• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ngôn không cho Mục Tùng Miễn ngủ lại, Thẩm Trì Uyên cũng hết cách.

Tuy trời đã khuya, nhưng Mục Tùng Miễn vẫn phải tự lái xe về.

Dù vậy, Mục Tùng Miễn không hề cảm thấy phiền, chỉ là thấy dáng vẻ Thẩm Trì Uyên cứ rối rắm mãi, anh liền chủ động đề nghị để Thẩm Trì Uyên tiễn mình xuống lầu.

Không thể ở lại qua đêm thì thôi, đưa tiễn khách vẫn là chuyện hợp lý, Thẩm Ngôn cũng không ngăn cản, khoát tay bảo Thẩm Trì Uyên đi đi.

Hai người thay quần áo xong, vai kề vai chậm rãi bước ra ngoài. Dù không vội, nhưng tốc độ cũng không chậm.

Mười giờ tối trong khu chung cư cũ, bên ngoài đã vắng bóng người, hành lang lại còn bị hỏng mất một bóng đèn không biết từ bao giờ.

Hai người mò mẫm đi trong bóng tối, Thẩm Trì Uyên suýt nữa dẫm hụt chân mấy lần. Nếu không nhờ Mục Tùng Miễn kịp thời đưa tay đỡ lấy, e rằng cậu đã ngã lăn ra đất.

Khi họ ra đến cổng khu, đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ, bóng hai người bị kéo dài lê thê. Đèn đường đã cũ kỹ, dù có đứng đối mặt với nhau cũng khó nhìn rõ mặt. Ánh sáng mờ mờ phủ lên họ một lớp mỏng như màn sương, chỉ có thể lờ mờ thấy được hình dáng đại khái.

Thẩm Trì Uyên nhìn Mục Tùng Miễn, chậm rãi mở miệng:

"Bác sĩ Mục, ngại quá... để anh phải tự lái xe về khuya như vậy."

Mục Tùng Miễn bật cười, lắc đầu:

"Không sao cả, bác trai là đang lo cho em thôi."

Thẩm Trì Uyên khẽ vò góc áo, tiếp tục nói:

"Hôm nay cũng coi như là hiểu lầm lớn..."

Nhắc đến đây, Mục Tùng Miễn cười khẽ, ánh mắt tràn đầy ý trêu chọc:

"Cũng tính là một trải nghiệm mới mẻ đó chứ, không phải sao?"

Thẩm Trì Uyên cũng bật cười theo.

Đúng là trước giờ cậu chưa từng bị Thẩm Ngôn hiểu lầm, không ngờ lần này lại gặp phải. Tuy hơi xấu hổ, nhưng nghĩ lại thì... cũng thấy khá thú vị.

Mục Tùng Miễn nhìn Thẩm Trì Uyên — người thấp hơn mình một chút — nhẹ giọng hỏi:

"Về việc bác trai hiểu lầm chúng ta, em có suy nghĩ gì không?"

"Hả?" Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngớ ra. Sau một lúc nghĩ nghĩ, cậu trả lời:

"Thì... hơi ngại thôi. Dù sao bác sĩ Mục là người tốt như vậy..."

"Anh thực sự tốt đến thế à?" – Mục Tùng Miễn khẽ cúi người xuống, giọng trầm đi.

Thẩm Trì Uyên hoảng hốt lui một bước, đưa tay gãi tai. Sao tự nhiên lại tới gần như vậy chứ? Cậu sắp nổi da gà cả lên.

Mục Tùng Miễn không để ý đến hành động nhỏ đó, vẫn kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Thẩm Trì Uyên lúng túng đáp:

"Từ lúc quen biết đến giờ, bác sĩ Mục vẫn luôn giúp đỡ tôi... còn giúp tôi đảm bảo với bệnh viện nữa. Mỗi lần tôi ra ngoài, anh đều theo cùng. Dù tôi có nói gì, anh cũng chọn tin tưởng tôi..."

"Lúc gặp nguy hiểm, anh cũng là người đầu tiên quan tâm tôi có sao không. Tôi muốn làm gì, bác sĩ Mục đều ủng hộ..."

Từng chuyện một, Thẩm Trì Uyên lẩm nhẩm kể ra. Có những điều Mục Tùng Miễn thậm chí còn quên mất, vậy mà cậu vẫn nhớ rõ ràng như in.

Nghe xong, khóe môi Mục Tùng Miễn cong lên càng sâu hơn.

Khi Thẩm Trì Uyên bắt đầu ấp úng, không biết nói gì nữa, Mục Tùng Miễn liền mỉm cười, trong giọng nói chứa đầy ý cười:

"Nếu tôi tốt như vậy... thì sao mình không thử tiến thêm một bước?"

"Hả?" Thẩm Trì Uyên đơ người.

Mục Tùng Miễn cười tươi:

"Thử hẹn hò xem sao? Em thấy thế nào, hửm?"

Thẩm Trì Uyên chớp chớp mắt, môi mấp máy vài lần rồi nói lí nhí:

"Bác sĩ Mục ... không phải anh từng nói... không yêu đương sao? Sao bây giờ lại..."

Đôi mắt đen sâu như mực của Mục Tùng Miễn nhìn cậu chăm chú, ánh nhìn dịu dàng, ấm áp, trong đó phản chiếu hình bóng Thẩm Trì Uyên — đầy dịu dàng và chân thành:

"Đó là trong chương trình mới không yêu đương. Còn bây giờ, đâu còn ở trong chương trình nữa."

"Nhưng mà... tôi..." — Thẩm Trì Uyên bị ánh mắt ấy làm tim đập loạn nhịp, đầu óc như hóa thành bột nhão.

Trong đầu cậu như có hai luồng suy nghĩ đang giằng co. Một bên là tiếng thì thầm đầy kích động: "Người tốt như vậy mà lại thích mình ư?", còn bên kia thì dè dặt hoài nghi: "Không thể nào, chắc chỉ đang đùa thôi... Sao người như vậy lại thích mình được chứ..."

Mặt Thẩm Trì Uyên đỏ bừng, đầu óc cũng tạm thời ngừng hoạt động.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Thẩm Trì Uyên, Mục Tùng Miễn cười càng tươi, không kìm được đưa tay xoa đầu cậu:

"Đừng nghĩ nhiều nữa. Mau về đi, bên ngoài lạnh lắm rồi."

Bây giờ đã là tháng Mười Hai, đêm ở thành phố H lạnh buốt. Thẩm Trì Uyên lại ăn mặc đơn giản, Mục Tùng Miễn sợ cậu đứng thêm chút nữa là cảm lạnh mất.

Thẩm Trì Uyên vẫn đang mải mê suy nghĩ xem có phải mình vừa bị... tỏ tình hay không, nên chỉ biết gật gật đầu theo bản năng, làm gì cũng chậm nửa nhịp.

Cho đến khi bị đẩy vào cửa khu cư dân, Thẩm Trì Uyên mới sực tỉnh, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài.

Mục Tùng Miễn vẫn đứng dưới đèn đường, như thể biết cậu sẽ quay đầu lại, cong môi nở nụ cười, khẽ vẫy tay chào.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Thẩm Trì Uyên lập tức quay đầu lại, vội vã chui vào góc tối gần đó, một tay đặt lên ngực, cố ép mình hít sâu để làm dịu lại nhịp tim đang đập như sấm.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh được một chút, cậu lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài, muốn xem Mục Tùng Miễn đã rời đi chưa.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy... trái tim vừa mới bình tĩnh lại lại bắt đầu nhảy dựng lên lần nữa.

Mục Tùng Miễn vẫn chưa rời đi, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Khi thấy Thẩm Trì Uyên lén ló đầu ra từ khung cửa, anh nở nụ cười, môi khẽ mấp máy như đang nói: "Mau lên nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Bị bắt gặp, Thẩm Trì Uyên cuống quýt chạy lên lầu, không dám đứng dưới lầu tiếp tục hít thở sâu điều chỉnh nhịp tim nữa.

Đợi đến khi thấy Thẩm Trì Uyên thật sự đã lên nhà, Mục Tùng Miễn mới rời khỏi dưới đèn đường. Anh cắm tay vào túi, khóe môi vẫn còn giữ nụ cười, chậm rãi đi về phía xe của mình.

Chưa bao lâu sau khi khởi động xe, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Nhìn thấy người gọi đến, Mục Tùng Miễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là nhận máy.

"Alo, mẹ gọi con có chuyện gì vậy?"

Giọng mẹ Mục truyền đến từ đầu dây bên kia, dịu dàng nhưng lời nói lại không dịu chút nào:

"Dù ba mẹ không can thiệp vào chuyện yêu đương của con, nhưng ít ra cũng phải dẫn một người về cho ba mẹ xem mặt đi chứ. Tham gia cả chương trình rồi mà vẫn không tìm được ai hợp ý à?"

"Nếu con còn không mang người yêu về, ba mẹ sẽ về quê sống luôn, lúc đó đừng hòng tìm được tụi này!"

Mục Tùng Miễn bật cười bất đắc dĩ. Hôm nay anh còn vừa nói với Thẩm Trì Uyên rằng người nhà mình rất khai sáng, sẽ không thúc ép chuyện tình cảm cơ mà...

"Mẹ à, mẹ gấp quá rồi đó."

"Không phải mẹ gấp, mà là trong nhà bây giờ chỉ còn con với Tùng Tình chưa có người yêu. Dù không vội kết hôn, thì ít nhất cũng tìm một người quen biết đi chứ."

Mẹ Mục thở dài một tiếng:

"Tùng Tình thì cứ suốt ngày chọc giận ba mẹ nó, mấy lần suýt nữa khiến ông bà thông gia tức đến nhập viện rồi."

Mục Tùng Miễn cười khẽ:

"Vậy nhìn con có phải đỡ hơn chút không? Ít ra con đâu có làm ai tức giận."

Mẹ Mục hừ một tiếng nhẹ:

"Con mau tìm người yêu cho mẹ đi đã rồi hẵng nói. Có người làm con rung động thì phải biết nắm lấy, đừng để bị người khác giành mất. Lúc đó hối hận cũng không kịp đâu."

"Yên tâm, người ta không giành mất đâu." Mục Tùng Miễn vừa nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thẩm Trì Uyên chạy trối chết lúc nãy, không nhịn được bật cười nhẹ.

Vừa nghe thấy giọng cười này, mẹ Mục lập tức cảnh giác:

"Thế nào? Cuối cùng cũng gặp được người mình thích rồi à?"

Mục Tùng Miễn cũng không định giấu chuyện này:

"Ừ, gặp được rồi. Một người rất đáng yêu."

"Chậc chậc chậc... Cái giọng chua lòm của con xuyên qua cả điện thoại mà mẹ còn ngửi được đấy." Mẹ Mục vẫn thẳng thắn, sảng khoái như mọi khi. Nếu không phải nhờ bà đứng ra bảo vệ con từ sớm, với thân phận con một của Mục Tùng Miễn, chắc anh đã sớm bị lôi đi xem mắt hết lượt này tới lượt khác rồi, chứ đâu được thong thả chọn lựa như bây giờ.

"Vậy chừng nào dẫn về cho ba mẹ gặp mặt đây?" – Mẹ Mục hỏi.

Mục Tùng Miễn nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

"Vẫn còn sớm mẹ à, chưa vội đâu."

"Hả— con trai à, cái gì mà sớm? Mẹ có ăn thịt người ta đâu mà sợ. Mau dẫn về đi."

Nói tới đây, bà lại như sực nhớ ra điều gì, giọng điệu không chắc chắn lắm:

"Đừng nói là... còn chưa theo đuổi được người ta đấy nhé?"

Mục Tùng Miễn bật cười:

"Bị mẹ đoán trúng rồi. Con vẫn đang trong quá trình nỗ lực theo đuổi đây."

Mẹ Mục liền chậc một tiếng, giọng cực kỳ chê bai:

"Thật vô dụng, ngay cả người yêu mà cũng chưa theo đuổi được."

"Mẹ..." – Mục Tùng Miễn dở khóc dở cười.

"Thôi được, miễn là con đã có người trong lòng thì mẹ không hối thúc nữa. Nhưng phải đối xử tốt với người ta biết chưa? Nhất định không được bắt nạt người ta đấy."

"Con biết rồi."

Sau đó, hai mẹ con lại nói chuyện phiếm vài câu rồi mới cúp máy. Mục Tùng Miễn chậm rãi lái xe về chung cư của mình, trên môi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng chưa từng tắt.

----------------------------------------------------

Bên kia, Thẩm Trì Uyên chạy một mạch lên lầu, vừa mở cửa bước vào đã thở hổn hển, dựa người lên cánh cửa. Mặt đỏ bừng như một quả táo chín mọng, khiến người ta chỉ muốn đưa tay cắn một cái.

Thẩm Ngôn ngồi trên sofa nhìn thấy cậu đứng thất thần ở cửa thì khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi thì Thẩm Trì Uyên đã như chợt bừng tỉnh, đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc:

"Ba, con đi nghỉ trước đây ạ."

Nói xong liền sải bước nhanh chóng về phòng, không cho người khác thấy gò má và vành tai đang đỏ ửng, trông có vẻ bình tĩnh nhưng lại hoàn toàn giả vờ.

Thẩm Ngôn nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa, nheo mắt lại như đang suy nghĩ gì đó.

Trong phòng, Thẩm Trì Uyên ngồi trên giường, vỗ nhẹ lên mặt mình, vừa thở ra vừa lẩm bẩm:

"Không cần nghĩ nhiều, chắc là bác sĩ Mục chỉ đùa thôi... Không cần để tâm, không cần để tâm..."

Cậu phải mất một lúc mới tự điều chỉnh được cảm xúc, nhưng ngay khi tâm trạng vừa ổn định đôi chút, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên hai lần rồi sáng màn hình.

Không nghĩ ngợi gì, Thẩm Trì Uyên tiện tay cầm lên xem.

Không xem còn đỡ, vừa nhìn thấy... cậu biết chắc tối nay mình khó ngủ rồi.

【Mu】: Ngủ ngon nhé. Hôm nay đồ ăn rất ngon, những lời anh nói đều là thật lòng.

【Mu】: Gặp lại sau nhé.

ThẩmTrì Uyên: !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK