• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà hàng Thẩm Trì Uyên đặt nằm ở tầng mười, cần tự mình tìm thang máy để lên.

Tòa nhà này có rất nhiều nhà hàng các loại, người ra vào không hề ít. Thẩm Trì Uyên cũng là lần đầu tiên đến đây, không quen thuộc đường đi, vì vậy dẫn Mục Tùng Miễn đi lòng vòng mấy lần mới tìm được đúng thang máy lên lầu.

Sau khi vào thang máy, Thẩm Trì Uyên hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

"Ngại quá, tôi không rành đường lắm."

Mục Tùng Miễn rũ mắt nhìn cậu, môi khẽ cong lên, lắc đầu:

"Không sao, miễn đến được là được rồi."

Thấy anh không hề trách móc gì, Thẩm Trì Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên mời người khác đi ăn, trong lòng cậu thật sự có chút hồi hộp.

Có lẽ vì đến hơi sớm, tầng mười vẫn chưa quá đông. Lác đác vài vị khách đi ra từ nhà hàng bên trong, ai nấy đều cười nói vui vẻ, nhìn qua thì có vẻ bữa ăn của họ khá hài lòng.

Thẩm Trì Uyên càng yên tâm hơn. Dù trên mạng có nhiều đánh giá tích cực, nhưng cậu vẫn lo lắng thực tế lại không như mong đợi. Dù sao thì bình luận tốt đôi khi cũng là "cày" mà ra.

Hai người bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ liền nhanh nhẹn ra đón, nụ cười trên môi sáng rỡ như đóa hoa.

"Chào hai anh, mình có hai người dùng bữa đúng không ạ?" – Cô lễ phép hỏi.

"Vâng, hai người." – Thẩm Trì Uyên gật đầu đáp.

"Dạ được ạ." – Nhân viên vui vẻ dẫn họ đi vào trong, vừa đi vừa hỏi:

"Hai anh có đặt chỗ trước không ạ? Đặt trước trên app sẽ được ưu đãi nha."

"Có, chúng tôi có đặt." – Thẩm Trì Uyên gật đầu lia lịa.

"Vậy phiền anh cho tôi xin mã đặt chỗ để kiểm tra thông tin ạ."

Sau khi xác nhận, hai người được mời ngồi trên sofa chờ xử lý đơn đặt chỗ. Nhân viên làm việc rất nhanh, không để họ phải đợi lâu.

Sau khi xong xuôi, cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn, dẫn hai người đi về phía phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn.

Phòng ăn được thiết kế không quá xa hoa, thiên về phong cách bình dân nhưng vẫn toát lên vẻ chỉn chu, tinh tế. Dù là ai đến đây cũng sẽ cảm thấy thoải mái, không bị "lép vế" bởi không gian, đồng thời cũng không quá xuề xòa.

Nếu muốn thể hiện đẳng cấp thì có thể chọn nhà hàng khác sang hơn. Nhưng nếu mục tiêu chỉ là một buổi ăn ấm cúng và dễ chịu, thì nơi này là quá đủ.

Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang tới hai chiếc menu đóng bìa cứng, đưa cho hai người.

"Đây là thực đơn của nhà hàng. Sau khi gọi món xong, hai anh chỉ cần để menu lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa là được. Từ lúc đó trở đi, chúng em sẽ chỉ vào phục vụ món, không làm phiền đến bữa ăn của hai anh." – Cô nói.

"Vâng, cảm ơn." – Thẩm Trì Uyên lễ phép gật đầu.

Sau khi nhân viên rời đi, không gian chỉ còn lại hai người. Thẩm Trì Uyên mở menu ra xem, vừa nhìn vừa nói:

"Bác sĩ Mục thích ăn gì cứ gọi nhé, đừng khách sáo với tôi."

"Được." – Mục Tùng Miễn khẽ đáp.

Hai người mỗi người chọn vài món mình thích rồi đặt menu lên bàn nhỏ cạnh cửa, sau đó quay lại ngồi.

Thật ra cả hai đều từng có ý định gọi món giúp đối phương, nhưng vì chưa rõ khẩu vị của nhau, sợ lỡ chọn nhầm thì lại thành lãng phí. Cứ để tự gọi là an toàn hơn.

Dù vậy, trong lòng cả hai đều nghĩ, sau bữa này là có thể biết đối phương thích ăn gì. Để lần sau — nếu còn có lần sau — sẽ chủ động hơn.

Ừ, cả hai đều ngầm mong sẽ còn "lần sau". Không ai nghĩ đây là bữa ăn đầu tiên cũng như cuối cùng.

Trong lúc chờ món lên, căn phòng hơi yên tĩnh. Thẩm Trì Uyên nghĩ một lát rồi lên tiếng:

"Tôi mời anh ăn cơm... thật ra là muốn cảm ơn anh, trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều."

Mục Tùng Miễn nghiêng đầu nhìn cậu, cười nhẹ:

"Vậy nên ăn một bữa cơm là đủ rồi?"

Thẩm Trì Uyên khựng lại, nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

"Thật ra không chỉ vì cảm ơn đâu... Tôi cũng muốn làm bạn với anh."

"Ồ?" – Mục Tùng Miễn nheo mắt, ý cười trong mắt sâu hơn. – "Vậy là ý gì đây?"

"Ý là... bác sĩ Mục, mình làm bạn nhé?" – Thẩm Trì Uyên cười tít mắt.

Mục Tùng Miễn hơi sững người, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Thẩm Trì Uyên vui vẻ ra mặt, vội nói thêm:

"Có thể làm bạn với bác sĩ Mục, tôi thật sự rất vui. Sau này nếu anh có gì cần giúp, cứ nói với tôi nhé. Tôi nhất định sẽ không từ chối."

Mục Tùng Miễn hơi nhướng mày, gật đầu:

"Được thôi, tôi nhớ rồi đấy."

Thẩm Trì Uyên vẫn cười rạng rỡ:

"Tôi sẽ không quên đâu!"

Anh cũng cong môi cười, không nói gì thêm.

Thẩm Trì Uyên nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói:

"Bác sĩ Mục, anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp."

"Thật sao?" – Mục Tùng Miễn nhướng mày, hơi bất ngờ. Anh không ngờ mình lại được phát thẻ "người tốt", mà còn là người tốt nhất trong những người cậu từng gặp.

Thẩm Trì Uyên gật đầu, mắt ánh lên sự chân thành.

Mục Tùng Miễn bật cười, nhưng không nói gì thêm.

Có điều trong lòng anh lại nghĩ, nếu Thẩm Trì Uyên quen biết nhiều người hơn một chút, e rằng sẽ không nói anh là "người tốt".

Bởi những ai từng tiếp xúc lâu dài với anh, chưa từng có ai đánh giá anh là một người tốt cả. Nếu nói anh là một bác sĩ giỏi thì còn được, nhưng nếu chỉ đơn thuần nói anh là một người tốt, anh chỉ có thể cười mà không đáp.

Vòng giao tiếp của Thẩm Trì Uyên không rộng, trước kia vẫn luôn bận rộn với việc học tập và làm thêm, bạn bè cũng không nhiều.

Hai người không tiếp tục chủ đề này nữa, chẳng bao lâu sau đồ ăn cũng được mang lên.

Mục Tùng Miễn nhìn món ăn vừa được bưng tới, ngẩng đầu nói với người đối diện: "Ăn thôi."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, từ chiều đến giờ cậu đã đói bụng lắm rồi.

Trong lúc dùng bữa, Thẩm Trì Uyên âm thầm quan sát khẩu vị của Mục Tùng Miễn. Cậu phát hiện đối phương khá thích món ăn nặng vị và cay, hành, gừng, tỏi đều không kiêng kỵ, còn các món ngọt thì gần như không đụng tới.

Thẩm Trì Uyên âm thầm ghi nhớ sở thích này trong lòng, để chuẩn bị cho lần mời cơm sau.

Cùng lúc đó, Mục Tùng Miễn cũng đang quan sát khẩu vị của Thẩm Trì Uyên.

Khẩu vị của Thẩm Trì Uyên vừa hay trái ngược hoàn toàn với anh — thích món có vị ngọt như sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cá sốt cà chua... những món ngọt mềm vừa miệng đều rất hợp khẩu vị cậu. Cậu không ăn rau thơm, còn lại gần như món nào cũng thử qua một ít.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Qua một bữa ăn, cả hai người đều đã nắm được sơ sơ khẩu vị của đối phương.

Sau khi ăn no, hai người cũng không nán lại lâu.

Lần này là Thẩm Trì Uyên chủ động mời, Mục Tùng Miễn cũng không tranh trả tiền. Khi gọi món, anh đã để ý đến giá cả trên thực đơn, đều không phải loại quá đắt, nằm trong phạm vi hợp lý. Nếu món ăn quá đắt, anh tuyệt đối sẽ không để Thẩm Trì Uyên thanh toán.

Dù sao cũng nên giữ gìn thể diện và lòng tự trọng của người khác, huống chi anh cũng không phải kiểu người "phùng má giả làm người giàu".

Thanh toán xong, hai người vừa định rời khỏi nhà hàng thì nơi vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Họ vừa mới đi đến cửa, liền bị tiếng xôn xao bên trong làm cho dừng bước, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Bộ đàm trên người nhân viên phục vụ vang lên, đối phương nói vài câu rất nhanh, nhân viên lập tức nói xin lỗi với Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn rồi chạy vội đi, để lại hai người đứng tại chỗ nhìn nhau — hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Trì Uyên đang nghi hoặc thì thấy sắc mặt Mục Tùng Miễn khẽ biến, hàng chân mày hơi nhíu lại.

Cậu tinh ý nhận ra, vội vàng hỏi: "Bác sĩ Mục, xảy ra chuyện gì vậy?"

Mục Tùng Miễn khẽ đáp: "Có một Omega đang phát tình."

"Cái gì?!" Thẩm Trì Uyên kinh ngạc nhìn anh.

Mục Tùng Miễn gật đầu, giọng nghiêm túc: "Đúng vậy. Nếu không xử lý kịp thời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Thẩm Trì Uyên nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh đại sảnh đang bắt đầu hỗn loạn: "Omega đó ở đâu? Chẳng lẽ nhà hàng không chuẩn bị sẵn thuốc ức chế sao?"

"Chắc chắn là có chuẩn bị." Mục Tùng Miễn đáp, "Nhưng nếu Omega không phối hợp thì nhân viên cũng không thể làm gì được."

Thẩm Trì Uyên suy nghĩ giây lát, lại nhìn sang Mục Tùng Miễn: "Bác sĩ Mục, chúng ta qua đó xem thử đi?"

"Được."

Hai người nhanh chóng tiến về hướng trung tâm xôn xao. Nhưng do phải chen qua đám đông nên di chuyển khá khó khăn, mãi mới đến được hiện trường.

Nguồn tin tức tố dày đặc tràn ra từ một phòng riêng — có vẻ như Omega đang ăn thì bất ngờ phát tình. Nhưng điều khiến người ta nghi ngờ là, tình huống "bất ngờ" như vậy cần phải xem xét kỹ lại.

Bởi vì Omega sẽ có ý thức trước về thời điểm phát tình của mình, đã đến thời gian thì tuyệt đối không thể rời nhà mà đi ăn ở nơi công cộng.

Mục Tùng Miễn nhìn cánh cửa khép kín của phòng riêng, sắc mặt hơi trầm xuống. Theo tình hình này, rất có thể bên trong là do bị cưỡng chế sử dụng "thuốc hướng dẫn".

Chỉ cần nghe tên cũng biết — thuốc hướng dẫn là thứ dùng để k.ích th.ích quá trình đ.ộng d.ục của Omega và Alpha, thường được các cặp đôi sử dụng để tăng tình thú. Nhưng cũng có một số Alpha có ý đồ xấu sẽ dùng nó để cưỡng ép Omega.

Nếu bị phát hiện, người đó chắc chắn sẽ bị tống vào trại giam, biểu hiện tốt thì được thả sớm, biểu hiện kém thì vĩnh viễn không được ra.

Dù là Beta, Thẩm Trì Uyên cũng không xa lạ với những chuyện cực đoan như vậy.

Lúc này, cậu đã đoán ra phần nào tình huống — Omega trong kia rất có khả năng bị ép dùng thứ gì đó không sạch sẽ.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang Mục Tùng Miễn: "Bác sĩ Mục, giờ nên làm gì?"

Mục Tùng Miễn suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Cậu đi cùng nhân viên vào trong, tiêm thuốc ức chế cho Omega. Tôi sẽ ở ngoài giữ những Alpha đang bị kí.ch thí.ch này, cố gắng làm họ bình tĩnh lại."

Thẩm Trì Uyên nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ Mục, anh có cần tiêm một mũi ức chế trước không?"

Cậu nhớ lại lần trước Mục Tùng Miễn vượt qua kỳ dễ cảm ở biệt thự, phải tiêm tới ba mũi ức chế tề mới ổn định lại được.

Mục Tùng Miễn bật cười: "Không sao. Tin tức tố của Omega lúc này không ảnh hưởng gì đến tôi cả."

Thẩm Trì Uyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng Mục Tùng Miễn như thế — chắc bởi vì anh là bác sĩ, mà bác sĩ thì luôn khiến người ta an tâm.

Thẩm Trì Uyên trao đổi nhanh với nhân viên phục vụ, sau khi được đối phương đồng ý hỗ trợ, anh cũng cùng họ phân công rõ ràng: một nhóm sẽ giúp Mục Tùng Miễn ngăn cản các Alpha đang có dấu hiệu kích động.

Xác nhận bên cạnh đều là Beta, Mục Tùng Miễn lập tức bước ra chắn trước đám Alpha đang muốn xông tới, thả ra tin tức tố mang uy áp cao hơn.

Dù đều là Alpha, nhưng cấp bậc của Mục Tùng Miễn rõ ràng vượt trội, khiến bản năng sợ hãi của bọn họ bị khơi dậy, không dám tiến lên.

Chỉ là, d.ục vọ.ng đối với Omega vẫn khiến bọn họ không chịu rút lui quá xa.

Mùi bạc hà đậm đặc từ tin tức tố của Mục Tùng Miễn xuyên qua khe cửa tràn vào phòng, làm bước chân Thẩm Trì Uyên chững lại.

Cậu ngoái đầu nhìn ra ngoài, trong lòng thoáng lo lắng — nhiều Alpha như vậy, một mình bác sĩ Mục liệu có cản nổi không?

Nhưng cậu biết, bây giờ quay lại cũng không giúp được gì. Điều quan trọng nhất lúc này là tiêm thuốc ức chế cho Omega bên trong, làm giảm lượng tin tức tố trong không khí.

Khi Thẩm Trì Uyên đến gần hơn, cậu ngạc nhiên phát hiện, người đang co rút ở góc phòng lại là một gương mặt quen thuộc — chính là Kiều Quy Ninh, Omega mà cậu từng gặp ở đoàn làm chương trình.

Cậu sửng sốt — sao cô ấy lại ở đây?

KiềuQuy Ninh cũng nhìn thấy cậu, nhưng vẫn cuộn tròn ở góc, dùng ánh mắt đầy cảnhgiác nhìn chằm chằm vào Thẩm Trì Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK