• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Trì Uyên tỉnh dậy thì trời đã khuya. Tấm rèm trước mặt không biết từ lúc nào đã được kéo lên.

Cậu trợn mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng tối đen như mực, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn lại, nhận ra bản thân đang ở trong phòng ngủ.

Ngồi trên ghế một lúc, Thẩm Trì Uyên quyết định bật đèn đầu giường.

Mắt vẫn chưa thích ứng với bóng tối, vừa mới đứng dậy chưa đi được mấy bước đã đụng phải chân giường. Cậu dừng lại tại chỗ, chờ mắt quen sáng một chút mới tiếp tục đi đến bật đèn chính trong phòng.

Ánh đèn vừa bật sáng, cậu theo phản xạ nhắm mắt lại.

Ngay lúc đó, một âm thanh mở cửa vang lên.

Thẩm Trì Uyên nửa híp mắt nhìn sang, liền thấy Mục Tùng Miễn vừa lau mái tóc ướt sũng, vừa nhìn về phía cậu.

"Dậy rồi à," giọng anh nhàn nhạt, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Thẩm Trì Uyên khẽ gật đầu.

Mục Tùng Miễn thu lại ánh mắt, đi vào phòng rồi ngồi xuống mép giường.

Thẩm Trì Uyên chớp mắt đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy hôm nay Mục Tùng Miễn có gì đó không giống thường ngày. Nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng cậu đổ hết mọi điều khác thường đó lên lý do là... dễ cảm kỳ.

Alpha vào kỳ dễ cảm tính tình kỳ quái một chút cũng là bình thường. Chỉ cần kỳ đó qua đi, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Thẩm Trì Uyên nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Mục, tôi đi rửa mặt một chút."

Vừa nói xong liền xoay người định rời khỏi phòng. Cậu không mong chờ Mục Tùng Miễn sẽ phản hồi gì, nào ngờ lại nghe được một tiếng "ừ" nhẹ nhàng phát ra từ phía sau.

Mang theo đồ đạc, Thẩm Trì Uyên rời khỏi phòng ngủ. Phòng khách tối om, yên tĩnh đến mức không có lấy một âm thanh, dường như những người khác đều đã về phòng nghỉ ngơi.

Cậu đứng lại một lúc, sau đó xoay người đi về phía bếp.

Chiếc bánh kem cậu mang về vẫn để trong bếp, không biết bây giờ tình trạng ra sao.

Phòng bếp không có ai, thậm chí đèn ngủ nhỏ cũng chưa bật. Thẩm Trì Uyên mò mẫm một hồi mới bật được đèn lên.

Bên trong không có gì thay đổi, nhưng khi mở tủ lạnh ra, cậu bất ngờ phát hiện ngoài chiếc bánh kem mình mang về, còn có thêm ít trái cây. Không biết là ai mang đến.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Trì Uyên quyết định từ bỏ ý định ăn bánh kem. Ăn đồ ngọt lúc nửa đêm không tốt, để dành đến sáng mai ăn như bữa điểm tâm thì hợp lý hơn.

Tắt đèn bếp rồi quay người rời đi, chưa đi được bao xa, cậu đã thấy Mục Tùng Miễn bước đến từ hướng ngược lại.

Anh mặc áo ngủ xanh đen, nửa người dựa vào vòm cửa khu vực nhà ăn, ánh mắt lười biếng lướt nhẹ lên người Thẩm Trì Uyên.

Thẩm Trì Uyên dừng bước, chớp mắt nhìn anh đầy nghi hoặc. Không phải đã rửa mặt rồi sao, sao lại ra ngoài nữa?

Mục Tùng Miễn thẳng người dậy, đôi mắt nửa híp, giọng điệu bình thản: "Trên bàn có đồ ăn, nếu đói thì ăn một chút."

"... Hả?" Thẩm Trì Uyên quay đầu nhìn lại, mới phát hiện chiếc bàn trống trơn ban nãy giờ có hai hộp đồ ăn đóng gói hoàn chỉnh, không nhìn rõ là món gì.

Mục Tùng Miễn giải thích: "Lúc ăn cơm thì cậu đang ngủ, nên tôi không gọi, để cậu nghỉ ngơi thêm."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, khẽ cong khóe môi: "Tôi biết rồi, sẽ đi ăn ngay."

Nói xong, Mục Tùng Miễn cũng không rời đi mà đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cậu.

Bị ánh mắt kia soi đến cả người không được tự nhiên, Thẩm Trì Uyên đành phải mở miệng hỏi: "Bác sĩ Mục, anh còn việc gì sao?"

Mục Tùng Miễn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ tiếp tục nhìn cậu như cũ.

Không khí quanh hai người trở nên có chút kỳ lạ.

Thẩm Trì Uyên vô thức nuốt nước miếng, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện đêm qua — lúc đó cũng bị Mục Tùng Miễn dọa sợ một trận. Không lẽ anh lại quên dùng thuốc ức chế?

"Bác sĩ Mục?" Thẩm Trì Uyên thử mở lời: "Anh có cần tôi lấy thuốc ức chế không?"

Mục Tùng Miễn rút lại ánh mắt, lắc đầu: "Không cần."

Nghe vậy, Thẩm Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm. Có thể xác định anh đang tỉnh táo, bản thân cũng yên tâm hơn. Nhưng vấn đề mới lại đến — nếu không phải vì thuốc, vậy sao anh không vào phòng nghỉ mà lại đứng đây nhìn cậu?

Hai người đứng đối diện, ai cũng không nói gì.

Ngay lúc Thẩm Trì Uyên chuẩn bị xoay người đi rửa mặt, thì Mục Tùng Miễn lại lên tiếng trước.

"Hôm nay... bánh kem..."

"Bánh kem?" Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu: "Bác sĩ Mục, anh muốn ăn bánh kem à?"

Mục Tùng Miễn mím môi không nói, ánh đèn phản chiếu trên gọng kính khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

Lúc Kiều Quy Ninh lấy bánh kem ra, anh vốn không để ý. Nhưng khi Tạ Giai cũng mang ra một chiếc, tinh xảo hơn hẳn của Kiều Quy Ninh, anh lập tức cảm thấy không vui.

Tạ Giai vốn chẳng bao giờ bước vào bếp, ngay cả tên món ăn còn không nhớ, cái bánh đó nhất định không phải anh ta làm. Kiều Quy Ninh cũng không có tay nghề đến vậy. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất — Thẩm Trì Uyên làm cho Tạ Giai.

Sau khi phát hiện Mục Tùng Miễn có vẻ không ổn, Tạ Giai còn cố tình đẩy chiếc bánh về phía anh, mặt không đổi sắc nhưng lại nói: "Cái này là Thẩm Trì Uyên làm riêng cho tôi đó."

Câu này không sai — đúng là Thẩm Trì Uyên làm thật, chỉ là do Tạ Giai đã chủ động yêu cầu từ trước.

Mục Tùng Miễn nhìn chiếc bánh trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tạ Giai, cười như không cười: "Vậy à? Cũng tốt."

Tạ Giai như không nhận ra cảm xúc của anh, còn tiếp tục: "Anh muốn ăn không? Tôi chia cho anh một miếng."

Lần này, đến cả một nụ cười giả cũng không còn. Mục Tùng Miễn lạnh lùng đáp: "Không cần, tôi không thích đồ ngọt."

Tạ Giai thấy thế thì khẽ mỉm cười: "Vậy thì thật đáng tiếc."

Cũng chính vì vậy, ngay sau khi Thẩm Trì Uyên tỉnh lại, Mục Tùng Miễn đã ngồi trong phòng một lúc, rồi quyết định ra ngoài... tìm người.

Chờ đến khi nói ra rồi, dù có hối hận thì cũng không kịp nữa, Mục Tùng Miễn khẽ cau mày, gương mặt mang theo chút bực bội.

Thời kỳ dễ cảm đúng là phiền phức, nếu là lúc bình thường, anh tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời như vậy.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Thẩm Trì Uyên suy nghĩ một chút, hơi do dự rồi nói:

"Không muốn ăn bánh kem... chẳng lẽ anh muốn tự tay làm?"

Mục Tùng Miễn vẫn im lặng không nói gì, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn Thẩm Trì Uyên.

Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Thẩm Trì Uyên có chút lúng túng:

"Trong biệt thự không có đủ dụng cụ, nên không làm được bánh kem. Nếu anh muốn ăn, trong tủ lạnh vẫn còn một cái tôi đã làm."

"Còn một cái?" Mục Tùng Miễn nhướn mày hỏi lại.

Thẩm Trì Uyên gật đầu:

"Ban đầu chỉ định làm thử một cái, sau đó về nhà thăm bố mẹ cũng muốn làm nên tôi đã dạy. Tạ ca cũng hỏi tôi xin một cái."

"Anh ta là hỏi cậu xin, chứ không phải cậu chủ động đưa?" Mục Tùng Miễn bắt được trọng điểm.

"Ừm." Thẩm Trì Uyên gật đầu, "Không ngờ Tạ ca lại thích ăn bánh kem thật."

Lần này Mục Tùng Miễn đột nhiên cong môi nở nụ cười:

"Tôi cũng không ngờ luôn."

Nhìn Mục Tùng Miễn cười, Thẩm Trì Uyên khẽ cười theo, rồi nói tiếp:

"Bác sĩ Mục, tôi đi rửa mặt trước. Bánh kem ở trong tủ lạnh, nếu muốn ăn thì anh cứ lấy."

"Được." Mục Tùng Miễn cười rất nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng lạ thường.

Sau khi Thẩm Trì Uyên rời khỏi phòng bếp, Mục Tùng Miễn cũng đứng tại chỗ một lát rồi nhanh chóng đi thẳng về phía tủ lạnh.

Quả nhiên, mở tủ ra là thấy một hộp bánh kem được đóng gói rất chỉn chu, qua lớp nhựa trong suốt có thể thấy rõ bên trong là một chiếc bánh kem dâu tây ngọt ngào.

Nếu là ngày thường, Mục Tùng Miễn chắc chắn sẽ không mở ra, càng không nói đến việc ăn.

Đáng tiếc hiện tại anh, dù đã tiêm thuốc ức chế , tuy lý trí vẫn còn, nhưng bản năng vẫn ít nhiều chi phối. Hơn nữa, Thẩm Trì Uyên cùng phòng nghỉ ngơi với anh, sớm đã bị anh coi như người của mình.

Cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa trong miệng, quả thực không tồi, chỉ là với khẩu vị của anh thì vẫn ngọt quá mức. Nhưng cuối cùng, phần bánh được cắt ra vẫn bị anh ăn hết sạch.

Lúc Thẩm Trì Uyên tắm rửa xong trở ra, trong nhà ăn đã không thấy bóng dáng Mục Tùng Miễn, bốn bề yên tĩnh như tờ, có vẻ như người đã về phòng. Cậu cũng không chắc Mục Tùng Miễn có ăn bánh kem hay không, nhưng cũng không bước vào kiểm tra, mà quay thẳng về phòng mình.

Vừa đẩy cửa ra liền thấy Mục Tùng Miễn đang ngồi ở mép giường, cúi đầu đọc tài liệu.

Ánh đèn vàng dịu đầu giường phủ lên người anh một tầng ánh sáng nhẹ, phối hợp với ngũ quan tuấn tú như điêu khắc, cả người tựa như quý tộc bước ra từ thời Trung cổ.

Thẩm Trì Uyên vô thức nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở cặp kính gọng mảnh trên sống mũi. Nếu thêm một sợi dây đeo, chẳng phải sẽ giống y như mấy nhân vật "văn nhã bại hoại" thường được miêu tả trong tiểu thuyết sao?

Lúc rảnh rỗi, Thẩm Trì Uyên cũng đọc tiểu thuyết, gặp gì xem nấy, không kén chọn. Có khi đang đọc nửa chừng thì bỏ, có khi lại đọc một mạch hết luôn.

Tầm mắt quá rõ ràng khiến Mục Tùng Miễn cảm nhận được, anh ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Trì Uyên đang đứng dựa vào cửa, ánh mắt mơ hồ dừng lại trên người mình.

Anh khép lại tài liệu, đẩy nhẹ gọng kính rồi hỏi:

"Sao không vào?"

Thẩm Trì Uyên hoàn hồn, nở một nụ cười:

"Vừa rồi đang nghĩ linh tinh."

"Ừm." Mục Tùng Miễn gật đầu, ngừng một chút rồi nói thêm: "Bánh kem rất ngon."

Thẩm Trì Uyên vừa mới ngồi xuống giường liền nghe được câu khen bất ngờ, khẽ cười nhìn anh:

"Cảm ơn bác sĩ Mục đã khích lệ."

Chưa ngồi được bao lâu, điện thoại cả hai đồng loạt vang lên — là tin nhắn từ tổ chương trình.

【Hôm nay là ngày thứ hai mọi người sống chung, không biết buổi hẹn hôm nay có khiến bạn bất ngờ? Sự bất ngờ ấy có khiến bạn thêm rung động? Ngày mai bạn có muốn tiếp tục hẹn hò với người ấy? Người khiến bạn rung động vẫn là TÔI chứ? Hãy soạn tin nhắn và chia sẻ lựa chọn rung động của bạn.】

Vì lúc về đã ngủ một giấc, hiện tại tinh thần Thẩm Trì Uyên khá tốt. Nhìn dòng tin nhắn, cậu ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên ra ngoài mua đồ ăn như thế nào.

Cậu cảm thấy mình không thể cứ may mắn được chọn hẹn hò hoặc đi làm "bóng đèn" mãi, tủ lạnh đồ ăn ăn dần rồi cũng sẽ hết, mà những người khác thì hình như chẳng ai có ý định đi mua thêm.

Mục Tùng Miễn lặng lẽ siết điện thoại, ánh mắt không tiếng động quan sát Thẩm Trì Uyên. Nhìn cậu lúc thì cau mày, lúc thì thả lỏng, liền nghĩ, chẳng lẽ cậu đang do dự chọn chia sự rung động cho ai?

Lẽ nào hôm nay cậu không định chọn mình?

Một căn phòng, hai người, mỗi người đang theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình, chẳng ai cùng chung một "tần số".

Tích tích——

Âm báo tin nhắn từ tổ chương trình vang lên, kéo Thẩm Trì Uyên đang mải mê suy nghĩ quay về thực tại. Cậu cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đặt trên giường.

Là điện thoại của cậu đổ chuông.

Mục Tùng Miễn cũng đưa mắt nhìn sang.

Thẩm Trì Uyên tò mò cầm điện thoại lên, không ngờ lại có người chủ động nhắn tin cho mình.

N: Cảm ơn ngươi vì hôm nay nhé :)

Thẩm Trì Uyên chớp mắt, đoán hẳn là Kiều Quy Ninh gửi đến, có lẽ là cảm ơn vì chuyện dạy làm bánh kem. Nhưng gửi một tin nhắn mang tính "rung động" như vậy để bày tỏ lòng cảm ơn... có phải hơi kỳ không?

Còn đang suy nghĩ, tiếng chuông tin nhắn lại vang lên lần nữa.

Là tin nhắn thứ hai.

Thẩm Trì Uyên vừa cầm điện thoại liền khựng lại, mà bên cạnh, Mục Tùng Miễn nheo mắt,ánh nhìn sắc lạnh dừng lại trên màn hình điện thoại của Thẩm Trì Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK