• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm ngủ thật ngon.

Ngày hôm sau, Thẩm Trì Uyên tỉnh dậy sớm hơn bình thường rất nhiều. Nếu không phải vì khe hở của rèm cửa le lói ánh sáng bên ngoài, cậu còn tưởng mình chỉ mới chợp mắt một lát, trời vẫn chưa sáng.

Cậu trở mình, vừa định ngủ tiếp thì đã thấy Mục Tùng Miễn đang đứng bên mép giường thay quần áo.

Rèm cửa có tác dụng chắn sáng rất tốt, gần như không nhìn thấy chút ánh sáng nào từ bên ngoài, khiến người ta có cảm giác trời vẫn còn chưa rạng.

Mục Tùng Miễn bật đèn tường, dưới ánh sáng vàng ấm áp, anh thay bộ đồ chuyên dùng để chạy bộ buổi sáng.

Cơ bụng dưới ánh đèn như ẩn như hiện, phản chiếu một tầng sáng mịn, thoạt nhìn... hơi có chút ngon mắt.

Không biết có phải vì ánh nhìn của Thẩm Trì Uyên quá nóng bỏng hay không, mà đang thay đồ, Mục Tùng Miễn lại nghiêng đầu nhìn qua. Ánh mắt lập tức bắt gặp Thẩm Trì Uyên đang trừng mắt nhìn mình, tầm mắt dừng đúng trên cơ bụng.

Tay kéo áo của Mục Tùng Miễn khựng lại một chút, theo tầm mắt nhìn xuống, khẽ nhướng mày.

Xem ra Thẩm Trì Uyên khá hài lòng với dáng người của anh nhỉ.

"Ngủ tiếp một lát đi, vẫn còn sớm." Mục Tùng Miễn kéo áo xuống, che đi phần cơ bụng vừa lộ ra.

Thẩm Trì Uyên thu tầm mắt lại, chôn mặt vào gối, nằm úp xuống.

Tưởng rằng cậu muốn ngủ tiếp, Mục Tùng Miễn cũng nhẹ tay nhẹ chân hơn.

Nhưng ngay lúc anh chuẩn bị rời khỏi phòng thì Thẩm Trì Uyên lại chậm rãi bò dậy khỏi giường, mang dép lê, đi về phía cửa.

Mục Tùng Miễn quay đầu nhìn cậu: "Không ngủ nữa à?"

Thẩm Trì Uyên gật đầu: "Ngủ đủ rồi."

"Giờ còn sớm lắm." Mục Tùng Miễn nhắc nhở.

Ý ngoài lời chính là: dậy sớm như vậy chẳng có việc gì, chi bằng nằm nướng thêm lát nữa.

Thẩm Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi đáp: "Nếu vậy thì tranh thủ thử phương pháp hôm trước, kéo mặt một lần xem sao."

Mục Tùng Miễn nhìn cậu một hồi, rồi gật đầu.

Bảy giờ sáng, biệt thự vẫn còn yên ắng. Ngoài tiếng động từ việc rửa mặt và mở cửa của hai người họ thì không còn âm thanh nào khác.

Sau khi chuẩn bị xong, Mục Tùng Miễn bước đến cửa bếp, nói với Thẩm Trì Uyên một câu rồi rời đi.

Thẩm Trì Uyên vừa nhào bột vừa gật đầu đáp lại: "Được, cà chua với thịt bò đều ăn được chứ?"

Mục Tùng Miễn gật đầu: "Được."

"Ừ." Thẩm Trì Uyên khẽ đáp.

Cậu đang bận rộn trong bếp, đột nhiên cửa có tiếng động vang lên.

Thẩm Trì Uyên tưởng rằng Mục Tùng Miễn quay lại vì quên gì đó nên không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục động tác trên tay:

"Bác sĩ Mục à? Quên gì sao?"

Chờ một lúc vẫn không nghe thấy ai trả lời, Thẩm Trì Uyên nghi hoặc nghiêng đầu nhìn qua — chỉ thấy Kiều Quy Ninh đứng ở cửa, vừa ngáp vừa dụi mắt, cả người tràn đầy vẻ "buồn ngủ muốn chết".

"Không phải bác sĩ Mục, là tôi." Kiều Quy Ninh lười biếng trả lời, tay còn lau khóe mắt.

"Ừm, chị có chuyện gì không?" Thẩm Trì Uyên hỏi, tay vẫn không ngừng nhào bột.

Kiều Quy Ninh đứng thẳng, nhìn quanh: "Dậy sớm không có việc gì, xuống xem có gì tôi giúp được."

Nhưng nhìn bộ dạng ngáp liên tục của cô, không giống người vừa tỉnh táo cho lắm.

Thẩm Trì Uyên liếc nhìn.

Kiều Quy Ninh nhíu mày: "Đừng nhìn tôi kiểu đó."

Thẩm Trì Uyên nghe lời, lập tức thu tầm mắt, không nhìn nữa.

Nói không nhìn là không nhìn. Thái độ quá nghe lời của Thẩm Trì Uyên khiến Kiều Quy Ninh tức đến nỗi buồn ngủ cũng bay mất:

"Thôi, bỏ đi."

Thẩm Trì Uyên cúi đầu không nói gì, đặt cục bột đã nhào xong lên thớt.

Kiều Quy Ninh hít sâu một hơi, hỏi: "Cậu định làm gì vậy?"

"Mì sợi." Thẩm Trì Uyên trả lời.

Kiều Quy Ninh gật đầu.

Thẩm Trì Uyên đột nhiên hỏi thêm: "Chị muốn ăn gì? Cà chua thịt bò hay rau xanh?"

Kiều Quy Ninh suy nghĩ rồi đáp: "Rau xanh đi, sáng sớm ăn thanh đạm chút."

"Được."

Kiều Quy Ninh định giúp nhưng Thẩm Trì Uyên không cho. Nguyên liệu đều đã được rửa sạch và chuẩn bị sẵn từ trước, thịt bò cũng đã mua sẵn ở siêu thị và được ướp rồi, chỉ chờ nấu mì xong bỏ vào là có thể ăn.

Ở bếp đứng một lát, thấy không giúp được gì, Kiều Quy Ninh đành quay lại phòng dọn dẹp, lát nữa xuống lại.

Chờ Mục Tùng Miễn chạy bộ về, mì của Thẩm Trì Uyên cũng gần nấu xong, những người khác cũng lần lượt dậy, rửa mặt xong thì xuống bếp ăn sáng.

Dù là lần đầu làm mì sợi, nhưng nhờ có chút kinh nghiệm từ trước nên hương vị cũng khá ổn, chỉ là kéo sợi chưa được đều tay lắm. Nhưng tự ăn thì như vậy cũng đủ rồi.

Ăn xong, đến lượt Tạ Giai và Ôn Đường dọn bàn. Những người khác thì ra phòng khách ngồi.

Tư Yến nhìn thời tiết đẹp ngoài cửa sổ, lên tiếng: "Không biết hôm nay tổ tiết mục sẽ sắp xếp hẹn hò kiểu gì nữa."

Kiều Quy Ninh lúc này đã chỉnh tề, xinh gái mỹ miều, lười biếng dựa vào ghế sofa. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thẩm Trì Uyên ngồi ở đầu bên kia, đáp: "Ai mà biết. Tổ tiết mục mỗi ngày nghĩ gì làm nấy."

Tư Yến gật đầu đồng tình: "Nếu giống mấy lần trước, chia nhóm ngẫu nhiên đi hẹn hò thì còn đỡ. Chứ tôi không muốn lại phải trải qua cái trò 'chứng minh là tình lữ' nữa đâu."

Hạ Ôn cũng gật đầu theo. Hôm qua được ghép đôi cùng Ôn Đường, tuy là đi với người mình muốn, nhưng cách làm của tổ tiết mục vẫn khiến cả hai ít nhiều cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Trì Uyên cảm thấy chuyện này cũng không đến mức khó chấp nhận lắm, chắc là vì hôm nay được đi ra ngoài cùng Mục Tùng Miễn.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Nghĩ vậy, cậu lén liếc sang Mục Tùng Miễn, nhưng vừa quay đầu liền chạm phải ánh mắt và nụ cười của đối phương, như thể sớm đã đoán được cậu sẽ nhìn qua.

Thẩm Trì Uyên khựng lại, không ngờ Mục Tùng Miễn cũng đang nhìn mình.

"Tiểu Thẩm, cậu nghĩ hôm nay tổ chương trình sẽ sắp xếp hẹn hò kiểu gì cho tụi mình đây?" – Giọng của Tư Yến vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Thẩm Trì Uyên vội vàng quay đầu lại, nhìn sang Tư Yến, chỉ thấy đối phương đang cười ý vị nhìn về phía hai người bọn họ.

Cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Tâm tư tổ chương trình khó đoán lắm, chắc cũng không làm khó quá đâu."

Tư Yến chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cậu: "Nếu lại giống hôm qua thì sao?"

Câu hỏi này khiến Thẩm Trì Uyên á khẩu, phải suy nghĩ thật lâu mới trả lời: "Nếu giống hôm qua... thì chắc vẫn chịu được, nhưng mà không tự nhiên cho lắm."

"Ồ~ chịu được cơ à~" – Giọng Tư Yến kéo dài đầy trêu chọc, như thể phát hiện điều gì thú vị.

Thẩm Trì Uyên lập tức im lặng, không định nói thêm gì nữa.

May mà lúc đó tin nhắn từ tổ chương trình vang lên, kịp thời cắt đứt màn "tra hỏi" của Tư Yến.

Vừa đúng lúc Tạ Giai và Ôn Đường cũng thu dọn xong nhà ăn, cùng nhau quay lại ngồi ở phòng khách.

Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn vẫn ngồi cạnh nhau trên một chiếc sofa nhỏ. Ba Omega gồm Tư Yến, Kiều Quy Ninh và Hạ Ôn ngồi trên sofa dài ở giữa, Tư Yến ngồi chính giữa, Kiều Quy Ninh ngồi gần Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn, còn Hạ Ôn ngồi gần Ôn Đường và Tạ Giai.

Tin nhắn từ tổ chương trình:

[Chào buổi sáng các vị khách quý ~ Địa điểm hẹn hò hôm nay sẽ do các bạn tự do lựa chọn. Tuy nhiên, chỉ khi cả hai bên cùng viết tên đối phương thì mới được ra ngoài hẹn hò. Nếu không trùng khớp, người đó sẽ không được ra ngoài và phải nhận hình phạt từ tổ chương trình! Hình phạt sẽ được công bố sau khi mọi người hoàn thành lựa chọn. Hãy đến sân viết thẻ và bỏ vào thùng giấy nhé.
Lưu ý: Không được thông đồng trước nha~ chỉ được tự mình quyết định muốn đi với ai thôi đó ~]

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vừa định bàn bạc một chút thì di động lại rung lên lần nữa:

[Chúng tôi nhìn thấy hết nha ~]

Cả phòng khách rơi vào yên lặng.

Bảy người, không ai mở lời. Ai cũng hiểu – muốn đi hẹn hò thì phải chọn đúng người kia, mà lại không được báo trước, chẳng khác gì chơi trò đoán xem người ta có thích mình không.

Thẩm Trì Uyên ngược lại không suy nghĩ nhiều, cậu tính tí nữa sẽ tùy tiện viết một cái tên. Không được đi ra ngoài hẹn hò cũng chẳng sao, ở nhà nghỉ còn sướng hơn.

Đúng lúc đó, cậu bỗng cảm thấy tay mình bị ai đó khẽ chạm vào. Ngồi cạnh cậu chỉ có Mục Tùng Miễn, vậy nên chắc chắn là đối phương.

Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu nhìn sang, vừa nhìn liền bắt gặp nụ cười dịu dàng của Mục Tùng Miễn.

Cậu vẫn chưa hiểu gì, chỉ mỉm cười lại theo phản xạ.

Mục Tùng Miễn thấy vậy, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Sau đó bảy người lần lượt ra ngoài sân để viết thẻ, không ai nán lại phòng khách quá lâu.

Thẩm Trì Uyên là người ra cuối cùng. Khi vừa đến cửa, cậu gặp Mục Tùng Miễn đang đi về, hai người khẽ gật đầu chào nhau.

Mục Tùng Miễn nở nụ cười càng sâu hơn bình thường, khiến Thẩm Trì Uyên không khỏi thấy lạ – hôm nay bác sĩ Mục sao mà cười suốt thế? Trước giờ đâu có vậy?

Cậu nghĩ mãi không ra lý do, đành tạm gác lại.

Ra đến bàn trong sân, nhìn đống thẻ trống, Thẩm Trì Uyên viết luôn một cái tên mà chắc chắn người đó sẽ không viết lại tên mình – Ôn Đường.

Sau khi tất cả đã viết xong và trở lại phòng khách, tiếng chuông tin nhắn quen thuộc lại vang lên.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía âm thanh phát ra.

Người có điện thoại rung – Ôn Đường – động tác cầm máy cũng khựng lại.

Mục Tùng Miễn nhướng mày nhìn về phía Thẩm Trì Uyên, Thẩm Trì Uyên thì ngồi co lại, lén nhìn sang Ôn Đường, mà Ôn Đường cũng đang mờ mịt nhìn lại cậu.

Tư Yến thì quay đầu hết nhìn Thẩm Trì Uyên, rồi đến Mục Tùng Miễn, sau cùng là Ôn Đường.

Ôn Đường bị nhìn đến xấu hổ, vội vàng gãi đầu: "Tôi không muốn đi ra ngoài mà..."

Tư Yến chống cằm: "Không muốn đi ra ngoài?"

Ôn Đường gật đầu, thành thật nói: "Ừ, hẹn hò rắc rối lắm. Tôi nghĩ mãi mới quyết định viết tên Thẩm ca, vì tôi nghĩ Thẩm ca sẽ không chọn tôi, như vậy tôi khỏi phải đi."

Thẩm Trì Uyên giơ tay yếu ớt: "Tôi cũng nghĩ y như vậy..."

Mục Tùng Miễn nghe xong, ánh mắt hơi tối lại, quay sang nhìn Thẩm Trì Uyên với vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Tư Yến như bừng tỉnh: "Hai người các cậu đều viết tên người mà mình nghĩ chắc chắn không được chọn lại... Không ngờ lại bị trùng."

Thẩm Trì Uyên và Ôn Đường cùng gật đầu, dáng vẻ cam chịu.

Tư Yến cười khanh khách: "Cũng được coi là một loại duyên phận khác đó."

Thẩm Trì Uyên ôm trán, không muốn nói gì thêm.

Ôn Đường vẫn gãi đầu, cười ngây ngô.

Lúc này Mục Tùng Miễn chậm rãi lên tiếng, giọng có chút trầm: "Tôi còn tưởng là cậu sẽ viết tên tôi."

Thẩm Trì Uyên ngẩn ra: "Hả?"

Mục Tùng Miễn mím môi, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi viết tên cậu."

Thẩm Trì Uyên sững người, sau đó gật đầu: "Thật ra lúc đầu tôi cũng định viết tên anh. Nhưng mà nghĩ lại, nếu bác sĩ Mục cũng viết tên tôi thì chẳng phải sẽ bị chọn ra ngoài sao? Một Alpha với một Beta mỗi ngày đều hẹn hò với nhau, hơi kỳ đó..."

Nghe vậy, sắc mặt Mục Tùng Miễn tối sầm lại.

Vừa rồi thấy Thẩm Trì Uyên cười đáp lại, anh còn tưởng đối phương hiểu được ám chỉ của mình, nào ngờ...

Mục Tùng Miễn thu ánh mắt, dựa lưng vào sofa, vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Trì Uyên nhận ra có gì đó sai sai, nhưng lại không hiểu vì sao bác sĩ Mục không vui. Cậu quay sang nhìn Tư Yến, mong nhận được chút giải thích.

Tư Yến nhún vai, biểu cảm "bó tay chịu trói".

Thẩm Trì Uyên chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Mục Tùng Miễn.

MụcTùng Miễn: ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK