường Công thì vây quanh ở trước giường nói cái gì đó.

Ở phía sau đám người Ngụy gia, hai y tá an tĩnh đứng đấy, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột biến.

"Cha, Triệu đại phu đã nói với ngài chưa? Sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều." Ngụy Trường Công than thở một câu.

"Đúng vậy a cha, mấy ngày tiếp theo chúng ta nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt, để ngài được hưởng thụ niềm vui gia đình." Ngụy Trường Lệ ngồi ở cạnh giường, lôi kéo cánh tay Ngụy Phó.

Những người khác cũng ngươi một lời ta một câu, ào ào an ủi.

"Các ngươi khẳng định còn có lời gì muốn nói với ta đúng không, thừa dịp ta hiện tại vô cùng thanh tỉnh, hãy mau chóng nói đi, khụ khụ. . ." Ngụy Phó đảo mắt nhìn đám con cháu một lượt, đầy vẻ suy yếu nói.

"Cái này. . ." Đám người Ngụy Trường Nghiệp hơi biến sắc, tiếp theo đồng loạt nhìn sang Ngụy Trường Công.

Đại ca sớm đã qua đời, Ngụy Trường Công hiện tại coi như con trai trưởng, sự tình nói lão gia tử lập di chúc để hắn làm là phù hợp nhất.

"Được rồi, nếu tất cả mọi người đã nhìn ta, vậy ta sẽ nói vài lời."

"Cha, là thế này, chúng ta muốn hỏi ngài đã lập di chúc hay chưa, nếu như vẫn chưa, vậy hãy nhân lúc còn thanh tỉnh như bây giờ, mau chóng lập một cái."

"Chúng ta không có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thấy gia nghiệp này quá lớn, hiện tại ngài sớm lập xong di chúc, thì về sau sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức." Ngụy Trường Công cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói.

"Đúng đúng, chúng ta cũng có ý tứ này."

"Đúng vậy a cha, nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày vô chủ, ngài vẫn nên sớm làm ra an bài đi."

Đám người Ngụy Trường Nghiệp liên tục gật đầu phụ họa, bọn họ lo lắng lão gia tử sẽ lưu lại đại bộ phận sản nghiệp cho Ngụy Băng Khanh, chỉ khi nào lập di chúc ở trước mặt bọn họ, thì bọn họ mới yên lòng được! !

"Khụ khụ khụ. . . Các ngươi, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!" Ngụy Phó đập tay lên giường, tức giận rống to, hắn hiện tại đã đạp nửa chân vào quan tài, đám con cháu lại chỉ quan tâm chuyện lập di chúc, thân tình ở đâu? !

Ngay sau đó Ngụy Phó chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, tiếp theo hai mắt tối sầm lại, nghiêng đầu ngất đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK