"Quả là thế." Xem hết giới thiệu, Lý Phong biết mình đoán không sai, sau lưng Phùng Hổ quả nhiên có người sai bảo!
"Đại ca, thật sự không có người nào sai bảo ta a, ta đúng là nhất kiến chung tình với vị tiểu thư này, tinh trùng lên não cho nên mới. . ." Phùng Hổ cũng không dám khai Ngụy Tử Bình ra, Ngụy Tử Bình là tài chủ của hắn, mỗi tháng có thể cho hắn không ít thu nhập, nếu khai Ngụy Tử Bình ra chẳng phải là về sau hắn sẽ phải uống gió tây bắc mà sống?
(nhất kiến chung tình:yêu từ cái nhìn đầu tiên)
Hơn nữa, chỉ cần hắn một mực nói mình không bị ai sai bảo, Lý Phong còn có thể ở trước mặt mọi người mà bức cung hắn hay sao?
"Phải không? Vậy thì ngươi lấy điện thoại ra, ta xem xét một chút gần đây ngươi liên hệ với ai." Nếu như không có nhiệm vụ, Lý Phong có lẽ sẽ sinh ra dao động, nhưng bây giờ thì. . .
Phùng Hổ sắp khóc, ngươi có cần phải cố chấp như thế hay không? Cố chấp quá chính là một khuyết điểm lớn a!
"Không cho? Vậy tự ta lấy!" Lý Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay nhanh như chớp giật vươn ra nắm lấy cổ tay Phùng Hổ, tiếp theo hung hăng bẻ sang một bên!
"A! Đau. . . Đau đau đau đau!" Một cỗ cảm giác kịch liệt đau nhức truyền đến, làm cho Phùng Hổ kêu thành tiếng, đồng thời toàn thân đều mất đi khí lực.
Lý Phong dùng một cái tay khác lục soát người, rất nhanh liền lấy ra điện thoại của Phùng Hổ.
"Á đù? Loại đời mới nhất cơ à? Làm lưu manh có thu nhập rất khả quan a, các ngươi có thiếu người không?" Lý Phong nhạo báng hỏi một câu.
"Hắc hắc, bình thường thôi a, cũng chỉ là miễn cưỡng sống tạm. . ." Phùng Hổ cười cười rồi nói, hắn có thể nói mình vì mua cái máy này mà phấn đấu bao lâu sao? Đó là một cố sự đầy máu hòa cùng nước mắt a. . .
"Mở khóa." Lý Phong nói một câu, cầm điện thoại di động đặt ở trước mặt Phùng Hổ, mở khóa bằng khuôn mặt thành công, tiếp theo Lý Phong liền xem xét ghi chép cuộc gọi.
"Ngụy thiếu gia. . . Ngụy Tử Bình à?" Lý Phong liếc mắt liền thấy cái tên này ở trên cùng, tiếp theo cười lạnh một cái, quả nhiên là hắn!
Nếu là Ngụy Tử Bình sai bảo Phùng Hổ, vậy Ngụy Tử Bình sẽ để Phùng Hổ động thủ với Tô Đồng sao? Chắc chắn sẽ không a, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không.
Đã như vậy, kế hoạch của Ngụy Tử Bình sẽ là cái gì? Kịp thời xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân? Với IQ có hạn của 1 tên công tử ăn chơi trác táng chỉ biết gái gú thì rất có thể!
Như vậy, Ngụy Tử Bình hẳn là sẽ ở ngay phụ cận để quan sát. . .
Nghĩ tới đây, Lý Phong nhìn bốn phía, liếc một chút đã thấy được chiếc xe Ferrari 488 màu vàng đặt ở ven đường.
"Tìm ra ngươi rồi!" Hai mắt Lý Phong sáng lên, tiện tay quơ lấy một cái ghế xếp hung hăng đập vào mặt Phùng Hổ, Phùng Hổ trực tiếp bị quất bay ra ngoài!
Giống như trong một bộ phim nổi tiếng nào đó từng đề cập, chỗ ảo diệu của ghế xếp chính là có thể giấu trong nhà dân, tiện tay có thể lấy được, còn có thể ngồi bên trên nó để ẩn tàng sát cơ, đánh xong càng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, cho dù bị cảnh sát bắt được cũng không cách nào cáo trạng ngươi, thật không hổ là đứng đầu trong trong bảy đại vũ khí!
(bên trên tác giả đang nói tới phim Châu Tinh Trì, 1h16p28s nhé các bác https://www.youtube.com/watch?v=TfVdzYEHS58)
Ghế xếp sử dụng dễ dàng, mang theo rất nhẹ nhàng, chỉ cần dùng lực vừa phải, góc độ chuẩn xác, chắc chắn sẽ đánh cho địch nhân nội thương, cũng giống như Phùng Hổ bây giờ đang nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
Giải quyết Phùng Hổ xong xuôi, Lý Phong liền mang theo một cái ghế xếp lao như mãnh hổ ra chỗ chiếc Ferrari ven đường!
Tình cảnh làm cho quần chúng ăn dưa xem kịch hay phải kinh ngạc đến ngây người, ta XXX, vậy mà dùng đến cả đại sát khí như ghế xếp a? Bất quá người anh em này đánh xong lập tức bỏ chạy, xem ra là có kinh nghiệm gây án rất phong phú a.
Nếu để Lý Phong biết những người này suy nghĩ gì, nhất định sẽ phun máu ba lần, ngươi mới là kẻ có kinh nghiệm gây án phong phú, nhìn tiểu gia ta có giống như muốn chạy trốn không? Tiểu gia rõ ràng là đi đánh người có được hay không? !
Tô Đồng cũng sững sờ, Lý Phong đang muốn làm gì? Chờ chút. . . Chiếc Ferrari kia có chút quen mắt a, sẽ không phải là. . .
"Trời ạ, là Ngụy Tử Bình!" Tô Đồng lập tức đã đoán được mục đích của Lý Phong, trong lòng kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc này, Lý Phong đã vọt tới bên cạnh Ferrari 488, thông qua kính chắn gió đầu xe, Lý Phong nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi của Ngụy Tử Bình.
"Lý Phong, ta cảnh cáo ngươi đừng có làm loạn, nếu không thì. . ."
Lời hung ác của Ngụy Tử Bình còn chưa nói hết, Lý Phong đã vung lên ghế xếp đập vào mặt kính trước xe!
"Phanh" "Phanh phanh phanh "
Từng phát từng phát một, cái ghế xếp hung hăng đập lên mặt kính trước của Ferrari, phát ra từng tiếng trầm đục, sau cùng một tiếng "Soạt" vang lên, kính trước rốt cục bị nện lủng ra một cái lỗ rộng một mét vuông!