• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Đồng ở một bên bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, Ngụy Trường Công luận chức vị đã là gần với Ngụy Băng Khanh, còn là trưởng bối của Ngụy Băng Khanh, Lý Phong lại dám không nể mặt hắn như vậy?

Ở phía đối diện Ngụy Băng Khanh cũng hơi biến sắc, có nhận thức mới với sự kiên cường của Lý Phong, bất quá cũng không ngạc nhiên, Lý Phong đã dám động thủ với Ngụy Tử Bình, không để ý Ngụy Trường Công thì cũng có gì lạ?

"Tốt tốt tốt, ta đúng là lần đầu gặp phải người trẻ tuổi càn quấy như ngươi đấy! Tiểu Vi, gọi bảo an ném hắn ra ngoài, nhanh!" Ngụy Trường Công lên cơn giận dữ, hắn là con trai thứ hai của Ngụy gia, dù là thị trưởng thành phố cũng cần phải cho hắn ba phần mặt mũi, một thằng ranh làm thuê vắt mũi chưa sạch cũng dám không để ý hắn? Thật sự là buồn cười!

Phương Vi gật gật đầu, muốn đi kêu gọi bảo an.

"Chờ một chút, Nhị thúc, nhị thẩm, hôm qua là ta bảo Lý Phong ném Tử Bình ra ngoài, các ngươi có giận dữ thì hãy đổ lên đầu ta này." Ngụy Băng Khanh liền vội vàng ngăn lại, lạnh giọng nói.

Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, dù nói thế nào hắn cũng là người ngoài, Ngụy Băng Khanh có thể vì hắn mà xung đột với nhị thúc, lại thêm hôm qua nàng giúp mình cầu tình, phần tình nghĩa này không thể bảo là không nặng.

"Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy? Hôm qua Lý Phong phá xe của Tử Bình, còn ở trước mặt mọi người nhục nhã Tử Bình, chuyện này ngươi định giải quyết thế nào?" Trong mắt Ngụy Trường Công lóe lên một đạo tinh quang, cười lạnh nói.

"Là Tử Bình bảo người khác tìm Lý Phong gây phiền phức, huống hồ Lý Phong chỉ là hù dọa Tử Bình, không thật sự đánh hắn." Ngụy Băng Khanh thở dài, chậm rãi nói.

Hôm qua nàng ở trong điện thoại nghe được Tô Đồng kể lại sau cũng rất khiếp sợ, nhưng xét đến cùng là Tử Bình gây sự trước, huống hồ Tử Bình cũng không thụ thương, nàng tuy lạnh lùng, nhưng cũng biết phân rõ lí lẽ.

"Uy, cha, ngươi cũng nghe được a? Băng Khanh vẫn còn chưa xuất giá, vậy mà đã tay ngoài dài hơn tay trong a, ngươi còn yên tâm giao tập đoàn cho nàng được?" Ngụy Trường Công cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra phẫn nộ kêu lên.

"Nhị thúc, nãy giờ ngươi một mực kết nối cuộc gọi với gia gia?"Thân thể Ngụy Băng Khanh chấn động, lộ vẻ không dám tin mà hỏi.

"Đúng a, sợ hãi sao?" Ngụy Trường Công cười lạnh một tiếng, bật loa ngoài lên.

"Hồng hộc" "Hồng hộc" "Hồng hộc "

Trong điện thoại truyền đến một hồi thở dốc gấp rút mà vô lực, chính là của gia chủ Ngụy gia, Ngụy Phó!

"Gia gia, hiện tại ngươi dù sao cũng nên tin tưởng rồi a? Tỷ tỷ giúp một ngoại nhân bắt nạt ta đó!" Âm thanh ủy khuất của Ngụy Tử Bình từ trong điện thoại truyền đến.

"Lão gia tử, sự kiện này ngài nhất định phải bảo Băng Khanh cho chúng ta một cái công đạo, không thì chúng ta sẽ không đồng ý cho nàng làm Tổng giám đốc nữa!"

"Đúng vậy a cha, những trưởng bối chúng ta nghe vậy đều cảm thấy thất vọng đau khổ a, ai!"

"Lão gia tử. . ."

Trong điện thoại lại truyền ra thanh âm của mấy người.

Nghe thấy mấy lời nói này, Ngụy Băng Khanh rốt cuộc minh bạch, Ngụy Trường Công hôm nay tới căn bản không phải vì giúp nhi tử hả giận, mà là muốn đá nàng khỏi vị trí tổng giám đốc, vì sự kiện này, hắn triệu tập cả nhà lại!

Gia gia tuổi tác đã cao, lại có bệnh quấn thân, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, càng không chịu nổi kích thích, bọn họ làm như vậy khác gì muốn mưu sát? Chẳng lẽ chức vị tổng giám đốc này còn trọng yếu hơn sự sống của gia gia?

"Gia gia, ngài đừng kích động, thân thể mới trọng yếu nhất, có chuyện gì chờ ta trở về rồi nói." Ngụy Băng Khanh lo lắng nói, sau đó muốn chạy về gặp mặt gia gia để giải thích.

"Ngươi còn có mặt mũi trở về? Hôm nay ngươi không cho ta một cái công đạo, thì đừng mơ tiến nửa bước vào nhà!" Ngụy Trường Công lại tiếp tục cười lạnh nói.

"Đúng rồi, nếu không giải quyết chuyện này thì đừng trở về!"

"Lão gia tử, Băng Khanh sau này sẽ phải gả ra ngoài, nàng thật sự không thích hợp làm tổng giám đốc."

"Cổ phần tập đoàn cũng không thể cho nàng quá nhiều, lưu lại 1% làm đồ cưới là được."

"Câm miệng hết cho ta!" Trong điện thoại truyền ra tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó liền nghe thấy một tràng thốt lên: "Cha, ngươi không sao chứ?"

"Lão gia tử, lão gia tử!"

"Gia gia, ngươi đừng dọa ta a, ngươi còn chưa lưu lại di chúc, không thể cứ như vậy mà chết a!"

Biến cố này nhất thời làm cho Ngụy Băng Khanh như rơi vào hầm băng!

Ngụy Trường Công cũng biến sắc, nói vào điện thoại di động: "Cha làm sao rồi?"

"Lão gia tử ngất đi rồi!"

"Nhanh gọi Triệu đại phu tới!"

"Lấy ống thở đeo vào miệng lão gia tử trước đi!" .

Chỉ bằng những âm thanh lẫn lộn trong điện thoại, Lý Phong đã đoán được đại khái tình hình bên chỗ Ngụy Phó, nhà hào môn quả nhiên rất bẩn thỉu!

Đúng lúc này, thanh âm của Chí Linh tỷ tỷ lại lần nữa vang lên: "Đinh, kí chủ, ngài có nhiệm vụ mới, có muốn lập tức xem xét?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK