• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua từng lớp mây, chiếu rọi xuống thành phố rộng lớn. Không xa, những tòa cao ốc lấp lánh ánh vàng nhạt dưới nắng sớm, vừa thánh khiết vừa áp lực, sừng sững như những vị thần gác cổng thành thị.

Cây cối ven đường khẽ lay động theo làn gió nhẹ, phát ra âm thanh xào xạc như đang thì thầm: Một ngày mới lại bắt đầu.

Bên trong căn hộ chung cư, người trên giường khẽ trở mình, mở mắt ra.

Thẩm Trì Uyên từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, cau mày, một tay day day huyệt thái dương. Đầu đau như bị kim châm, nặng nề khó chịu.

Sớm biết uống say mệt đến mức này, đêm qua đã chẳng uống nhiều như thế.

Chờ cho cơn đau dịu bớt, cậu mới bắt đầu để ý đến xung quanh—một không gian xa lạ mà lại mang theo cảm giác quen thuộc mơ hồ, như thể cậu từng ở đây trước đó.

Thẩm Trì Uyên buông tay, tỉ mỉ quan sát một lượt căn phòng.

Do tác dụng của rượu, đầu óc cậu vẫn còn chậm chạp. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, cậu mới bừng tỉnh—đây chẳng phải là phòng ngủ nhà Mục Tùng Miễn sao?

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, Mục Tùng Miễn bước vào. Hai ánh mắt chạm nhau, giây lát trầm mặc đến quỷ dị.

Cuối cùng vẫn là Mục Tùng Miễn phá vỡ không khí im lặng:

"Dậy rồi à?"

Anh vốn định nhân cơ hội này để nghiêm túc nói chuyện với Thẩm Trì Uyên, nhưng nhìn đối phương như chẳng nhớ được gì đêm qua, anh cũng tạm thời bỏ qua.

Thẩm Trì Uyên không biết nên mở miệng thế nào. Trước đó cậu đã quyết tâm giữ khoảng cách với Mục Tùng Miễn, vậy mà giờ lại tỉnh dậy trong nhà người ta.

Tuy không phải cố ý, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận mình đã say đến mức mất kiểm soát.

"...Ừm, chào buổi sáng."

Lời chào hỏi vô thưởng vô phạt, nhưng trong tình cảnh này lại là lựa chọn an toàn nhất.

Mục Tùng Miễn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Thẩm Trì Uyên: "Anh mua bữa sáng rồi. Ra ngoài rửa mặt rồi ăn luôn nhé."

Thẩm Trì Uyên trầm mặc vài giây, sau đó lặng lẽ gật đầu rồi từ từ rời giường.

Thấy cậu đã có thể tự đi lại, Mục Tùng Miễn cũng không ở lại nữa, chỉ nhẹ nhàng khép cửa rồi lui ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, Thẩm Trì Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Mục Tùng Miễn thế nào. Nếu cứ ngồi đối diện nhau ở bàn ăn mà chẳng biết nói gì, cậu sợ bản thân sẽ không chịu nổi.

Dù vậy, sau khi Mục Tùng Miễn rời đi, Thẩm Trì Uyên vẫn có chút hụt hẫng.

Cậu thở dài, bước chậm ra trước cửa phòng, hít sâu vài hơi lấy lại tinh thần. Tự nhủ bản thân phải chuẩn bị tốt để đối diện với mọi tình huống có thể xảy ra.

Nhưng khi mở cửa ra, phòng khách lại vắng tanh. Chỉ có bàn ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm của cháo rau và bánh bao ướt lan tỏa khắp không gian.

Giống như một quả khinh khí cầu đang được bơm đầy, chuẩn bị cất cánh, vậy mà cuối cùng lại lặng lẽ chìm xuống mặt nước, không một gợn sóng.

Thẩm Trì Uyên khẽ bật cười tự giễu, bước đến kéo ghế ngồi xuống. Nhìn bữa sáng còn nóng hổi trên bàn, trong lòng lại dâng lên vị chua xót.

Đây vốn không phải là điều hắn có thể lưu luyến.

Gạt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu, cậu cầm đũa lên, chậm rãi ăn bữa sáng được chuẩn bị kỹ càng ấy.

Cửa phòng ngủ chính, vốn khép hờ, lặng lẽ đóng lại mà không phát ra tiếng động nào.

Sau khi ăn xong, Thẩm Trì Uyên dọn sạch bàn ăn, gom rác lại. Trước khi rời đi, cậu nhìn về phía phòng ngủ một lần cuối rồi khe khẽ thở dài, lặng lẽ mang theo rác rời khỏi nhà.

Mãi đến khi cậu đi rồi, cửa phòng mới lại mở ra.

Mục Tùng Miễn bước ra, nhìn căn bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

--------------------------------------------

Nhà Mục Tùng Miễn cách công ty của Thẩm Trì Uyên khá xa. Thêm phần trời đất xa lạ, Thẩm Trì Uyên còn vinh dự... lạc đường. Hệ quả là cậu đến muộn.

May mắn là ai cũng biết hôm qua cậu uống không ít rượu, nên chuyện đi làm muộn cũng được thông cảm phần nào.

Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Thẩm Trì Uyên đã dựa ra sau ghế, nhắm mắt, cả người rã rời như xác cá khô.

Đồng nghiệp trong công ty ai nấy đều nhìn nhau mà không dám đến làm phiền.

Lúc này, lão đại của Thẩm Trì Uyên từ văn phòng tổng ra ngoài, vừa vặn thấy cậu đang tê liệt gục trên ghế.

Ông tiến lại gần, gõ nhẹ lên mặt bàn: "Sao trông cậu như cá ươn vậy?"

Thẩm Trì Uyên mở mắt ra, nhìn ông uể oải: "Lão đại, hôm qua anh không đưa tôi về mà..."

"Tôi định đưa cậu về chứ," lão đại cười cười, "nhưng sau đó gặp người quen, nên bảo người ta đưa cậu về hộ."

"...A?"

Thẩm Trì Uyên nghe xong ngây người, sắc mặt hơi đổi. Lão đại thấy thế thì bổ sung:

"Lúc ra ngoài gặp người đó, cậu còn chủ động chạy tới bám lấy, kéo không ra luôn."

Thẩm Trì Uyên mở to mắt không dám tin.

"Thật đấy." lão đại nhún vai: "Mà tôi thấy anh chàng đó cũng không tệ. Hai người các cậu... sẽ không phải là... có gì đó chứ?"

"Không có, hiện tại chẳng có gì cả!" Thẩm Trì Uyên vội vàng thanh minh.

Lão đại chậm rãi nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên: "Tôi còn chưa nói hai người các cậu có gì, cậu phản ứng lớn như vậy... chẳng lẽ..."

Thẩm Trì Uyên lập tức giả chết tại chỗ, từ chối trả lời.

Lão đại thấy vậy cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ vỗ vỗ vai cậu: "Nếu thấy không khỏe thì cứ xin nghỉ về nhà đi, sẽ không ai nói gì đâu."

Thẩm Trì Uyên cúi đầu, khẽ "Vâng" một tiếng.

Lão đại lắc đầu, xoay người trở lại văn phòng.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Đợi lão đại rời khỏi, Thẩm Trì Uyên lại úp mặt xuống bàn, thở dài một tiếng thật dài.

Thật đúng là... thế sự vô thường, đại tràng bao ruột non*.

*ý chỉ mọi việc trên đời thay đổi khôn lường, khó đoán trước

Cậu vốn nghĩ rằng chỉ cần mình không chủ động xuất hiện ở những nơi bác sĩ Mục thường đến, hai người sẽ không chạm mặt. Thời gian trôi qua, cảm xúc cũng sẽ dần nhạt đi.

Nhưng thế giới này nói lớn thì lớn, nói nhỏ lại quá nhỏ. Vậy mà cứ thế lại tình cờ gặp lại—thậm chí còn ngủ lại nhà người ta một đêm!

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến đầu cậu đau như búa bổ.

Dù vậy, chuyện này cũng không khiến Thẩm Trì Uyên rối loạn được bao lâu, vì bên trên nhanh chóng giao xuống một nhiệm vụ mới, cậu lập tức bận rộn trở lại.

Sau đó, Thẩm Trì Uyên phát hiện Thẩm Ngôn không có ở nhà. Cậu gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng không ai nghe máy.

Ngay lúc cậu định báo cảnh sát, thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ngôn.

Vừa chuyển máy, Thẩm Trì Uyên còn chưa kịp hỏi gì, Thẩm Ngôn đã nhanh hơn một bước:

"Uyên Uyên, khoảng thời gian này ba sẽ không về nhà. Ba đang ở tạm chỗ bạn, chắc vài hôm nữa sẽ quay lại."

"Bạn?" Thẩm Trì Uyên nhíu mày.

Trong trí nhớ của cậu, Thẩm Ngôn hình như không có người bạn thân thiết đến mức có thể ngủ lại nhà nhiều ngày như vậy.

"Ba..." Thẩm Trì Uyên vừa định hỏi thêm, thì bên kia Thẩm Ngôn đã vội vã cắt lời:

"Uyên Uyên, giờ chưa tiện nói, lát nữa lại trò chuyện tiếp nhé." Nói xong liền cúp máy.

Thẩm Trì Uyên nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng động ồn ào vội vã trước khi ngắt cuộc gọi, sắc mặt càng thêm khó hiểu.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Cậu còn định gọi lại thì nhận được tin nhắn từ Thẩm Ngôn. Sau khi mở ra xem, toàn bộ nghi ngờ trong lòng cậu lập tức tan biến.

Ảnh chụp là Thẩm Ngôn đang nhàn nhã nằm trên ghế dài phơi nắng. Phía trước là một mảng hoa rực rỡ sắc màu, nở rộ như tranh, vô cùng đẹp đẽ.

Bên cạnh là bàn trà pha lê, bày đủ loại trái cây bắt mắt—một khung cảnh thư thái đến khó tin.

Kèm theo đó là dòng tin nhắn:

【Vui sướng khỏe mạnh】: Uyên Uyên, đừng lo. Bây giờ ba sống thoải mái không tưởng nổi. Đợi chơi đã đời rồi sẽ về, yên tâm, không sao hết đâu. Khi về sẽ mang đồ ngon cho con nữa~

Thẩm Trì Uyên bật cười khẽ, cất điện thoại đi, quyết định không quản ông nữa.

-----------------------------------------------

"Thế nào? Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"

"Mau lên, giờ chỉ còn chờ gia đình bên kia đồng ý là chúng ta có thể bắt tay vào chuẩn bị."

"Ổn rồi! Mọi thứ đều rất ổn!"

"Đạo diễn, chúng ta thật sự quay xong kỳ này là không làm tiếp chương trình nữa sao?"

Đạo diễn thở dài một hơi, gật đầu chắc nịch: "Ừ. Ở giới giải trí làm việc vẫn quá mệt, chi bằng về nhà trồng rau nuôi mèo, thoải mái hơn nhiều."

Mọi người nghe vậy đều cúi đầu, không ai nói gì.

Dù ở đây không phải thiên đường gì, nhưng ít nhất mọi người có thể cùng nhau làm việc, có thể cười nói đôi câu trong lúc bận rộn, có người hiểu mình, cảm giác đó không dễ có.

Đạo diễn nhìn sự im lặng bao trùm, bỗng bật cười:

"Chứ có phải không ai đi làm nữa đâu. Mọi người làm với tôi bao năm, kinh nghiệm đâu có ít. Dù là Alpha hay Beta, chắc chắn cũng tìm được chỗ tốt hơn."

Tuy lời nói không sai, nhưng vẫn khiến không ít người thấy hụt hẫng. Ai cũng từng nghĩ rằng mình có thể làm chương trình này lâu dài, thậm chí đến khi nghỉ hưu...

Đạo diễn tiếp lời: "Được rồi, đừng ai mặt nặng mày nhẹ nữa. Việc trên tay làm xong chưa? Ai chưa xong thì định ở lại tăng ca đấy à?"

Bị đạo diễn dọa một trận, ai nấy cũng thu hồi tâm trạng, tiếp tục vùi đầu làm việc.

Trong lòng mọi người vẫn ôm một tia hy vọng—biết đâu đạo diễn chỉ nói thế thôi, chờ chương trình nổi lên rồi sẽ đổi ý. Dù sao... chẳng ai nỡ bỏ qua một chương trình kiếm được tiền cả, trừ khi đầu có vấn đề.

Rất nhanh, ai nấy lại bị cuốn vào công việc, tập trung chuẩn bị cho kỳ cuối cùng.

Đạo diễn đưa mắt quét một lượt toàn bộ ê-kíp, sau đó khẽ lắc đầu, xoay người rời khỏi.

-----------------------------------------------

Biết Thẩm Ngôn không có chuyện gì, Thẩm Trì Uyên cũng không tiếp tục lo lắng, tập trung trở lại với công việc.

Còn về tin nhắn Mục Tùng Miễn gửi, cậu có thấy thông báo trên WeChat, nhưng vì chuyện đêm hôm trước bị đưa về nhà người kia sau khi say rượu, cậu không dám mở ra xem.

Sợ rằng... sẽ thấy điều gì bản thân không muốn đối mặt.

Cho nên, dù thấy điểm đỏ thông báo, Thẩm Trì Uyên đều phớt lờ, chỉ tập trung làm việc.

Mục Tùng Miễn không nhận được hồi âm, trong lòng dấy lên một cảm giác lo lắng.

Anh biết rất rõ—Thẩm Trì Uyên thích anh.

Nhưng... vì sao lại không trả lời tin nhắn?

Biết chuyện, Mục Tùng Tình không hề tử tế mà bật cười chế nhạo anh trai mình bị "lạnh nhạt", nói ra mấy câu không thương tiếc.

Mục Tùng Miễn chẳng còn tâm trạng đâu để đáp lại Mục Tùng Tình, trong lòng chỉ thấy phiền muộn.

Cứ chờđợi như vậy cho đến khi nhận được cuộc gọi từ tổ chương trình, anh mới bất ngờnảy ra một ý tưởng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK