• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước ngày phẫu thuật vài ngày, Thẩm Trì Uyên ngày nào cũng đến bệnh viện để ở bên cạnh Thẩm Ngôn.

Mỗi lần đến bệnh viện, cậu đều gặp Mục Tùng Miễn, còn thường xuyên cùng anh đi ăn cơm. Nhờ vậy mà dần dần, cậu cảm thấy mình đã có được thiện cảm cực cao ở bệnh viện.

Thậm chí, đến mức chính cậu cũng hơi ngượng ngùng. Nhưng nghĩ lại, Mục Tùng Miễn đã giúp mình nhiều như vậy, chỉ ăn chung một bữa cơm, từ chối thì cũng không hay lắm.

Lần đầu tiên Mục Tùng Miễn đưa Thẩm Trì Uyên đi ăn cơm, trên đường về bị Chu Hành Vũ bắt gặp.

Chu Hành Vũ nhìn hai người từ trên xuống dưới một hồi lâu, sau đó lộ ra một biểu cảm đầy vẻ "hiểu rồi", vỗ vai Mục Tùng Miễn cười cười:

"Huynh đệ, khá lắm."

Mục Tùng Miễn nghẹn lời, nhìn Chu Hành Vũ, không biết nên nói gì.

Nói thật, trong công việc thì Chu Hành Vũ xử lý rất tốt, hầu như không có điểm gì để bắt lỗi. Nhưng một khi thoát khỏi công việc, anh ta lại trở nên không đáng tin một cách khó tả.

Thẩm Trì Uyên đứng bên cạnh khó hiểu nhìn Chu Hành Vũ, không hiểu sao vị bác sĩ này lại nói vậy.

Cậu có biết Chu Hành Vũ, vì trước đó anh ta là người trực tiếp kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Ngôn.

Mục Tùng Miễn hơi giật giật khóe miệng, nhìn Chu Hành Vũ, hỏi:

"Không có chuyện gì sao?"

Chu Hành Vũ liếc nhìn Thẩm Trì Uyên, cười tủm tỉm đáp:

"Có chuyện đó, nhưng thôi, tôi đi trước đây. Không quấy rầy hai người."

Thẩm Trì Uyên chớp mắt, nhìn theo bóng lưng Chu Hành Vũ rồi quay sang hỏi Mục Tùng Miễn:

"Anh ấy vừa nói gì thế?"

Mục Tùng Miễn nghiêng đầu nhìn cậu, cười cười:

"Không có gì, chỉ là ăn no rảnh rỗi nên nói linh tinh thôi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Còn một số việc liên quan đến ca phẫu thuật tôi chưa nói hết với cậu."

"Được."

Thấy Mục Tùng Miễn nói vậy, Thẩm Trì Uyên cũng không để ý đến chuyện lúc nãy nữa, tiếp tục cùng anh đi về phía nhà ăn.

Nhờ có sự giúp đỡ của Mục Tùng Miễn, ca phẫu thuật của Thẩm Ngôn nhanh chóng được sắp xếp.

Trước khi vào phòng mổ, Thẩm Trì Uyên thậm chí còn căng thẳng hơn cả Thẩm Ngôn. Cậu đứng ngồi không yên trong phòng bệnh, đi tới đi lui như con khỉ bị nhốt trong lồng.

Thấy vậy, Thẩm Ngôn không nể tình mà bật cười:

"Người làm phẫu thuật là ba, sao con còn căng thẳng hơn cả ba vậy?"

Bị câu này làm nghẹn họng, Thẩm Trì Uyên khựng lại, sau đó nhìn Thẩm Ngôn đang nằm trên giường bệnh, cau mày nói:

"Bởi vì lo lắng ca phẫu thuật. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

Thẩm Ngôn cười trấn an:

"Yên tâm đi, bác sĩ Mục đã nói tỷ lệ thành công là 95%, nhất định không có vấn đề gì đâu."

Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, ép bản thân ngồi xuống ghế, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.

Thẩm Ngôn tiếp tục cười:

"Uyên Uyên, yên tâm đi, chắc chắn ba sẽ không sao. Ba còn muốn về nhà cùng con trồng đám rau mập mạp của chúng ta nữa mà."

"Vâng."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, căng thẳng trong lòng cũng giảm đi một chút.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Mục Tùng Miễn bước vào, một tay cầm tài liệu, tay còn lại chỉnh lại găng tay, hỏi:

"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sắp bắt đầu rồi."

Thẩm Trì Uyên lập tức đứng dậy, nhìn về phía anh:

"Bác sĩ Mục, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Mục Tùng Miễn gật đầu:

"Được."

Ngay sau đó, một nhóm y tá đẩy giường bệnh đi vào, nhanh chóng giúp Thẩm Ngôn chuyển giường, đẩy ông ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Trì Uyên khẩn trương nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.

Mục Tùng Miễn lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cậu, nhịn không được che miệng ho nhẹ một tiếng, khóe môi mang theo ý cười:

"Không cần lo lắng quá."

Thẩm Trì Uyên thu lại ánh mắt, nhìn anh rồi nghiêm túc gật đầu:

"Cảm ơn anh, bác sĩ Mục."

Mục Tùng Miễn cười nhạt, đáp lại:

"Đây là trách nhiệm của tôi."

Thẩm Trì Uyên mím môi.

Mục Tùng Miễn nhìn cậu, tiếp tục nói:

"Ca phẫu thuật có thể kéo dài khá lâu, cậu nên đi ăn chút gì đó trước đi."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, nhưng không lên tiếng.

Mục Tùng Miễn thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ vai cậu rồi không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Người bệnh đã được đưa đi, bác sĩ mổ chính như anh không đi theo thì cũng quá kỳ quặc.

Thẩm Trì Uyên đứng tại chỗ một lúc, rồi cũng đi theo.

Phòng phẫu thuật nằm trên tầng lầu của khu nội trú, chỉ cần đi thang máy là có thể lên tới nơi.

Khi đến cửa phòng phẫu thuật, Thẩm Trì Uyên chủ động dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt.

Theo tiếng cửa đóng lại, trái tim vừa mới buông xuống của cậu lại bắt đầu căng thẳng lần nữa.

Cậu không phải người duy nhất như vậy. Hành lang bên ngoài cũng có vài người đang chờ đợi, vẻ mặt lo lắng không kém gì cậu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí chờ đợi khiến người ta cảm thấy bức bối. Không ai biết tình hình bên trong thế nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Đi qua đi lại một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Trì Uyên cũng ngừng lại, ngồi xuống ghế, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng phẫu thuật.

Bầu trời dần tối lại.

Bệnh viện vẫn sáng trưng ánh đèn, người ra vào ngày càng đông.

Ca phẫu thuật của Thẩm Ngôn bắt đầu từ 12 giờ trưa, đến tận 8 giờ tối vẫn chưa kết thúc.

Lúc này, Thẩm Trì Uyên đã không dám rời khỏi hành lang này nữa, sợ rằng nếu mình rời đi, điều chờ đợi phía sau sẽ là một tin xấu.

"Tí tách... tí tách..."

Kim giây trên đồng hồ báo thức ở cuối hành lang vẫn đều đặn nhảy từng nhịp, âm thanh vang vọng trong hành lang rộng lớn, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Ngay khi kim đồng hồ còn thiếu một phút nữa điểm chín giờ, cửa phòng phẫu thuật chậm rãi mở ra.

Thẩm Trì Uyên lập tức bật dậy, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa đang mở.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Mục Tùng Miễn bước ra, trên người còn vương mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Nhìn thấy Thẩm Trì Uyên đang đứng đó chờ, anh cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Thẩm Trì Uyên nhanh chóng bước lên, dừng lại ở khoảng cách vừa đủ rồi lên tiếng:

"Bác sĩ Mục, ca phẫu thuật thế nào rồi? Ba tôi... ông ấy có ổn không?"

Mục Tùng Miễn tháo khẩu trang xuống, nhẹ gật đầu:

"Ca phẫu thuật rất thành công, lát nữa Thẩm tiên sinh sẽ được đẩy ra."

Nghe vậy, Thẩm Trì Uyên mới nhẹ nhõm thở phào, nhìn Mục Tùng Miễn chân thành nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn anh, bác sĩ Mục."

Mục Tùng Miễn cong môi cười nhạt:

"Không cần cảm ơn. Là bác sĩ, đây là trách nhiệm của tôi."

Thẩm Trì Uyên lắc đầu, giọng kiên định:

"Nếu không có bác sĩ Mục giúp đỡ, ca mổ này chưa chắc đã sớm được tiến hành. Dù thế nào đi nữa, ân tình này tôi ghi nhớ trong lòng."

Thấy Thẩm Trì Uyên kiên trì như vậy, Mục Tùng Miễn cũng không từ chối thêm. Ghi nhớ thì ghi nhớ, như vậy anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

"Cậu ăn tối chưa?" Mục Tùng Miễn đổi chủ đề, không muốn dây dưa ở chuyện cảm ơn.

Thẩm Trì Uyên khựng lại rồi lắc đầu:

"Vẫn chưa ăn."

Mục Tùng Miễn gật đầu:

"Tôi về văn phòng thay bộ đồ rồi chúng ta cùng đi ăn gì đó nhé."

Thẩm Trì Uyên do dự, nhìn về phía phòng phẫu thuật. Cậu muốn đợi đến khi Thẩm Ngôn được đẩy ra, xác nhận ông không sao rồi mới yên tâm đi ăn.

Thấy thế, Mục Tùng Miễn lại nói thêm:

"Thuốc gây tê vẫn còn tác dụng, lúc đẩy ra ông ấy vẫn đang ngủ. Chúng ta tranh thủ ăn gì đó, tiện thể chuẩn bị luôn chút đồ ăn nhẹ, ông ấy tỉnh lại có thể ăn ngay."

Sau một hồi suy nghĩ, thấy Mục Tùng Miễn nói cũng hợp lý, Thẩm Trì Uyên gật đầu đồng ý, đi theo anh rời khỏi khu phẫu thuật.

----------------------------------------------

Khi Chu Hành Vũ bước ra khỏi phòng mổ, ngoài hành lang đã chẳng còn ai.

Nhìn hành lang vắng vẻ, anh ta bĩu môi, thở dài một tiếng bất đắc dĩ rồi xoay người trở lại, tiếp tục sắp xếp các công việc tiếp theo.

Thẩm Trì Uyên đi cùng Mục Tùng Miễn về văn phòng của anh. Trong lúc Mục Tùng Miễn vào trong thay đồ, Thẩm Trì Uyên ngồi đợi ở ngoài.

Không lâu sau, điện thoại trong túi cậu vang lên.

Thẩm Trì Uyên lấy điện thoại ra, từ tốn mở lên xem tin nhắn mới đến:

【Tài khoản đuôi X460 đã nhận được khoản tiền 200,000 nhân dân tệ vào ngày 12/10/2341. Lời nhắc an toàn: Nếu nguồn tiền không rõ ràng, xin vui lòng không sử dụng và nhanh chóng liên hệ ngân hàng hoặc cảnh sát xử lý.】

Nhìn dòng tin nhắn, Thẩm Trì Uyên sững người, trong chốc lát không dám tin vào mắt mình.

Tiền thù lao từ chương trình vậy mà được chuyển về đầy đủ, không thiếu một xu!

Mục Tùng Miễn vừa thay đồ xong bước ra, liền thấy Thẩm Trì Uyên ngồi ngẩn người, điện thoại cầm chặt trong tay.

"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi.

Thẩm Trì Uyên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ lắc đầu.

Mục Tùng Miễn nhướng mày, chờ cậu mở lời.

Sau một lúc ngập ngừng, Thẩm Trì Uyên cuối cùng cũng nói:

"Bác sĩ Mục."

"Ừm? Có chuyện gì à?"

"Tôi có thể thanh toán trước một phần chi phí phẫu thuật. Tiền thù lao chương trình vừa được chuyển cho tôi, hai trăm ngàn. Tôi còn tưởng chương trình kết thúc sớm sẽ bị trừ bớt một phần cơ."

Thì ra là tiền thù lao.

Mục Tùng Miễn thầm thở phào, cười chúc mừng:

"Vậy thì tốt rồi, chúc mừng cậu."

Thẩm Trì Uyên cũng cười theo:

"Lát nữa tôi sẽ đến đóng trước một phần viện phí."

Mục Tùng Miễn nhẹ nhàng nói:

"Không cần vội. Giờ đi ăn cái gì đã."

Thẩm Trì Uyên có hơi ngại, cười cười rồi đi theo anh ra căn tin bệnh viện.

Cơm bệnh viện không thể nói là ngon, nhưng đối với những người bệnh ở lại lâu ngày, hoặc bác sĩ, y tá thường xuyên làm việc ở đây, cũng là đủ ổn.

Hai người đơn giản ăn vài món, Thẩm Trì Uyên cũng mua thêm ít đồ ăn mang về cho Thẩm Ngôn, sau đó tạm biệt Mục Tùng Miễn rồi rời đi.

Mục Tùng Miễn nhìn phần cơm trước mặt còn phân nửa, cuối cùng đành tiếp tục ăn hết. Lãng phí thức ăn không phải là điều tốt.

--------------------------------------------

Chu Hành Vũ bận rộn xong cũng chạy vào căn tin. Vừa bước vào đã thấy Mục Tùng Miễn đang ngồi ăn một mình.

Anh hớn hở tiến đến, ngồi đối diện Mục Tùng Miễn, cười nói:

"Ê, bác sĩ Mục sao lại ăn cơm một mình thế này? Bạn nhỏ của anh không đi cùng sao?"

Mục Tùng Miễn lười đáp lại, đã quá quen với kiểu tấu hài nhây nhây của tên này.

Chu Hành Vũ tiếp tục trêu:

"Thật là đáng thương, cây cổ thụ lâu năm vất vả lắm mới nở một đoá hoa, vậy mà..."

"Câm miệng. Không ăn thì ra ngoài." Mục Tùng Miễn nhíu mày, cắt ngang lời anh ta.

Thấy anh cuối cùng cũng chịu mở miệng, Chu Hành Vũ cười hớn hở đứng dậy:

"Rồi rồi, tôi đi lấy cơm. Nhưng lát nữa đừng đi đâu đấy nhé, kể tôi nghe hai người quen nhau thế nào. Tôi còn chưa từng thấy anh kiên nhẫn với ai như vậy đâu~"

Mục Tùng Miễn lười biếng ngước mắt lên:

"Muốn biết thật à?"

Chu Hành Vũ gật đầu như gà mổ thóc:

"Rất muốn, cực kỳ muốn!"

Mục Tùng Miễn cong khóe môi, giọng lạnh như băng:

"Cút."

Chu Hành Vũ nhún vai, thấy anh thật sự không vui thì cũng không dám đùa thêm nữa, đành quay đi lấy cơm. Làm việc cả ngày, đói muốn chết rồi.

Mục Tùng Miễn cúi đầu nhìn hộp cơm, đột nhiên nhớ lại lời Chu Hành Vũ vừa nãy.

Hình như đúng là dạo gần đây, anh rất có kiên nhẫn với Thẩm Trì Uyên... Dẫn cậu đi ăn, lúc tan làm cũng tiễn về. Nếu là ngày thường, anh đều ăn một mình, lâu lâu mới ăn cùng tên ngốc Chu Hành Vũ.

Mục Tùng Miễn rũ nhẹ hàng mi, vẻ mặt thoáng hiện sự nghi hoặc và bối rối.

Tại sao lại vậy?

Chẳng lẽ là vì khoảng thời gian trước ở chung trong chương trình, làm bạn cùng phòng nên tạo ra cảm giác thân quen?

Có lẽ là vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK