Thẩm Trì Uyên nghiêm túc chỉ dẫn Kiều Quy Ninh cách điều chỉnh lực tay để phết bơ thật đều, hướng dẫn tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.
Chờ đến khi Kiều Quy Ninh dần quen với kỹ thuật, Thẩm Trì Uyên mới sực nhớ khoảng cách giữa hai người có phần quá gần. Cậu vội vàng lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Kiều Quy Ninh liếc nhìn Thẩm Trì Uyên, gương mặt trắng nõn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, trông càng thêm diễm lệ, vô cùng bắt mắt.
Nếu đổi lại là Alpha khác, có lẽ đã sớm không kìm lòng nổi trước vẻ đẹp này. Nhưng đáng tiếc, người trước mặt lại là Thẩm Trì Uyên—một Beta trước giờ chẳng có ý định yêu đương trong chương trình.
Nhìn dáng vẻ như mèo nhỏ vừa bị giật mình của Thẩm Trì Uyên, Kiều Quy Ninh nhịn không được mà nhếch môi cười: "Không sao đâu."
Nói xong, cô tiếp tục tập trung vào chiếc bánh kem trước mặt, dù trong lòng đã có chút muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đến việc mình chưa từng để chuyện gì dang dở, cô vẫn kiên trì tiếp tục.
Thấy Kiều Quy Ninh không bận tâm chuyện vừa rồi, Thẩm Trì Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm. Omega, cũng như Alpha, thường không thích để người khác chạm vào mình quá tùy tiện. Cậu lo Kiều Quy Ninh sẽ khó chịu, nhưng xem ra đối phương không để ý.
Lúc này, Tạ Giai nãy giờ im lặng quan sát bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Trì Uyên. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu.
Tạ Giai luôn có một loại khí thế áp đảo khiến người khác khó lòng bỏ qua. Thẩm Trì Uyên dừng tay, ngước nhìn anh, khó hiểu hỏi:
"Tạ ca, sao vậy? Anh cũng muốn làm bánh kem à?"
Tạ Giai lướt mắt qua chiếc bánh méo mó của Kiều Quy Ninh, lắc đầu:
"Chiếc bánh này, cậu làm cho ai?"
Câu hỏi khiến Thẩm Trì Uyên sững sờ. Cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mục đích ban đầu chỉ là muốn thử nghiệm xem bản thân có thể làm thành công hay không. Không ngờ lại thành công mỹ mãn, thậm chí còn dạy được "nửa" học trò.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, cậu thành thật trả lời: "Không ai cả, chỉ là muốn thử xem thôi."
Tạ Giai khẽ gật đầu: "Vậy có thể làm giúp tôi một chiếc không?"
Thẩm Trì Uyên nghi hoặc nghiêng đầu: "Hả?"
Tạ Giai nhìn chiếc bánh kem gần như hoàn mỹ của cậu, chậm rãi nói: "Trông có vẻ ngon."
"À, được thôi. Đợi tôi làm xong chiếc này rồi sẽ làm cho anh."
Nghe vậy, Tạ Giai hài lòng gật đầu, tiện thể giả vờ hỏi bâng quơ: "Cậu có định tặng ai không?"
Động tác trên tay Thẩm Trì Uyên không dừng lại, cậu vẫn nghiêm túc trả lời:
"Cái đầu tiên làm ra chắc chắn còn nhiều thiếu sót, nên tôi định giữ lại tự ăn."
Tạ Giai nhướng mày, định nói gì đó nhưng Kiều Quy Ninh đã cắt ngang:
"Thẩm Trì Uyên, tiếp theo làm gì nữa?"
Ngữ khí có chút không vui, nhưng không quá rõ ràng, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Trì Uyên quay đầu nhìn lại.
Lần này, lớp bơ trên bánh của Kiều Quy Ninh đã đều hơn, nhìn cũng không đến nỗi tệ.
Cậu chỉ vào phần trái cây bên cạnh: "Chọn loại cô thích rồi trang trí lên là được."
Kiều Quy Ninh là người mới, nên Thẩm Trì Uyên không dạy quá phức tạp, chỉ cần cô có thể làm ra một chiếc bánh là tốt rồi.
Nhìn chiếc bánh của mình, rồi lại nhìn sang bánh của Thẩm Trì Uyên, Kiều Quy Ninh không khỏi cảm thán.
Vì sao bánh cậu ấy làm lại đẹp như vậy, còn bánh mình thì trông như bị chó gặm qua vậy chứ?!
Tuy rằng xấu, nhưng dù gì cũng là công sức của mình, vẫn nên hoàn thành rồi mang về. Nguyên liệu đã có sẵn, dù không đẹp nhưng chắc chắn vẫn ngon.
Trước khi tiếp tục trang trí, Kiều Quy Ninh liếc nhìn Tạ Giai, trong lòng đầy nghi hoặc—tại sao anh ta lại muốn bánh kem từ Thẩm Trì Uyên?
Tạ Giai không nói gì thêm, chỉ ngồi lại ghế, tựa lưng nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
Cuối cùng, khi trang trí xong, một chiếc bánh kem trái cây đơn giản đã hoàn thành. Dù không thể so với bánh trong tiệm, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Thẩm Trì Uyên lấy hộp đóng gói, cẩn thận đặt bánh vào, rồi bỏ vào tủ giữ lạnh. Sau đó, cậu bắt đầu làm bánh cho Tạ Giai.
Khi Thẩm Trì Uyên vừa đặt đế bánh vào khuôn, Kiều Quy Ninh nhìn chằm chằm chiếc bánh mình làm, rồi lại liếc về phía chiếc bánh cuối cùng còn lại.
Nhìn sang Thẩm Trì Uyên, cô bắt gặp cảnh cậu ấy đang tập trung làm bánh. Hàng mi dài tạo nên một bóng mờ nhạt trước mắt, đôi môi hơi mím lại, nghiêm túc đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Người ta vẫn nói, những ai chăm chú làm việc đều rất cuốn hút.
Kiều Quy Ninh nhìn Thẩm Trì Uyên một lúc lâu, rồi bất giác dời mắt đi, hít sâu một hơi như muốn ổn định lại nhịp tim đang có chút rối loạn.
Bất giác, cô nghĩ—tìm một người bạn trai chu đáo như thế này, hình như cũng không tệ?
Không để ý đến ánh nhìn của Kiều Quy Ninh, Thẩm Trì Uyên vẫn nghiêm túc hoàn thành chiếc bánh kem cho Tạ Giai.
Lần này, cậu chọn trang trí bằng xoài và một ít dừa khô, để dễ phân biệt với chiếc bánh dâu tây ban nãy.
Cuối cùng, cả ba người đều mang theo một chiếc hộp bánh kem tinh xảo bước ra khỏi xưởng. Không khí so với buổi sáng dường như không có nhiều thay đổi, chỉ là... ánh mắt Kiều Quy Ninh khi nhìn Tạ Giai, và cả khi lén quan sát Thẩm Trì Uyên, lại có chút gì đó khác lạ.
Thẩm Trì Uyên đi ở phía sau cùng, hoàn toàn không nhận ra những thay đổi đang âm thầm diễn ra phía trước.
Ban ngày vốn đã không để lại không gian cho hai người kia, nên lúc này khi trở về, cậu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, tốt nhất là không ai để ý đến sự hiện diện của cậu.
Tổ tiết mục không biết tìm đâu ra được ekip quay phim có cảm giác tồn tại gần như bằng không. Nếu không phải thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy trên máy quay, Thẩm Trì Uyên còn tưởng hôm nay không có ghi hình.
Cậu trầm ngâm một lúc rồi quyết định sau này phải tìm cơ hội học hỏi từ mấy người quay phim, học cách làm sao để giảm bớt sự chú ý đến bản thân. Dù có bị yêu cầu ra ngoài quay ngoại cảnh thì cũng phải học cách khiến người khác dễ dàng bỏ qua mình.
Đi theo sau ba người, Thẩm Trì Uyên bất chợt hắt xì một cái, nghi hoặc nhìn quanh — có ai đang nhắc đến cậu sao?
Xe của tổ tiết mục đã nhận được tin từ sớm, lúc này đang đỗ ở một bên chờ họ quay lại.
Ba người lên xe, vị trí vẫn giữ nguyên như buổi sáng: Thẩm Trì Uyên và Kiều Quy Ninh ngồi ghế sau, Tạ Giai ngồi ghế phụ lái, còn các nhân viên quay phim thì ngồi ở hàng ghế cuối, cẩn thận bê theo máy quay.
------------------------------------------
Ba người vừa về đến biệt thự đã phát hiện những người khác vẫn chưa về — xem ra bọn họ là nhóm đầu tiên quay lại.
Kiều Quy Ninh đặt bánh kem lên bàn, liếc nhìn hai người đi vào sau rồi xoay người lên lầu lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.
Thẩm Trì Uyên nhìn chiếc bánh kem trong tay mình, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn quyết định cất vào tủ lạnh, cậu chưa có ý định ăn ngay.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Tạ Giai cũng làm giống Kiều Quy Ninh, đặt bánh kem trực tiếp lên bàn, không hề lo lắng bị lấy nhầm. Dù sao hai chiếc bánh kem này vừa nhìn là biết được làm bởi hai người khác nhau, không thể lẫn lộn được.
Thẩm Trì Uyên từ phòng bếp đi ra, thấy phòng khách và nhà ăn đều trống không, cậu cũng yên lặng quay về phòng mình.
Về đến phòng, cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời nơi bờ biển đang dần chìm vào bóng đêm.
Bầu trời đêm ở bờ biển thật đẹp, đen như mực, rải đầy sao lấp lánh rực rỡ.
Đêm qua cậu ngủ không ngon, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu, dần khép lại. Hô hấp trở nên nhẹ nhàng, đều đặn — rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dài và đều đặn của cậu.
Lúc này, Mục Tùng Miễn đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy Thẩm Trì Uyên đang ngủ trên ghế thì hơi sững người.
Anh còn tưởng Thẩm Trì Uyên vẫn chưa về, không ngờ cậu lại ngủ ở đây.
Chẳng mất nhiều thời gian để Mục Tùng Miễn đoán ra nguyên do — trông Thẩm Trì Uyên như không ngủ được ngon đêm qua, có lẽ là đang đề phòng anh.
Ánh mắt Mục Tùng Miễn khẽ dừng lại trên người đang ngủ kia một lát, sau đó anh xoay người đi tới tủ quần áo, lấy ra hai ống thuốc ức chế rồi thản nhiên tiêm lên cánh tay mình.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng Mục Tùng Miễn trỗi dậy một nghi vấn.
Trước giờ anh chưa từng bị bản năng chi phối. Dù có vào kỳ dễ cảm, dù có ngửi thấy tin tức tố của Omega, chỉ cần dùng thuốc ức chế là không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng hôm qua, dù đã tiêm hai liều thuốc, anh vẫn bị ảnh hưởng?
Lại còn bị hấp dẫn bởi một Beta?
Mục Tùng Miễn cúi đầu nhìn hai ống thuốc đã dùng, rồi lại nhìn người đang say ngủ kia. Xem ra sau khi quay xong chương trình này, anh nhất định phải đi kiểm tra sức khỏe một lượt thật kỹ.
Mục Tùng Miễn rời khỏi phòng rất nhẹ nhàng, không hề đánh thức Thẩm Trì Uyên.
--------------------------------------
Cũng may buổi tối hôm nay, Tư Yến đi hẹn hò có mang cơm về, nếu không cả đám không biết sẽ ăn gì.
Kiều Quy Ninh ăn rất ít, ăn xong bèn ôm chiếc bánh kem nhỏ ra hỏi: "Có ai muốn nếm thử không?"
Tư Yến lập tức giơ tay. Tuy bánh kem trông hơi... xấu xí, nhưng nể mặt thì vẫn muốn thử một miếng.
Buổi tối ăn bơ dễ tăng cân, Hạ Ôn lập tức từ chối. Ôn Đường thì vốn không thích bơ, cũng lắc đầu từ chối, tiếp tục tập trung vào bữa tối.
Mục Tùng Miễn không thích đồ ngọt, đặc biệt là bơ, nên cũng từ chối luôn.
Tạ Giai có bánh riêng của mình, nên Kiều Quy Ninh cũng lược bỏ cậu ta luôn. Dù sao ban ngày Tạ Giai nói thẳng là không thích ai, nên Kiều Quy Ninh đang cân nhắc có nên đổi đối tượng công lược hay không.
Cô phát hiện Thẩm Trì Uyên thật ra cũng rất tốt — tuy là Beta nhưng cả diện mạo lẫn tính cách đều ổn.
"Không tồi, bánh kem này ngon đấy."
Tư Yến ban đầu chỉ định nể mặt ăn một miếng, không ngờ vị lại rất ổn — bơ ngọt nhưng không ngấy, vừa vào miệng đã tan, còn mang theo hương sữa nhàn nhạt. Bánh bông lan mềm, ăn rất vừa miệng.
Kiều Quy Ninh tự hào ngẩng đầu: "Không nhìn xem ai làm chứ."
Tư Yến cười phụ họa: "Phải đó, với tay nghề này, mở tiệm bánh chắc chắn sẽ cháy hàng."
Nói rồi, anh tạm dừng một chút: "Nếu kỹ thuật còn cải thiện hơn chút nữa thì càng tuyệt."
Nghe đến đó, Kiều Quy Ninh bĩu môi: "Thôi khỏi, tôi chỉ phụ phết bơ lên thôi, phần bánh và kem đều không phải tôi làm."
Tư Yến lập tức hứng thú, đặt muỗng xuống hỏi: "Ai làm vậy? Tạ Giai à?"
Kiều Quy Ninh liếc mắt: "Không phải, là Thẩm Trì Uyên."
"Tiểu Thẩm hả?" Tư Yến như bừng tỉnh ngộ.
Không khí lặng một lát, Kiều Quy Ninh đột nhiên đặt muỗng xuống, quay sang hỏi Tư Yến: "Cậu thấy Thẩm Trì Uyên thế nào?"
Tư Yến hơi ngớ người: "Hả?"
Nhưng Kiều Quy Ninh cũng chẳng chờ câu trả lời, tiếp tục nói: "Tôi thấy cậu ấy rất tốt, đối xử dịu dàng, kiên nhẫn, còn có tay nghề nấu ăn nữa..."
Những lời khen không ngừng được tuôn ra khiến Tư Yến hơi ngây người. Còn chưa kịp phản ứng, Kiều Quy Ninh đã nói tiếp:
"Cậu nói xem, nếu tôi theo đuổi Thẩm Trì Uyên thì thế nào?"
Tư Yến: ?!!
Mục Tùng Miễn hơi nhướng mày, liếc nhìn Kiều Quy Ninh một cái, rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Không ngờ chỉ mới ra ngoài một ngày mà một Omega đã đổi luôn mục tiêu. Ban ngày rốt cuộc bọn họ làm gì vậy?
Trong lòng bỗng dâng lên chút tò mò, kèm theo một cảm giác khó chịu mơ hồ.
Mục Tùng Miễn nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc đó, đổ hết cho kỳ dễ cảm gây ra.
Trong khi đó, Thẩm Trì Uyên vẫn đang say ngủ, hoàn toàn không hay biết bên ngoài có người vừa thả xuống một quả "bom hẹn hò" vô cùng nặng ký.