Thẩm Trì Uyên mất một lúc lâu mới chuẩn bị xong tâm lý, nhìn khung trò chuyện trên điện thoại, gõ vào rồi lại xóa đi rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không gửi đi được tin nhắn nào.
Cậu muốn hỏi Mục Tùng Miễn rốt cuộc có ý gì, nhưng lại không dám hỏi, sợ rằng đáp án sẽ là điều bản thân không thể chấp nhận.
Đừng nhìn Thẩm Trì Uyên bề ngoài có vẻ dễ tính, chuyện gì cũng không để trong lòng, chứ thực ra cậu lại là kiểu người hay suy nghĩ rất nhiều. Ban đêm luôn ôm gối tự hỏi hôm nay mình có làm gì sai không, chỗ nào cần cải thiện, chỗ nào chưa làm tốt.
Cuối cùng tim cũng đập chậm lại đôi chút, Thẩm Trì Uyên trở tay úp điện thoại xuống, rồi chui vào ổ chăn mềm mại, dùng chăn quấn chặt lấy mình như cái bánh tét.
Vùi đầu trong chăn, Thẩm Trì Uyên bắt đầu tẩy não chính mình — vừa rồi chắc chắn là bác sĩ Mục đang đùa giỡn, không thể coi là thật được.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.
Nghĩ tới đó, cậu lơ mơ thiếp đi lúc nào không hay.
--------------------------------------------------------
Trong phòng khách, Thẩm Ngôn chờ mãi vẫn không thấy Thẩm Trì Uyên ra rửa mặt, liền nghi hoặc nhìn về phía cửa phòng cậu.
Sao vào phòng lâu vậy mà vẫn chưa ra?
Lại đợi thêm một lúc, cuối cùng Thẩm Ngôn cũng đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa phòng:
"Uyên Uyên?"
Giọng ông rất nhẹ, gọi xong liền đứng yên trước cửa chờ.
Đợi mãi chẳng có ai trả lời, Thẩm Ngôn do dự hồi lâu rồi khẽ xoay nắm cửa đẩy vào.
Từ khi Thẩm Trì Uyên trưởng thành, ông chưa từng tự tiện vào phòng con khi chưa được phép. Dù có là con mình nuôi lớn, cũng cần có không gian riêng.
Tuy bây giờ làm vậy hơi thiếu đạo đức, nhưng vì con trai, ông vẫn đẩy cửa bước vào.
Phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ điện thoại ở mép giường.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt ấy, Thẩm Ngôn thấy rõ cảnh tượng trên giường.
Thẩm Trì Uyên đã ngủ rồi. Cậu quấn chăn quanh người thành nhiều vòng như cái bánh bao, chỉ chừa lại mỗi cái đầu lộ ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ ấy, Thẩm Ngôn bật cười bất đắc dĩ.
Thẩm Trì Uyên chỉ khi nào trong lòng có chuyện hoặc đang do dự điều gì mới ngủ như vậy. Lâu lắm rồi ông mới thấy con mình ngủ như thế.
Xem ra chuyện Mục Tùng Miễn làm cậu rối rắm rồi đây.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng bước tới, kéo chăn ra khỏi người con một chút cho thoải mái, rồi cẩn thận đắp lại ngay ngắn, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Trì Uyên ngủ rất say, động tác của Thẩm Ngôn cũng không khiến cậu tỉnh lại. Cậu chỉ khẽ cọ cọ vào chăn mềm rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Khoảng thời gian sau đó, cả Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn đều bận rộn.
Bệnh viện quanh năm suốt tháng không có thời gian rảnh rỗi, muốn xin nghỉ thì phải dồn việc làm xong trước, hoặc phải có người khác thay ca.
Trong lúc Mục Tùng Miễn đi quay show, phần ca trực của anh đều do Chu Hành Vũ gánh thay. Hiện giờ Chu Hành Vũ có việc phải về quê, Mục Tùng Miễn lại quay về thay anh ta trực.
Kể từ lần tỏ tình kia, đã qua một tuần.
Cuối tuần này, Thẩm Trì Uyên không nhắn tin cho Mục Tùng Miễn, mà Mục Tùng Miễn cũng bận đến mức chẳng có thời gian nhìn điện thoại.
Vừa hay lúc này Thẩm Trì Uyên cũng đang bận rộn tiếp nhận một hạng mục mới, thế là cả hai đều tạm thời gác đối phương sang một bên.
Chỉ là Thẩm Trì Uyên không bận đến mức kín mít như Mục Tùng Miễn, ít nhất cậu vẫn có chút thời gian nghỉ ngơi.
Buổi tối tan làm về đến nhà, thay giày xong liền ngả người xuống sofa, mệt mỏi nằm nghỉ.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Ngôn từ trong phòng đi ra, nhìn con trai nằm dài trên ghế nói:
"Trong bếp có mì đấy, lát nhớ ra ăn."
Thẩm Trì Uyên mở mắt, nhìn Thẩm Ngôn, khóe môi cong lên nở nụ cười:
"Vâng ạ."
Thẩm Ngôn gật gật đầu rồi xoay người về phòng. Ông vừa mới bắt đầu lại một sở thích cũ — viết văn.
Dù đã xuất viện, nhưng không có nghĩa là ông đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Nếu ra ngoài tiếp xúc với môi trường có quá nhiều tin tức tố, tuyến thể đã bị cắt bỏ của ông sẽ không kịp thời phản ứng và phân biệt. Nếu như vậy, rất dễ bị tái phát.
Mà nếu tái phát lần nữa, e là thật sự không còn cách nào chữa trị.
Cho nên Thẩm Trì Uyên kiên quyết không cho Thẩm Ngôn ra khỏi nhà, đợi đến khi cơ thể hoàn toàn ổn định mới tính tiếp.
Thẩm Ngôn cũng hiểu điều đó nên không phản đối gì, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng.
Ông từng thử nấu cơm, nhưng tay nghề thật sự không khá hơn bao nhiêu.
Sau vài lần thất bại, cuối cùng vẫn quay lại làm món mì — món duy nhất ông nấu ngon.
Thẩm Trì Uyên nghỉ ngơi xong liền vào bếp bưng bát mì ra, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, khóe môi không nhịn được cong lên.
Đã lâu lắm rồi cậu mới lại được ăn món mì Thẩm Ngôn nấu — món ăn cậu thích nhất từ khi còn nhỏ.
Ban đầu mì của Thẩm Ngôn thật sự không thể ăn nổi, nhưng do làm nhiều lần, tay nghề dần được cải thiện.
Cầm đũa chuẩn bị ăn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên hai cái.
Thẩm Trì Uyên đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra nhìn — là tin nhắn từ bệnh viện.
【Kính gửi Thẩm tiên sinh, đã một thời gian kể từ khi quý vị xuất viện. Để đảm bảo cơ thể hồi phục ổn định và không phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, xin vui lòng sắp xếp thời gian quay lại bệnh viện kiểm tra định kỳ. Chúc ngài sức khỏe và cuộc sống vui vẻ.】
Hồi Thẩm Ngôn nhập viện, Thẩm Trì Uyên đăng ký cả hai số điện thoại là của mình nên cậu không thấy lạ khi nhận được tin nhắn này.
Chỉ là, nhìn dòng tin ấy, trong đầu Thẩm Trì Uyên lập tức hiện lên hình ảnh Mục Tùng Miễn.
Khoảng thời gian này, cả hai đều bận, cậu không chủ động nhắn tin cho anh, anh cũng không gửi tin nào đến cậu.
Không biết là do quá bận... hay là thật sự không muốn liên lạc nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Trì Uyên dần trầm xuống — xem ra, lúc trước anh chỉ nói đùa thật rồi.
Nhưng mà... anh giỡn kiểu gì không giỡn, cứ phải chọn đúng cái kiểu giỡn như thế để nói ra cơ chứ.
Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, lại lần nữa cầm đũa lên ăn hết bát mì. Nhưng lúc này, tâm trạng của cậu đã chẳng còn được như ban đầu nữa — thoạt nhìn có chút rầu rĩ, không vui.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Mục Tùng Miễn vừa kết thúc một ca phẫu thuật. Hiện tại đang ngồi trong văn phòng, xoa xoa sống mũi mình. Làm việc liền tù tì năm ngày thật sự không dễ chịu gì cho cam.
Trước đó hỏi Chu Hành Vũ có bận không khi giúp mình gánh ca trực, anh ta nói là hoàn toàn rảnh rỗi.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Mục Tùng Miễn vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa bao lâu, định lôi điện thoại ra để tận hưởng một chút không gian riêng tư thì cửa văn phòng lại bị gõ vang.
Anh thu hồi điện thoại, đứng dậy mở cửa. Một y tá ôm một chồng hồ sơ bệnh án đi tới, trông như sắp có thêm một ca phẫu thuật nữa.
Mục Tùng Miễn nhận lấy hồ sơ, bảo y tá cứ đi trước, để anh xem qua tình trạng bệnh nhân trước đã.
Y tá gật đầu rồi rời đi ngay, không dừng lại chút nào. Khoảng thời gian này đúng là bận rộn đến mức chân không chạm đất, chẳng có lấy một chút thời gian thảnh thơi.
----------------------------------------------------
Thẩm Trì Uyên nhận được tin nhắn từ bệnh viện, liền kể lại cho Thẩm Ngôn nghe. Thẩm Ngôn suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ đi tái khám vào thứ Hai.
Thẩm Trì Uyên cũng không có ý kiến gì, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết. Nhưng cả người mang theo khí áp nặng nề mà đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhìn thấy rõ ràng tâm trạng của Thẩm Trì Uyên không ổn, Thẩm Ngôn sờ sờ cằm, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu — cuối cùng vẫn quyết định không can thiệp chuyện của đám trẻ nữa.
Ông nhún vai quay lại phòng tiếp tục viết bản thảo. Dù sao mới bắt đầu lại viết văn, trước tiên vẫn phải tìm lại cảm giác.
Điều mà Thẩm Ngôn không ngờ đến là — bản thảo đầu tiên ông nộp ra ngoài liền lập tức được chú ý. Không biết là do bản thân vẫn còn "bảo đao chưa lụt", hay là do cái công ty kia quá thiếu người tài.
Nhưng mà, có tiền là tốt rồi. Cho dù không được bao nhiêu thì cũng vẫn là tiền!
Rửa mặt xong, Thẩm Trì Uyên quay trở lại phòng nằm xuống, lại cầm điện thoại lên lần nữa.
Trừ cuộc trò chuyện nhóm khách mời chương trình "Tương thân tương ái" vẫn hiển thị hơn 99+ tin nhắn mỗi ngày, WeChat của cậu chẳng có thêm tin nhắn nào khác.
Cậu bấm mở khung trò chuyện với Mục Tùng Miễn, vẫn dừng lại ở dòng "Ngủ ngon" lần trước mà Mục Tùng Miễn nhắn. Sau đó, hai người không còn nói chuyện thêm một lời nào nữa.
Thẩm Trì Uyên mở bàn phím, gõ vài chữ rồi lại xoá, xoá rồi lại gõ — cứ thế lặp đi lặp lại vài lần. Cuối cùng vẫn là buông điện thoại xuống, nằm lăn ra giường.
Nhắm mắt lại, cậu thở dài, nhỏ giọng lầm bầm: "Thôi... nhắn rồi chỉ càng thêm xấu hổ, cứ như vậy đi..."
Không biết ngủ từ lúc nào, mà trong giấc mơ, Thẩm Trì Uyên mơ thấy mình đã gửi tin nhắn cho Mục Tùng Miễn. Sau đó, cậu hồi hộp chờ phản hồi.
Cuối cùng Mục Tùng Miễn cũng nhắn lại — nhưng nội dung lại vô cùng khó nghe, khiến cậu sợ đến mức choàng tỉnh.
Thẩm Trì Uyên mở bừng mắt, thở hổn hển. Sau khi bình tĩnh lại, việc đầu tiên cậu làm là mở WeChat kiểm tra khung trò chuyện với Mục Tùng Miễn, xác nhận mình thật sự chưa gửi gì cả, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.
"May quá... chỉ là một giấc mơ, chỉ là mơ thôi..." Cậu lẩm bẩm.
Từ sau giấc mơ đó, Thẩm Trì Uyên không còn dám mở khung trò chuyện với Mục Tùng Miễn vào buổi tối nữa. Cậu sợ lỡ tay thật sự gửi tin, rồi phải đối mặt với kết cục y như trong mộng.
------------------------------------------------
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến thứ Hai — ngày Thẩm Ngôn đi tái khám.
Thẩm Trì Uyên cũng xin nghỉ một ngày, lãnh đạo rất thông cảm và phê duyệt nhanh chóng.
Khi hai người cùng đến bệnh viện quen thuộc, Thẩm Trì Uyên vẫn có chút do dự, đứng ở cổng bệnh viện nhìn chăm chú vào đại sảnh, không biết liệu mình có vô tình chạm mặt bác sĩ Mục hay không.
Thẩm Ngôn đi được mấy bước rồi phát hiện Thẩm Trì Uyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền quay đầu gọi: "Uyên Uyên, sao không đi vào?"
Thẩm Trì Uyên hoàn hồn, gật đầu hít sâu một hơi, rồi mới nhấc chân đi theo.
Cậu nghĩ, thế giới này chắc đâu đến mức trùng hợp như vậy — cùng bệnh viện thôi chứ gì, không lẽ dễ dàng như vậy mà lại đụng mặt nhau?
Nhưng đôi khi đời cứ hay trớ trêu như thế — trùng hợp đến mức khiến người ta hoài nghi có phải do ông trời cố tình sắp đặt.
Thẩm Trì Uyên vừa đưa Thẩm Ngôn vào khu khám, tìm được chỗ ngồi chờ thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mục Tùng Miễn bước ra từ một căn phòng khác.
Lúc này Mục Tùng Miễn đeo khẩu trang, đang mệt mỏi day thái dương, hoàn toàn không chú ý đến người đang ngồi gần đó.
Nhưng Thẩm Trì Uyên thì chú ý tới ngay — dù đối phương có đeo khẩu trang, không đeo kính, cậu vẫn nhận ra chỉ trong chớp mắt.
Cậu nhìn chăm chú vào Mục Tùng Miễn, càng nhìn càng thấy cảnh tượng này giống hệt trong giấc mơ.
Trong mộng, Mục Tùng Miễn mang vẻ mặt ghét bỏ, lạnh lùng nói với cậu: "Beta như cậu mà cũng nghĩ có người thích ư? Không được thích và bị vứt bỏ mới là số mệnh của cậu. Tôi chỉ thuận miệng nói đùa chút thôi, không ngờ cậu lại coi là thật. Thật nực cười..."
Gương mặt Thẩm Trì Uyên lập tức trắng bệch. Cậu đột ngột đứng bật dậy khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn.
Nhưng Thẩm Trì Uyên không để tâm, đầu óc cậu giờ chỉ còn một suy nghĩ:
Chạy.
Chạy khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Hành động đột ngột của cậu khiến Mục Tùng Miễn cũng phải chú ý. Mục Tùng Miễn vừa mới nhận ra người kia là ai, đang định tháo khẩu trang chào hỏi thì...
Thẩm Trì Uyên đã quay người bỏ chạy.
Cậu thậm chí không quay đầu lại, chỉ lo cắm đầu chạy thật nhanh!
Mục Tùng Miễn đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn bóng dáng bỏ chạy kia, nghi hoặc.
"Em ấysao thế? Mới mấy ngày không liên lạc, chẳng lẽ mình dọa người đến mức này sao?"