• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng khách rơi vào một khoảng yên lặng đến mức quỷ dị.

Thẩm Trì Uyên cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng ném cái hộp trong tay trở lại vào thùng chuyển phát nhanh, ngập ngừng nhìn về phía Mục Tùng Miễn đang ngồi trên sofa:

"Cái kia... cái này không phải đồ của tôi..."

Mục Tùng Miễn ngước mắt nhìn cậu, mặt mày mang theo ý cười:

"Không sao đâu, tôi hiểu mà. Ai rồi cũng có nhu cầu sinh lý cả."

Thẩm Trì Uyên đỏ bừng cả mặt, vội vàng xua tay lia lịa:

"Bác sĩ Mục, tôi thật sự không có! Tôi không biết ai gửi tới nữa, nhà tôi làm gì có ai biết địa chỉ..."

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

"Tôi chưa từng mua loại đồ như thế này!"

Khuôn mặt cậu đỏ ửng, từ gò má lan dần xuống tận cổ, một mảnh hồng phấn.

"Ừ, tôi tin."

Mục Tùng Miễn tất nhiên biết rõ tính cách của Thẩm Trì Uyên, cậu chắc chắn sẽ không mua mấy thứ đó. Nhưng trêu đùa cậu một chút thì vẫn rất thú vị — chỉ cần không quá đáng là được.

Thẩm Trì Uyên vẫn còn đang cố gắng vắt óc nghĩ cách giải thích rõ ràng thì nghe thấy Mục Tùng Miễn thản nhiên nói tin tưởng mình. Cậu sững người, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn đối phương.

Mục Tùng Miễn bật cười, giọng mềm mỏng:

"Tôi nói ai cũng có nhu cầu là thật đấy. Nhưng tôi biết em không mua những thứ đó."

Phải mất một lúc Thẩm Trì Uyên mới nhận ra, hóa ra vừa rồi người ta đang trêu mình!

Bác sĩ Mục sao lại như vậy chứ! Thật quá đáng!

May mà trong nhà không có người ngoài, bằng không cậu thật sự sẽ phải rời khỏi tinh cầu này mất!

Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, định rời khỏi phòng khách, tiện tay muốn đá cái thùng chuyển phát nhanh qua một bên. Ai ngờ chân vừa mới chạm vào, không biết vô tình đụng trúng công tắc gì, chiếc hộp bỗng bắt đầu... rung!

Không chỉ rung nhẹ, mà là rung đến mức... sắp bay luôn khỏi mặt đất!

Thẩm Trì Uyên trầm mặc, cúi đầu nhìn cái hộp như thể chính mình vừa biến thành người máy.

Mục Tùng Miễn nhướng mày, đứng dậy khom người định tắt món đồ quỷ dị kia đi.

Thẩm Trì Uyên thấy vậy thì tay mắt lanh lẹ đè tay anh lại:

"Bác sĩ Mục ngồi xuống đi! Tôi tự làm được!"

Lấy ra một món đã đủ để cậu độn thổ, nếu bây giờ Mục Tùng Miễn nhìn thấy thêm thứ khác nữa, cậu thật sự không thể sống nổi!

Thế là Thẩm Trì Uyên dứt khoát ngồi đè lên cái hộp đang rung, mong nó im đi.

Mục Tùng Miễn nhìn bộ dáng như muốn liều mạng chống đỡ của cậu, không nhịn được bật cười:

"Khụ, hay là... em ngồi xuống như vậy cũng không thoải mái đâu, hay để tôi—"

"Không cần!" Thẩm Trì Uyên vội vàng cắt ngang, âm thanh vì rung mà run lên, nghe vô cùng mờ ám:

"Tôi... tôi thấy như vầy cũng ổn!"

Cậu ngồi đó, cả người run rẩy theo nhịp rung của cái hộp, khuôn mặt đỏ như sắp bốc cháy.

Mục Tùng Miễn suýt nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Đúng lúc đó, tiếng mở khóa vang lên từ cửa chính. Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía huyền quan.

Cửa mở ra, Thẩm Ngôn hớn hở bước vào, vừa vào nhà vừa gọi lớn:

"Uyên Uyên~ Có bất ngờ không! Ba trở về—...!!???"

Lời còn chưa dứt, ánh mắt ông đã dừng lại trên hình ảnh quá sức "thú vị":

Thẩm Trì Uyên ngồi trên một cái hộp rung mạnh đến mức phát ra âm thanh, mặt đầy mồ hôi, quần áo xộc xệch như vừa tham gia một trò chơi... không phù hợp với người dưới 18 tuổi.

Mà đối diện là Mục Tùng Miễn, bày ra một dáng vẻ... rất giống thủ phạm.

Động tác mở cửa của Thẩm Ngôn lập tức dừng lại. Ông nhìn chằm chằm hai người mất vài giây, sau đó lặng lẽ rút lui, *phanh* một tiếng đóng cửa lại.

Thẩm Trì Uyên ngơ ngác, cả người chết đứng. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình vẫn đang ngồi trên chiếc hộp đang rung.

Mục Tùng Miễn cũng bị phản ứng đó của Thẩm Ngôn làm cho sững sờ. Sao ông vừa vào đã... đi ra?

Hai người liếc nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Mấy giây sau, cửa lại bị mở ra lần nữa.

Thẩm Ngôn quay lại, ánh mắt vẫn dừng trên hai người y như lúc nãy.

Hít sâu một hơi, ông bước vào, nghiêm túc nói:

"Uyên Uyên, con về phòng chỉnh đốn lại một chút. Lát nữa qua phòng ba, chúng ta nói chuyện rõ ràng."

Ông lại liếc qua Mục Tùng Miễn, ánh mắt đầy phức tạp.

"Còn hai đứa..." Ông chỉ người này, lại chỉ người kia, thở dài:

"Một đứa ngoan ngoãn như con, sao lại bị dạy hư thành ra thế này!"

Nói xong, Thẩm Ngôn ôm đầu, phiền muộn quay người đi về phòng.

Chờ ông khuất bóng, Thẩm Trì Uyên như bị kích hoạt lại ý thức, lắp bắp quay sang nhìn Mục Tùng Miễn, ngơ ngác nói:

"Ba tôi... hình như hiểu lầm gì đó..."

Mục Tùng Miễn cúi đầu nhìn lại tình cảnh hiện tại, sau đó nhìn Thẩm Trì Uyên vẫn đang ngồi trên cái hộp rung:

"Không phải hình như, mà là chắc chắn hiểu lầm rồi."

Thẩm Trì Uyên: "A—!"

Mục Tùng Miễn chỉ chỉ cái hộp dưới mông cậu.

Thẩm Trì Uyên cúi đầu nhìn theo, trầm mặc vài giây rồi như bị điện giật nhảy dựng dậy.

Mặt đỏ bừng, nói lắp không ra hơi:

"Tôi... tôi... tôi lập tức đi giải thích! Không thể để ba tôi hiểu lầm như vậy được!"

Cái hộp vẫn dựa vào chân bàn trà, rung thêm hai nhịp như đang cổ vũ cậu:

Cố lên!

Thẩm Trì Uyên mặt càng đỏ hơn.

Mục Tùng Miễn nhìn cái rương vẫn còn ngoan cường chấn động, bật cười nhún vai: "Đừng vội, trước cứ xử lý xong chuyện trước mắt đã. Còn chuyện giải thích với bác trai thì để lúc ăn cơm hẵng nói."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, khom người mở chiếc hộp chuyển phát nhanh ra.

Giờ phút này, cậu cũng chẳng còn quan tâm đến mặt mũi gì nữa — mất cũng đã mất đủ rồi. Mặc kệ trong rương còn cái gì, cậu cảm thấy bản thân nhất định có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Mục Tùng Miễn vốn định giúp cậu xử lý cho nhanh, nhưng sau cùng vẫn quyết định để Thẩm Trì Uyên tự mình làm. Nếu không, e là lát nữa cậu nhóc này sẽ "thăng thiên tại chỗ", bay thẳng khỏi thế giới này mất.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Thẩm Trì Uyên mặt vô biểu tình mở rương ra, sau đó bình tĩnh tìm được nút tắt của món đồ chơi đang chấn động kịch liệt, không chút thay đổi biểu cảm mà tắt nó đi, rồi khom lưng bế cả cái rương về phòng.

Mục Tùng Miễn ngồi một bên nhìn, im lặng không nói gì. Anh biết, lúc này Thẩm Trì Uyên chỉ cần được yên tĩnh một lát.

May mà tâm lý chịu đựng của Thẩm Trì Uyên cũng không tệ, ôm cái rương vào phòng chưa được bao lâu đã bước ra. Vẻ mặt khi đi ra cũng đã nhẹ nhàng hơn khi vào rất nhiều.

Trong phòng, cậu chỉ mất đúng hai phút để tiêu hóa hết sự việc. Dù sao thì cũng chỉ bị ba mình nhìn thấy một cảnh "hơi khó giải thích" một chút thôi mà. Đợi lát nữa ăn cơm, giải thích rõ ràng là được.

Hơn nữa, bản thân y cũng đâu làm gì sai, kể cả thật sự có làm gì thì cũng không có gì là không thể tha thứ — dù sao cậu cũng đã trưởng thành rồi!

Mục Tùng Miễn thấy y ra ngoài mà không nói gì thì do dự một lát, rồi vẫn quyết định đi vào bếp giúp một tay. Tiện thể, xử lý nốt mớ nguyên liệu nấu ăn luôn.

Thẩm Trì Uyên vừa rửa rau vừa suy nghĩ nên giải thích thế nào với Thẩm Ngôn, hoàn toàn không nhận ra phòng bếp nhỏ hẹp đã có thêm một người.

Mục Tùng Miễn nhẹ ho hai tiếng, đợi ánh mắt Thẩm Trì Uyên nhìn sang mới mở miệng: "Tôi tới giúp."

Thẩm Trì Uyên vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu! Bác sĩ Mục là khách, sao có thể để khách giúp chứ!"

Mục Tùng Miễn chỉ cười: "Tôi cũng ăn cơm mà, tiện tay giúp một chút cũng không sao. Với lại, ở ngoài kia hơi chán."

Thẩm Trì Uyên quay đầu nhìn phòng khách một chút — quả thật chỉ có một bộ ghế sô pha cũ và chiếc bàn trà nhỏ. Cái TV treo tường thì đã hỏng từ lâu. Nhìn kiểu gì cũng thấy... nhàm chán thật.

Cuối cùng, Mục Tùng Miễn cũng ở lại phòng bếp, trở thành trợ thủ nấu ăn của Thẩm Trì Uyên.

Vừa rửa rau, Thẩm Trì Uyên vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết hôm nay là ngày gì, sao hiểu lầm cứ chồng chất thế này."

Mục Tùng Miễn nghe thấy thì bật cười: "Chắc ông trời thấy chán nên bày trò chơi cho vui."

Thẩm Trì Uyên liếc anh một cái: "Cũng có thể... Nhưng sao ba tôi hôm nay lại về rồi? Không phải còn đang nằm viện sao?"

Tin Thẩm Ngôn được xuất viện không hề được báo cho Thẩm Trì Uyên, thế nên cậu hoàn toàn không hay biết gì.

Mục Tùng Miễn cũng không rõ ràng lắm. Dù sao ca mổ là anh phụ trách, ban đầu còn có theo dõi một thời gian, nhưng sau khi chương trình kết thúc, công việc ngập đầu khiến anh không còn thời gian quan tâm. Việc theo dõi sau mổ đều giao cho Chu Hành Vũ đảm nhiệm, mà anh ta cũng từng kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Ngôn, cho rằng phục hồi thế là tốt nhất rồi.

Có điều Chu Hành Vũ cũng không nói rõ với Mục Tùng Miễn rằng Thẩm Ngôn đã có thể xuất viện.

Mục Tùng Miễn khẽ lắc đầu: "Tình hình sức khỏe của bác trai sau phẫu thuật ta không theo dõi kỹ, nhưng nếu đã về nhà thì chắc chắn là đã ổn."

Thẩm Trì Uyên gật đầu. Dù gì thì Mục Tùng Miễn cũng không có lý do để nói dối cậu.

Chỉ là, thời điểm phụ thân trở về cũng thật "đúng lúc" quá mức. Còn người gửi cái hộp chuyển phát nhanh kia — đúng là có công "giúp vui" không nhỏ. Nếu không phải nhờ họ, ngày hôm nay đã không trở thành một... vở kịch lớn thế này!

Có Mục Tùng Miễn giúp đỡ, bữa tối nhanh chóng được nấu xong. Chỉ tiếc vì quá bị phân tâm, Thẩm Trì Uyên làm thiếu vài món, một số nguyên liệu vẫn còn nằm trong tủ lạnh chưa động tới.

Cơm nấu xong, Thẩm Trì Uyên cẩn thận gõ cửa phòng gọi Thẩm Ngôn ra ăn.

Một người khẩn trương, người kia cũng căng thẳng không kém. Trong phòng, Thẩm Ngôn đã chuẩn bị đủ mọi loại tâm lý, nghĩ đủ các loại tình huống có thể xảy ra.

Nhưng cuối cùng, mọi suy đoán đều bị dập tắt — Alpha và Beta vốn đã khó có thể đến được với nhau, huống chi còn là Mục Tùng Miễn...

Chiếc bàn ăn hình vuông, ba người mỗi người một bên. Trước mặt đặt đầy đủ chén đũa, nhưng không ai chịu cầm đũa ăn trước.

Mỗi người đều đang chờ... người khác mở lời trước.

------------------------------------------------------

Cùng lúc đó, ở một căn hộ nhỏ khác trong thành phố, một nữ Beta đang vui vẻ chạy ra nhận đơn hàng chuyển phát nhanh của mình.

Vừa mở cửa ký nhận, cô liền nhìn thấy một cái rương nhỏ — nhíu mày đầy nghi hoặc.

Hả? Mình đặt gì mà kích thước nhỏ vậy? Nhớ là đơn hàng lần này phải to lắm chứ?

Mang theo thắc mắc, cô mở cái rương ra.

Ngay khi nhìn thấy bên trong là hai lọ trái cây ngâm tinh xảo, nữ Beta lập tức đơ người tại chỗ.

— Ngọa tào! Ngọa tào!!

Cô trợn mắt — bản thân đã quên kiểm tra địa chỉ trước khi đặt hàng! Hai món "đại bảo bối" yêu thích nhất của cô... đã bị gửi đến nhà Thẩm Trì Uyên rồi!

Trong lòng nữ Beta như có một vạn con "thảo nê mã" đang phi nước đại.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới — loại tình tiết kịch tính này lại có thể rơi trúng vào người mình!

Chỉ mong người ta chưa mở hộp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK