Mưa dần nhỏ lại, chỉ còn vài hạt lác đác bay trong không khí.
Mục Tùng Miễn ngẩng đầu nhìn lên trời. Mưa tuy sắp tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám, một màu xám xịt nặng nề, tựa như chẳng bao lâu nữa mưa sẽ lại đổ xuống.
Cả hai người đều không mang điện thoại, nên không rõ giờ giấc. Trước khi mưa, còn có thể nhìn trời mà đoán, nhưng sau một trận mưa, ngay cả ánh sáng cũng bị che lấp, chẳng còn gì để làm căn cứ.
"Chúng ta về trước thôi, không trở về chắc họ lo lắng lắm." Mục Tùng Miễn lên tiếng.
Thẩm Trì Uyên gật đầu, đồng ý: "Ừm."
Hai người đơn giản phủi qua người một chút rồi rời khỏi đình nghỉ, dầm mưa phùn, chạy về chỗ ở.
Quần áo từ lâu đã ướt sũng, nhưng họ cũng không để tâm thêm vài hạt mưa nữa. Lúc này, việc an toàn trở về mới là quan trọng nhất.
Cùng lúc đó, thấy mưa nhỏ dần, Tư Yến liền lấy ô chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Từ trên lầu bước xuống, Kiều Quy Ninh bắt gặp cảnh ấy, lập tức hỏi: "Cậu định ra ngoài tìm họ sao?"
Tư Yến vừa đi vừa đáp: "Đúng vậy."
Nghe vậy, Kiều Quy Ninh cũng cầm một chiếc ô, quyết định cùng đi: "Tôi đi với cậu."
Tư Yến gật đầu.
"Chờ chút, tôi cũng đi với hai người." Lộ Cùng Khải từ ghế đứng dậy, bước về phía họ.
Phóng hai Omega ra ngoài tìm người, anh ta thật sự không yên tâm.
Ôn Đường cũng muốn đi cùng, nhưng trong nhà cần có người ở lại, thế là cậu ta bị giữ lại.
Ôn Đường tức giận không chịu được, nhưng cũng chẳng có cách nào – ai bảo cậu ta là người cuối cùng lên tiếng đòi đi.
Ba người chuẩn bị xong xuôi, vừa định xuất phát thì...
Đằng xa xuất hiện hai bóng người, một trước một sau đi về phía này.
Ba người liếc nhau, rất ăn ý mà dừng bước, chăm chú nhìn hai bóng người đang dần hiện rõ.
Không ngoài dự đoán, chính là Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn quay trở về. Cả hai người đều ướt nhẹp, nhưng trông vẫn ổn, không có gì đáng lo. Trong tay họ còn xách theo ít đồ ăn hái được.
Còn về món mặn... thì không có. Vốn bắt được cá, nhưng do trời mưa, không kịp mang lên, giờ chắc đã bị nước cuốn trôi theo dòng mưa.
"Không sao chứ?" Tư Yến bước nhanh lên, cẩn thận quan sát hai người từ đầu đến chân.
Trừ quần áo ướt và lấm bùn, những thứ khác đều ổn, không ai bị thương.
"Không sao. Lúc mưa tụi tôi trú tạm trong một cái đình nhỏ, chỉ có quần áo bị ướt thôi." Thẩm Trì Uyên đáp.
Mục Tùng Miễn cũng gật đầu xác nhận.
Sau khi chắc chắn hai người không sao, Tư Yến và mọi người không đứng ngoài cửa nữa, cùng xoay người vào nhà.
Việc đầu tiên sau khi vào là nhận lấy túi đồ ăn trong tay họ, rồi bảo cả hai đi tắm rửa trước.
Thẩm Trì Uyên do dự nhìn về phía Kiều Quy Ninh, vừa định lên tiếng thì Tư Yến đã mở lời trước:
"Đi tắm đi. Bọn này không biết nấu ăn, nhưng rửa rau thì biết. Không để công sức các cậu bỏ ra uổng phí đâu."
Thẩm Trì Uyên liếc nhìn Tư Yến, lại nhìn vài người phía sau đang xắn tay áo chuẩn bị vào bếp, không nói gì thêm.
"Yên tâm, nếu có lãng phí thì cũng không đến lượt họ ăn đâu." Giọng Mục Tùng Miễn đều đều vang lên.
Thẩm Trì Uyên suy nghĩ, thấy lời Mục Tùng Miễn nói cũng có lý, liền đi theo vào phòng. Dù sao cậu cũng không biết mấy người Tư Yến có mang được gì về không. Nếu không, chỗ đồ họ mang về chính là toàn bộ thức ăn trong ngày.
Tuy ở nhà nông thôn kiểu cũ, nhưng vẫn có bình nóng lạnh. Được tắm một trận nước ấm, Thẩm Trì Uyên thấy người dễ chịu hẳn. Thay đồ xong xuống lầu, cậu liền thấy mọi người đã ngồi sẵn trên ghế, vừa thấy cậu xuất hiện liền đồng loạt quay đầu nhìn.
Bị nhìn như vậy, bước chân Thẩm Trì Uyên khựng lại, im lặng một lúc mới đi tiếp.
Kiều Quy Ninh đứng lên, bước đến bên cạnh cậu: "Trì Uyên, bọn tôi rửa xong đống rau củ rồi."
Thẩm Trì Uyên gật đầu.
Kiều Quy Ninh lại hỏi: "Ngoài mấy thứ đó ra, còn gì khác không?"
Thẩm Trì Uyên dứt khoát lắc đầu: "Không có."
Kiều Quy Ninh thất vọng "à" một tiếng.
Tư Yến cười, vỗ vai cô: "Thôi, đừng làm khó Trì Uyên. Bọn mình cũng có mang được gì đâu."
Kiều Quy Ninh không thể tin nổi mình lại chẳng đổi được món gì ăn được. Dù có đưa ra bao nhiêu cách trao đổi cũng vô dụng. Ngay cả khi nói đến tổ chương trình, mấy người dân trong thôn cũng chẳng thèm phản ứng.
Đến mức Kiều Quy Ninh bắt đầu hoài nghi, có phải tổ tiết mục đã thông đồng với người trong thôn rồi không.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Kiều Quy Ninh đã phần nào chạm đến sự thật.
Tổ tiết mục thật sự không nói gì với dân làng cả, những người cho thuê nhà cũng không tiết lộ. Nhưng họ không nói là vì được tổ tiết mục yêu cầu.
Làm việc nhận tiền, họ cũng không dám nhiều lời. Đối ngoại thì chỉ nói là dắt gia đình đi du lịch, lúc họ vắng mặt sẽ có người thân đến trông nhà giúp.
Tuy vậy, cũng không thể hoàn toàn trách tổ chương trình. Ngay từ đầu, nhân viên đã nói rất rõ: mời mọi người tới để nghỉ ngơi, sẽ cung cấp chỗ ở và tiền mua đồ ăn. Mọi người chỉ cần tận hưởng thôi.
Ai ngờ, nói rõ đến vậy mà nhóm Thẩm Trì Uyên vẫn hiểu sai. Họ cứ nghĩ tổ tiết mục đang muốn gài bẫy.
Tổ tiết mục đã từng nhiều lần chơi khăm họ, khiến giờ đây mức độ tin tưởng gần như bằng không.
Không muốn trì hoãn thêm, Thẩm Trì Uyên liền quay vào bếp chuẩn bị bữa ăn.
Kiều Quy Ninh muốn vào giúp, nhưng bị cậu từ chối thẳng. Một người chưa từng vào bếp như cô mà vào giúp, thì với Thẩm Trì Uyên chẳng khác nào chuốc thêm phiền.
Cũng may Kiều Quy Ninh không cố chấp. Có lẽ chính cô cũng hiểu, mình vào chỉ tổ vướng chân vướng tay chứ chẳng giúp được gì.
Mục Tùng Miễn tắm xong đi xuống lầu, vừa hay ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức bay ra từ phòng bếp.
Nhìn quanh một vòng, không cần đoán cũng biết là mùi đồ ăn do Thẩm Trì Uyên nấu.
"Em ấy vào bếp được bao lâu rồi?" Mục Tùng Miễn hỏi.
Tư Yến đáp: "Không lâu lắm đâu. Tụi này không biết nấu ăn, vào cũng chẳng giúp được gì."
Mục Tùng Miễn gật đầu, bước thẳng về phía phòng bếp.
Vừa vào tới nơi thì thấy Thẩm Trì Uyên đang bưng một đĩa cải thìa định mang ra.
"Để anh làm cho." Mục Tùng Miễn định cầm lấy đĩa từ tay cậu.
Thẩm Trì Uyên nhanh chóng lùi lại một bước, đoạt lời giải thích trước khi Mục Tùng Miễn kịp mở miệng: "Bên trong còn nhiều lắm, đĩa này tôi mang ra trước."
Mục Tùng Miễn còn chưa kịp thất vọng thì đã khựng lại, sững người một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Được."
Mấy người bên ngoài nghe thấy hai người đối thoại, thấy Mục Tùng Miễn đi vào cũng lần lượt bước vào phụ một tay bưng đồ ăn.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Nguyên liệu mà Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn mang về không nhiều, để mọi người đều được ăn no, Thẩm Trì Uyên chỉ có thể nêm nếm đậm vị hơn một chút, như vậy sẽ khiến mọi người ăn nhiều cơm, ít ăn món.
Cũng may ở đây cơm gạo được lo đủ, nếu không thì thật chẳng có cách nào xoay sở.
Sau bữa ăn, đống chén bát lại giao cho nhóm Kiều Quy Ninh rửa. Dù sao hôm nay công thần là Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn, cứ để hai người nghỉ ngơi.
Thẩm Trì Uyên đứng yên một hồi, thấy không còn gì để làm, liền ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.
Mục Tùng Miễn thấy Thẩm Trì Uyên rời đi, cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Bên ngoài không biết từ lúc nào lại bắt đầu mưa lất phất.
Thẩm Trì Uyên đứng dưới mái hiên, ngẩn người nhìn màn mưa mỏng như sợi chỉ rơi lặng lẽ trước mặt.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Không biết từ lúc nào Mục Tùng Miễn đã đứng cạnh, cùng cậu nhìn ra màn mưa ngoài hiên.
Thẩm Trì Uyên thu lại ánh mắt, lắc đầu: "Không có gì."
Mục Tùng Miễn vẫn nhìn ra mưa, nhẹ nhàng nói: "Sau khi chương trình kết thúc, anh đưa em đi chơi một chuyến."
Câu nói của Mục Tùng Miễn khiến Thẩm Trì Uyên khựng lại tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Mục Tùng Miễn tiếp tục: "Ban đầu em đến tham gia chương trình này là để tránh mặt anh đúng không? Chỉ muốn không phải đối diện với anh."
Dù Thẩm Trì Uyên không muốn thừa nhận, nhưng lời của Mục Tùng Miễn không sai chút nào.
"Vậy nên," Mục Tùng Miễn mỉm cười nói tiếp, "chờ chương trình kết thúc, chúng ta đi Trường Hải một chuyến nhé."
Lời vừa dứt, Thẩm Trì Uyên trầm mặc một hồi lâu.
May mắn là sau đó cậu vẫn mở miệng:
"Bác sĩ Mục, anh quên trách nhiệm của mình rồi sao?"
Tuy không từ chối thẳng, nhưng rõ ràng là đang đẩy vấn đề trở lại cho Mục Tùng Miễn.
Mục Tùng Miễn cười nhẹ: "Không đâu. Anh có nhiều ngày nghỉ phép lắm, với lại bệnh viện đâu phải chỉ có mình anh là bác sĩ. Nghỉ một thời gian cũng không thành vấn đề."
Thẩm Trì Uyên thở ra một hơi: "Vậy chờ chương trình kết thúc rồi tính tiếp."
Mục Tùng Miễn: "Được."
Gió ngoài trời càng lúc càng lớn, mưa theo gió bay vào tận mái hiên khiến hai người phải lùi lại, tìm chỗ tránh.
Không thể ra ngoài được nữa, sáu người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
"Tôi thấy tổ chương trình không nói với dân ở đây rằng chúng ta đến để ghi hình. Tôi hỏi cả một vòng mà chẳng ai đưa ra nhiệm vụ nào." Kiều Quy Ninh nói.
Tư Yến gật đầu: "Tôi cũng thế."
Thẩm Trì Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi với bác sĩ Mục cũng gặp một người trong thôn. Bà ấy cũng không nói gì về nhiệm vụ, nhưng khi nghe nói chúng tôi đang ở nhà lão Ngô, thì bảo tôi qua vườn nhà bà hái rau."
"Lão Ngô là ai vậy?" Ôn Đường giơ tay hỏi.
"Là chủ nhà mà chúng ta đang ở." Mục Tùng Miễn đáp.
Ôn Đường lườm anh một cái, rõ ràng câu hỏi đó không dành cho anh trả lời.
Tư Yến hỏi tiếp: "Thế làm sao các anh biết người đó họ Ngô?"
Thẩm Trì Uyên trả lời: "Thực ra là nghe bà thím kia nói. Còn thật hay giả thì chúng tôi cũng không chắc."
Lộ Cùng Khải cũng lên tiếng: "Tôi cũng thấy lạ. Họ biết có người đến, nhưng lại không rõ là ai."
Cả phòng im lặng vài giây.
Bỗng Mục Tùng Miễn hỏi: "Lúc xuống xe, hay khi lên xe, có ai kiểm tra hành lý của các cậu không?"
Thẩm Trì Uyên nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không."
Những người còn lại cũng đồng loạt lắc đầu theo.
Mục Tùng Miễn gật đầu: "Vậy thì tổ tiết mục rõ ràng không nói gì với người trong thôn, nhưng cũng không kiểm tra hành lý chúng ta. Họ không sợ chúng ta đem theo đồ ăn sao?"
Thẩm Trì Uyên bất chợt nghĩ đến điều gì đó: "Nghĩa là, tổ tiết mục chỉ cung cấp chỗ ở, còn lại mặc kệ. Kể cả mang đồ ăn theo cũng chẳng sao."
"Không sai." Mục Tùng Miễn xác nhận.
Tư Yến nhíu mày: "Tôi có một câu hỏi. Vậy đồ ăn của chúng ta phải làm sao?"
Mục Tùng Miễn bình tĩnh trả lời: "Mua."
Tư Yến kinh ngạc: "Mua á?"
Thẩm Trì Uyên cau mày: "Nhưng chúng ta đâu có tiền."
Mục Tùng Miễn cười cười: "Chúng ta không có, nhưng tổ tiết mục thì có."
Cả phòng yên lặng.
Chẳng lẽ... là muốn đi đòi tiền tổ tiết mục?