Không khí tĩnh lặng hồi lâu, tám người không ai lên tiếng trước.
Đạo diễn sau khi tuyên bố xong thì lập tức rời đi, không dừng lại để giải thích thêm, cũng không quan tâm các khách mời có thắc mắc gì hay không.
Chờ đạo diễn đi rồi, mọi người mới như bừng tỉnh, ai nấy đều nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Tư Yến thử mở lời:
"Không quay tiếp được... là do tuyết lở sao?"
Thẩm Trì Uyên hồi thần, nghiêng đầu nhìn chiếc xe vừa rời đi:
"Không rõ lắm, nhưng khả năng rất cao."
Kiều Quy Ninh nghe vậy thì lấy điện thoại ra định tra xem tình hình trên mạng. Nhưng khi mở Weibo, vòng tròn tải cứ xoay mãi không dừng, cuối cùng vẫn không hiện ra được gì.
Cô thở dài, thử đổi vài chỗ khác để tìm tín hiệu, đáng tiếc là vẫn không có một vạch sóng nào.
Cuối cùng, Kiều Quy Ninh bực mình nhét điện thoại vào túi, trước đó không có mạng thì thấy cũng bình thường, giờ đến lúc cần lại không có mới thấy thật sự bực.
Mấy người còn lại liếc cô một cái, rồi lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Omega đang tức giận tốt nhất đừng đụng vào, bằng không xui xẻo chỉ có thể là chính mình.
Mục Tùng Miễn cũng lấy điện thoại ra vuốt vài cái, sau đó lại yên lặng cất vào túi.
Trước đó họ gần như không có thời gian rảnh để chơi điện thoại, vừa rửa mặt xong là chờ tổ tiết mục tới giao nhiệm vụ, giờ mới muốn dùng đến mới thấy mạng không có thật sự khó chịu thế nào.
Mục Tùng Miễn khẽ lắc đầu với ánh mắt dò hỏi của Thẩm Trì Uyên.
Tư Yến tiếp lời:
"Thôi kệ, tổ tiết mục không nói chắc chắn là có lý do riêng của họ, chúng ta đoán tới đoán lui cũng vô ích."
Thẩm Trì Uyên gật đầu:
"Kỳ đầu tiên không quay tiếp được thì thôi, lần trước họ còn nói rõ lý do, lần này thì không..."
Mục Tùng Miễn nói tiếp:
"Mấy chuyện này không tới lượt chúng ta lo. Tổ tiết mục đã có thể tồn tại được trong giới giải trí thì chắc chắn họ có cách xử lý. Không quay thì chúng ta cũng đâu làm gì được."
Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi. Đúng là nói thì dễ, nhưng...
Thôi, chuyện này là của riêng cậu, không liên quan đến người khác. Không thể quay tiếp cũng không còn cách nào, ý trời mà.
"Vậy thì... tôi đi thu dọn đồ trước."
Nói xong, Thẩm Trì Uyên nở nụ cười với mọi người, rồi cụp mắt, bước về phía phòng nghỉ.
Mục Tùng Miễn nhìn bóng lưng cậu, do dự một chút nhưng không đi theo.
Anh nghĩ, lúc này điều Thẩm Trì Uyên cần nhất là một khoảng không gian yên tĩnh để ở một mình. Anh cũng hiểu tại sao cậu lại như vậy.
Chương trình này là con đường nhanh nhất giúp cậu trả nợ viện phí, tuy rằng bản thân cậu cũng có thể trả từ từ.
Giờ mới bắt đầu chưa được bao lâu đã bị thông báo ngừng quay, dù sao cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Hơn nữa, Thẩm Trì Uyên không phải kiểu người thích dựa dẫm người khác. Cậu là một người đàn ông, một Beta vẫn có thể gánh vác cả gia đình. Tuy rằng sẽ rất vất vả, nhưng đó là gia đình của cậu.
Với lập trường và thân phận hiện tại của mình, Mục Tùng Miễn không tiện lập tức đi an ủi, nhưng lát nữa thì có thể.
Kiều Quy Ninh thấy Thẩm Trì Uyên có vẻ không ổn, nhớ lại lời cậu từng nói, liền lo lắng định đi theo.
Mới đi được hai bước đã bị Mục Tùng Miễn cản lại. Kiều Quy Ninh khó hiểu nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi tại sao không cho cậu đi theo.
Mục Tùng Miễn bình thản nói:
"Để cậu ấy yên tĩnh suy nghĩ một mình trước. Lát nữa tôi sẽ qua."
Kiều Quy Ninh im lặng, suýt nữa thì lật mắt. Làm thế tổn hại hình tượng quá.
Cuối cùng, cô cũng không đi nữa. Bị Mục Tùng Miễn ngăn là một lý do, lý do còn lại là — người đang nợ Thẩm Trì Uyên còn chưa gấp, cô vội làm gì?
Dù có phải an ủi thì cũng không tới lượt cậu. Mục Tùng Miễn chắc chắn sẽ làm gương ra mặt trước.
Dù đã nói rõ với Thẩm Trì Uyên, nhưng Kiều Quy Ninh vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Thật ra, Thẩm Trì Uyên về phòng là để thu dọn đồ đạc. Trên đường về phòng, cậu cũng đã suy nghĩ kỹ.
Lúc trước đồng ý tham gia chương trình này chính là vì nó kiếm tiền nhanh, bản thân cũng đã chuẩn bị tâm lý: quay được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có bao nhiêu tiền thì bấy nhiêu.
Giờ chỉ vì không quay tiếp được mà không vui... cũng thật buồn cười.
Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi. Có vẻ bản thân đã bị chiều hư bởi mười lăm ngày kiếm được hai mươi vạn rồi. Cần phải chỉnh đốn lại tâm thái.
Dù phía sau không còn được quay nữa, cậu cũng sẽ cố gắng tìm việc làm để kiếm đủ tiền giải phẫu. Bằng mọi giá, cậu sẽ trả hết số tiền đó.
Sau khi tự mình xốc lại tinh thần, động tác thu dọn của Thẩm Trì Uyên cũng nhanh hơn hẳn.
Chỉ là, cậu biết mình đã ổn, nhưng người bên ngoài thì không biết.
Mục Tùng Miễn nhẹ gõ cửa.
"Trì Uyên?"
Giọng Mục Tùng Miễn vang lên ngoài cửa.
Thẩm Trì Uyên đang ngồi xổm trên đất, không quay đầu lại, nói vọng ra:
"Mời vào."
Mục Tùng Miễn đẩy cửa bước vào, liền thấy Thẩm Trì Uyên đang ngồi xổm trước vali, bờ vai khẽ run, còn nghe thấy tiếng hít mũi nho nhỏ.
Anh thầm thở dài. Quả nhiên là tiểu bằng hữu vẫn còn đang khóc.
Anh bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng trầm ấm:
"Trì Uyên, không sao đâu. Phí giải phẫu không cần gấp. Có tôi ở đây, lúc nào cũng có thể từ từ trả, đừng khóc..."
Thẩm Trì Uyên nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu.
Mục Tùng Miễn khựng lại, câu "đừng khóc" nghẹn lại trong cổ họng. Sao... hình như có gì đó sai sai?
Không phải đang khóc sao?
Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu, nhìn anh hỏi:
"Bác sĩ Mục, anh sao vậy?"
Mục Tùng Miễn giơ tay che miệng, khẽ ho hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng:
"Vừa rồi... đang làm gì thế?"
Thẩm Trì Uyên chỉ vào chiếc vali trước mặt:
"Đang thu dọn đồ, nhưng tôi lỡ làm đổ đồ của Kiều Quy Ninh, giờ đang nghĩ cách khắc phục. Nếu không được chắc phải hỏi cô ấy cái đó mua ở đâu, rồi tôi đền."
Mục Tùng Miễn nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy trên đống quần áo vương đầy bột phấn trắng. Bên cạnh là một hộp nhựa trong suốt, nhưng phấn bên trong đã bị đổ gần hết.
Hơi cúi người lại gần, một mùi hoa hồng nồng nặc xộc vào mũi khiến anh hơi cau mày.
Mùi này gắt quá, hoàn toàn không thơm bằng mùi của Thẩm Trì Uyên.
"Có cách xử lý không?" Mục Tùng Miễn cố nén cảm giác buồn nôn vì mùi hoa hồng mà hỏi.
Thẩm Trì Uyên lắc đầu:
"Không có. Nên tôi tính dọn dẹp xong sẽ đi hỏi Kiều Quy Ninh cái này mua ở đâu để mua lại đền cậu ấy."
Mục Tùng Miễn gật đầu.
Thẩm Trì Uyên kéo vali lên, tay khựng lại như nhớ ra gì đó, quay sang hỏi:
"Bác sĩ Mục vừa rồi định nói gì? Không phải tưởng tôi đang khóc đấy chứ?"
Mục Tùng Miễn ho khẽ một tiếng:
"Không có."
Chỉ là — câu phủ nhận đó... có chút chột dạ thật.
Thẩm Trì Uyên đứng dậy, bước tới gần Mục Tùng Miễn, khóe miệng khẽ cong lên:
"Nếu tôi không nghe lầm, hình như bác sĩ Mục đây vì tôi mà khóc?"
"Khụ khụ." Mục Tùng Miễn nghiêng đầu sang hướng khác, khẽ đáp: "Em không nghe lầm."
Thấy Mục Tùng Miễn phản ứng như vậy, Thẩm Trì Uyên liền biết mình đoán đúng, nụ cười nơi khóe miệng cũng không hề phai nhạt.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Tuy hiện tại trong lòng rất muốn tự mình chi trả toàn bộ viện phí, để bác sĩ Mục không phải cùng cậu gánh món nợ kia, nhưng cậu cũng không yếu đuối đến mức phải trốn vào phòng len lén khóc.
Bác sĩ Mục có phải đang hiểu lầm gì về cậu không? Dù sao cậu cũng là một người đàn ông, một Beta chính hiệu đấy.
Tuy nhiên, những lời này Thẩm Trì Uyên cũng không nói ra. Mục Tùng Miễn đã không muốn nhắc tới, vậy anh coi như chưa từng nghe thấy.
Rời khỏi phòng, Thẩm Trì Uyên cùng Mục Tùng Miễn quay lại phòng khách.
Sau khi hỏi Kiều Quy Ninh chuyện bồi thường, Kiều Quy Ninh nói không cần, vừa hay có thể nhân cơ hội thay đồ mới.
Tuy Kiều Quy Ninh không để tâm, nhưng Thẩm Trì Uyên vẫn đưa tiền, không thì trong lòng sẽ cứ áy náy mãi.
Mọi người thấy Thẩm Trì Uyên trở ra mà không có gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm. Ai nấy bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị trở về vào ngày mai.
Đạo diễn chương trình cũng chủ động đến chào tạm biệt, nói rằng nếu còn ở lại thì hơi bất tiện. Hơn nữa cũng không còn gì để quay tiếp, sớm trở về thì hơn.
--------------------------------------------
Sáng hôm sau, xe của tổ chương trình đến đúng giờ, chia thành từng cặp một lên xe rời đi. Đoàn xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi khu nhà.
Tuyết vẫn rơi nhẹ từ bầu trời, chẳng bao lâu đã phủ kín mọi dấu vết trên mặt đất, cứ như chưa từng có ai từng đặt chân đến nơi đây.
Chiếc bếp than trong phòng khách giờ cũng đã nguội lạnh, không còn chút hơi ấm nào.
Ngồi trên máy bay trở lại thành phố H, Thẩm Trì Uyên suýt nữa không nhận ra cảm giác ấm áp nơi đây.
Ở R thị mấy ngày, nhiệt độ luôn ở mức âm. Giờ vừa bước xuống máy bay, cậu cảm thấy trời đất thật "ấm áp", gần như không dám tin.
Vừa về đến nhà, Thẩm Trì Uyên đặt hành lý xuống, chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi, thì điện thoại bất ngờ rung lên không ngừng.
Cậu nhíu mày cầm lên xem — tần suất thông báo còn dồn dập hơn cả năm ngoái cộng lại.
WeChat nhóm [Tổ khách mời "Tương Thân Tương Ái" (8)]:
【Bế Quan Có Việc Thả Chó】: Mọi người lên mạng xem thử đi, đừng để bị nhắc tên mới ngó ngàng.
Đây là nhóm Tư Yến kéo lập sau khi rời chương trình, lúc có sóng trở lại liền lần lượt thêm tất cả mọi người vào.
【MR.Qiao】: Thấy rồi. Không ngờ khi tụi mình còn chưa rõ chuyện gì thì trên mạng đã mắng tới trời xanh.
【Bế Quan Có Việc Thả Chó】: Nghĩ lại thì cũng phải, thế này bảo sao chương trình không thể quay tiếp.
【Devil】: Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
【Bế Quan Có Việc Thả Chó】: Tụi mình đang bàn chuyện vì sao chương trình phải dừng quay đó.
【MR.Qiao】: Lên Weibo đi, kéo mấy bài liên tiếp là hiểu ngay.
Sau mấy tin nhắn đó, nhóm im lặng một lúc, rồi nhanh chóng lại ồn ào trở lại.
【Devil】: Oa, mức độ chửi bới này còn dữ hơn hồi tôi thua giải thi đấu nữa đó (ngón cái.jpg)
【summer】: Thế thì không trách được, nếu là tôi chắc cũng không chịu nổi mà bỏ giữa chừng.
【Cùng Khải】: Mấy người này không có việc gì làm à? Tụi mình còn chưa nói gì, sao bọn họ làm như tụi mình vừa suýt chết trở về vậy?
【Bế Quan Có Việc Thả Chó】: Ừ ha, thật sự chẳng hiểu nổi luôn.
【summer】: Tổ chương trình chắc lúc đó cũng đâu biết. Cả huấn luyện viên sân trượt cũng không hề hay gì. Nếu biết đã chẳng cho tụi mình lên núi rồi, chứ nói gì cùng đi theo. Ấy thế mà lên mạng lại biến thành "không coi trọng mạng người" là sao?
【Bế Quan Có Việc Thả Chó】: Một cái bàn phím trong tay, là có thể thành thẩm phán đạo đức, phán xét cả thiên hạ (chấm yên.jpg)
【Xem】: Đúng là một đám rảnh rỗi sinh nông nổi, có thời gian thì đi học thêm chút kiến thức còn hơn.
【Devil】: Đọc mà tức á. Dù tôi không ủng hộ bọn tư bản, nhưng chương trình này không sai đến mức đó đi.
【Bế Quan Có Việc Thả Chó】: Đúng sai giờ không còn quan trọng, trên mạng đã định tội rồi — "không coi trọng sinh mạng người khác".
Trong nhóm ngày càng sôi nổi, Thẩm Trì Uyên xem được một lúc liền không tiếp tục nữa, chuyển sang tìm lại mấy liên kết Kiều Quy Ninh từng gửi, rồi nhấn vào xem.
Trang đầu tiên là đầy rẫy những lời chửi rủa. Bài đăng được ghim cao nhất là số điện thoại và tài khoản WeChat của tổ chương trình, phía dưới là hàng dài người hùa theo.
Ban đầu Thẩm Trì Uyên còn chưa có cảm xúc gì, nhưng càng kéo xuống đọc càng nhíu mày, nhất là khi thấy có người đem cả ảnh chế, ảnh so sánh bịa đặt tung lên mạng, kèm theo những lời mạt sát mang tính cá nhân nặng nề.
Ngay lúc đó, điện thoại lại rung lên, hiển thị tin nhắn mới:
【Tài khoản đuôi X460 vào ngày 22 tháng 11 năm 2341 đã nhận được khoản tiền 100,000 NDT. Nhắc nhở an toàn: Nếu khoản tiền này không rõ nguồn gốc, xin đừng sử dụng tùy tiện. Hãy liên hệ ngay với cảnh sát hoặc ngân hàng để xử lý.】
Thẩm Trì Uyên sững người. Là thù lao từ chương trình gửi tới.
Ngay bên dưới thông báo này vẫn là những bình luận mắng chửi dữ dội, càng đọc càng chói mắt, khó chịu.
Tổ chương trình cũng đã đăng bài giải thích. Họ nói rằng ban đầu đã xác nhận không có nguy hiểm, sự cố là do tình huống thiên tai bất ngờ, không thể lường trước. Họ cũng đã nhanh chóng tổ chức cứu viện, và toàn bộ xử lý về sau đều do họ chịu trách nhiệm.
Tiếc là không có vị khách quý nào lên tiếng xác nhận, người trên mạng cũng coi như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục mắng chửi.
Về phần vì sao tổ chương trình không tìm họ lên tiếng giúp đỡ, Thẩm Trì Uyên nghĩ có lẽ vì phía chương trình cảm thấy lỗi phần lớn nằm ở họ, nên không tiện mở lời.
Nhìn số tiền mười vạn kia vừa được chuyển vào tài khoản, Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, bắt đầu gõ bình luận.
【Uyên】: Tôi là một trong các khách mời của chương trình. Việc gặp tuyết lở không phải do chúng tôi hay tổ chương trình cố ý. Ngay cả huấn luyện viên và nhân viên sân trượt cũng không lường trước được. Chúng tôi đã hỏi kỹ và được xác nhận rằng không có vấn đề gì trước khi quay. Đây là thiên tai, không phải lỗi của con người, cũng không thể dự đoán được. Sau khi sự cố xảy ra, tổ chương trình lập tức triển khai cứu trợ, toàn bộ việc xử lý sau đó đều do họ phụ trách. Tất cả chúng tôi đều an toàn. Dù tổ chương trình có thiếu sót, nhưng không đến mức bị vùi dập như vậy.】
Thẩm Trì Uyên gửi bài bình luận đi. Ban đầu cậu không định tham gia, nhưng nghĩ đến việc tổ chương trình từng giúp đỡ mình, giờ lên tiếng cũng coi như trả lại một phần.
Việc Thẩm Trì Uyên công khai lên tiếng, cũng đồng nghĩa với việc cậu chính thức bướcvào tâm bão dư luận.