Thẩm Trì Uyên nhìn chằm chằm Mục Tùng Miễn suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng hơi dịch người về phía anh, so với lúc nãy thì gần hơn một chút.
Tuy nhiên, cậu cũng không lại gần quá. Dù mối quan hệ giữa hai người đã tốt lên rất nhiều, nhưng nếu ngồi sát quá thì vẫn thấy có chút thất lễ.
Mục Tùng Miễn liếc nhìn Thẩm Trì Uyên đang dịch lại gần, nét mặt đã bình tĩnh trở lại. Vừa rồi quả thật có chút mất kiên nhẫn, nhưng giờ nghĩ lại, mình cũng đâu cần phải so đo với một nhóc mới tốt nghiệp không bao lâu.
"Yên tâm, tôi không sao." Mục Tùng Miễn lên tiếng.
Thẩm Trì Uyên đánh giá Mục Tùng Miễn từ trên xuống dưới, do dự mở lời: "Bác sĩ Mục ..."
Mục Tùng Miễn khẽ cong môi cười: "Cũng đâu phải chuyện gì to tát. Hơn nữa trước giờ chúng ta cũng đi hẹn hò với nhau bao nhiêu lần rồi, thiếu lần này thì có sao đâu."
Nghe vậy, Thẩm Trì Uyên cảm thấy hơi áy náy.
Vừa mới biết Mục Tùng Miễn đến tham gia chương trình với cùng một mục đích như mình, thế mà giờ lại không đi cùng anh. Dù cậu chỉ là một Beta còn đối phương là Alpha, nhưng chính vì vậy hai người đi chung mới càng thoải mái.
Mục Tùng Miễn vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi.
Thẩm Trì Uyên vừa định nói gì thêm thì điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi từ tổ tiết mục. Ôn Đường bên kia cũng nhận được cuộc gọi, xem ra là nhắc nhở hai người họ chuẩn bị ra ngoài hẹn hò.
Thẩm Trì Uyên quay sang nhìn Mục Tùng Miễn đầy do dự, còn Ôn Đường thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại trong tay, mắt vẫn dán chặt vào Thẩm Trì Uyên.
Ngồi ở giữa, Hạ Ôn nghiêng đầu, cau mày nhìn sang Ôn Đường.
Mục Tùng Miễn vươn tay vỗ nhẹ vai Thẩm Trì Uyên, giọng nhẹ nhàng: "Đi đi, nhớ mang đồ ăn về cho tôi là được."
Thẩm Trì Uyên không đáp, tiếng chuông điện thoại vẫn réo vang thúc giục.
Nhìn Mục Tùng Miễn có vẻ rất thoải mái, chẳng hiểu sao cảm giác tội lỗi trong lòng Thẩm Trì Uyên lại càng rõ ràng hơn. Rõ ràng... mình có thể đi cùng anh ấy mà.
Không thể không nói, chỉ một câu của Mục Tùng Miễn đã dễ dàng khiến Thẩm Trì Uyên lung lay suy nghĩ.
Cuối cùng, Thẩm Trì Uyên cùng Ôn Đường vẫn rời khỏi biệt thự.
Khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên mặt Mục Tùng Miễn cũng dần biến mất. Anh tựa người ra sau, khép hờ mắt, như thể đang nói: đừng ai làm phiền tôi.
Tư Yến liếc nhìn Mục Tùng Miễn, rõ ràng rất muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống. Giờ mà đi hỏi, chẳng khác nào tự rước xui xẻo vào người.
Chỉ có Tạ Giai là không nghĩ vậy. Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Tùng Miễn, nét mặt lạnh tanh như mọi khi, nhưng lời nói lại hoàn toàn trái ngược:
"Không vui à? Đáng tiếc thật. Hôm nay không được ra ngoài rồi."
Mục Tùng Miễn khẽ nhướn mày, liếc nhìn Tạ Giai một cái, không buồn đáp lại.
Tạ Giai như chẳng hề để ý, đứng tại chỗ tiếp tục lên tiếng: "Xem ra hôm nay chỉ có thể ở lại cùng chúng tôi. Không ngờ có ngày cậu cũng bị 'bỏ lại'."
Phiền phức.
Mục Tùng Miễn khẽ khịt mũi, vẫn không buồn đáp lại.
Ba Omega đang ngồi ở ghế giữa nhìn nhau đầy kinh ngạc. Họ không thể tin nổi Tạ Giai lại có thể nói ra những lời như thế — hoàn toàn không giống với dáng vẻ lạnh lùng cao lãnh thường ngày chút nào!
Kiều Quy Ninh âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã từ bỏ. Nếu không, nhìn thấy cảnh này chắc trái tim cũng vỡ vụn mất thôi.
Tạ Giai nói mấy câu xong, thấy Mục Tùng Miễn chẳng thèm để ý thì cũng im lặng, không nói thêm gì nữa.
Không lâu sau, điện thoại của năm người còn lại cũng đồng loạt reo lên.
Là đến lúc phải tiếp nhận hình phạt từ tổ tiết mục.
Mục Tùng Miễn đứng dậy, theo sau ba Omega cùng nhau đi ra ngoài. Sắc mặt vẫn bình thản, bước đi chậm rãi như không có chuyện gì xảy ra.
Khi ngang qua Tạ Giai, anh thậm chí không buồn liếc nhìn, cứ thế đi thẳng.
Tạ Giai đứng tại chỗ một lúc, rồi cũng bước theo.
---------------------------------------
Xe của tổ tiết mục đã đậu sẵn ở ngoài. Lúc năm người ra đến nơi, Thẩm Trì Uyên và Ôn Đường đã không còn bóng dáng.
Lần này không chia xe, cả năm người cùng ngồi chung một chiếc.
Chờ mọi người lên đủ, xe bắt đầu lăn bánh.
Đến nơi tổ tiết mục sắp xếp, năm người vừa bước xuống xe thì lập tức nhìn thấy hai người vốn không nên có mặt ở đây.
Thẩm Trì Uyên và Ôn Đường đang đứng ở lối vào, thấy họ liền giơ tay vẫy vẫy đầy thoải mái.
Tư Yến tròn mắt kinh ngạc, không hiểu vì sao hai người này lại có mặt ở đây.
Mục Tùng Miễn nhìn Thẩm Trì Uyên đang vẫy tay về phía mình, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Tạ Giai thì mặt không cảm xúc, chỉ lạnh lùng liếc qua một cái rồi chẳng thèm phản ứng.
Kiều Quy Ninh thì lại cười toe toét, Hạ Ôn cũng nở nụ cười.
Vừa mới đi đến gần nhau, Tư Yến đã tò mò áp sát lại hỏi: "Sao hai người không đi hẹn hò?"
"Bọn tôi nghĩ rồi," Thẩm Trì Uyên đáp, "Nếu đã không muốn hẹn hò với nhau, thì đi ra ngoài cũng phí công thôi. Thế là bọn tôi hỏi thử tổ tiết mục xem có thể không hẹn hò, mà quay lại chịu phạt chung với mọi người được không."
Tư Yến ngạc nhiên: "Cứ như vậy mà đồng ý luôn sao?"
Thẩm Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, bổ sung: "Coi như vậy đi. Dù sao bọn mình vẫn còn một nhiệm vụ nữa, chỉ là tổ chương trình vẫn chưa nói là gì."
Ôn Đường cũng gật đầu: "Chủ động từ bỏ hẹn hò, vậy có phải sẽ bị trừng phạt nặng nhất không?"
Tư Yến đưa tay sờ cằm, luôn cảm thấy tổ chương trình đang giấu họ điều gì đó.
Vì mọi người đều đã có mặt, bảy người không nán lại trước cửa biệt thự lâu, nhanh chóng bước vào trong.
Trên đường đi, Thẩm Trì Uyên chủ động đến gần Mục Tùng Miễn, do dự một chút rồi mở lời: "Vừa nãy... bác sĩ Mục không vui à?"
Mục Tùng Miễn ban đầu định lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút lại chậm rãi gật đầu: "Có chút không vui. Vốn dĩ nghĩ hôm nay có thể ra ngoài chơi một chút."
Thẩm Trì Uyên mang theo đầy vẻ áy náy, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ Mục, là do hôm nay tôi suy nghĩ chưa chu toàn. Lần sau nếu còn có lựa chọn như vậy, tôi nhất định sẽ chọn anh, để anh có thể ra ngoài."
Câu nói khiến Mục Tùng Miễn hơi ngẩn người, không ngờ Thẩm Trì Uyên lại nhận sai nhanh như vậy.
Chỉ là vấn đề cũng đâu phải do cậu ấy. Chọn ai là quyền của cậu ấy, chẳng cần phải xin lỗi ai cả, huống hồ sự lựa chọn này cũng chẳng gây tổn thương gì cho anh.
Mục Tùng Miễn nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Trì Uyên, khẽ nhíu mày.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Thẩm Trì Uyên đang cụp mắt, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn chăm chú ấy.
"Không sao đâu, chúng ta vào trong trước đã." Mục Tùng Miễn cũng không muốn rối rắm mãi chuyện này, tính để sau hẵng nghĩ. Chỉ tiếc, hiện tại bọn họ có muốn vào nhà cũng chẳng được.
Tổ chương trình sớm đã sắp xếp "trừng phạt" cho họ — đi bắt cá! Hơn nữa, mỗi người phải bắt đủ mười con mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn thấy hình phạt, cả bảy người đều ngơ ngác. Họ chỉ từng thấy cá được bày sẵn trên bàn ăn, hoặc được nuôi trong bể kiếng, ai ngờ hôm nay lại phải tự tay xuống ao bắt cá!
Bắt ở ao nuôi thì thôi đi, nhưng bắt đến mười con thế này chẳng phải làm khó người ta sao?
Thẩm Trì Uyên trước đây từng bắt cá, nhưng chỉ ở ao nhỏ, còn ao lớn như này thì chưa có kinh nghiệm, căn bản không biết nên bắt thế nào.
Bảy người cầm trên tay ủng và quần áo đi mưa do chương trình phát, đứng đó nhìn nhau không nói được gì.
Tư Yến nhìn bộ đồ, lại liếc sang Thẩm Trì Uyên, hỏi: "Tiểu Thẩm, cậu biết bắt cá không?"
Thẩm Trì Uyên lắc đầu: "Không biết."
Tư Yến quay sang nhìn mấy người còn lại.
Mục Tùng Miễn cũng lắc đầu: "Nếu là phi lê cá thì tôi còn dám thử."
Kiều Quy Ninh nhíu mày nhìn đôi ủng đen: "Tôi chỉ biết tạo hình cá, chứ chưa từng học bắt cá thật."
Hạ Ôn cũng lắc đầu theo.
Thế là xác định — không một ai biết bắt cá.
Không thể không nói, tổ chương trình chọn một hình phạt quá cao tay. Bảy người tham gia đều không có ai có kinh nghiệm.
Cuối cùng, để chương trình có thể tiếp tục quay, tổ tiết mục đành mời một công nhân ở trại cá đến hướng dẫn. Dù sao cũng đã trả tiền, công nhân dạy rất tận tình, còn các khách mời thì học cực kỳ nghiêm túc.
Sau khi mỗi người đều học được cách bắt cá, công nhân cũng rút lui, tranh thủ đi tìm tổ trưởng xin bao lì xì.
Công nhân rời đi, bảy người lại lâm vào trầm mặc. Ai cũng không chịu là người đầu tiên xuống nước.
Thời gian dần trôi, mà trong thùng vẫn chưa có con cá nào.
Thẩm Trì Uyên nhìn xuống ao, mở lời: "Tôi xuống trước thử xem sao."
Cậu vừa nhấc chân xuống, Mục Tùng Miễn cũng chần chừ một lát rồi đi theo.
Có hai người chủ động, mấy người còn lại cũng không thể tiếp tục đứng bên bờ ngắm cá mãi được — dù gì đứng đó nhìn cũng không khiến cá tự nhảy lên bờ.
"Cẩn thận!"
Tiếng nhắc nhở của Mục Tùng Miễn vang lên từ phía sau, Thẩm Trì Uyên nghi hoặc quay đầu lại.
Chưa kịp phản ứng thì một con cá to từ trên đầu cậu phóng vụt qua, mang theo làn nước tung tóe, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung rồi rơi ngay bên cạnh cậu, làm bắn lên một trận bọt nước lớn.
Không may thay, bọt nước bắn trúng ngay mặt Thẩm Trì Uyên.
Mục Tùng Miễn vội vã bước tới, vừa giúp Thẩm Trì Uyên lau mặt vừa lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thẩm Trì Uyên lắc đầu sau khi lau khô nước: "Tôi không sao... nhưng con cá này từ đâu bay tới vậy?"
Lời vừa dứt, Tư Yến đã vội vàng chạy tới, áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Thẩm, tôi không giữ chặt được nó nên nó bay mất tiêu..."
Chủ nhân của "phi ngư" đã lên tiếng xin lỗi, Thẩm Trì Uyên dù bị bắn ướt cũng chẳng để tâm, chỉ gật đầu: "Không sao đâu, Tư Yến ca lần sau nhớ cẩn thận hơn một chút là được."
Tư Yến gật đầu liên tục: "Mới bắt được cá nên tôi hơi chủ quan. Lần sau sẽ không thế nữa."
Thẩm Trì Uyên nhẹ nhàng cười cười: "Vậy là tốt rồi."
Tư Yến tiếp lời: "Đợi lát nữa tôi sẽ bắt một con tặng cậu, coi như bù lại cho vừa rồi nhé! Không được từ chối đó!"
Thẩm Trì Uyên vốn định từ chối, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt xuống, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn Tư Yến ca."
Tư Yến xua tay rồi lại hăng hái lao vào "sự nghiệp bắt cá".
Thấy Mục Tùng Miễn vẫn đang nhìn mình, Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu cười tươi: "Bác sĩ Mục, cố lên nha!"
Mục Tùng Miễn nhướng mày, khẽ cười gật đầu.
Tiểu nhạc đệm trôi qua nhẹ nhàng, chẳng ai để trong lòng.
Chỉ tiếc, dù bảy người đã cố gắng suốt cả buổi chiều, đến lúc trại cá đóng cửa tan ca, họ cũng chỉ bắt được... 21 con cá.
Cả nhóm nhìn chằm chằm thùng nước, trong đầu đều trống rỗng.
Cuối cùng, tổ tiết mục cũng không nỡ nhìn nữa, đành gửi tin nhắn báo: cho bọn họ về nghỉ, lần này phá lệ tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Bảy người về đến biệt thự, ai nấy đều rã rời nằm vật ra ghế sofa.
Lúc ở trại cá thì không thấy mệt, mà vừa bước chân vào nhà liền cảm thấy toàn thân mỏi nhừ.
Tư Yến nằm dài trên tay vịn ghế, than thở: "Không chịu nổi nữa rồi, mệt muốn xỉu. Nếu không phải trên người toàn mùi cá thì tôi ngủ luôn ở đây cho xong."
Kiều Quy Ninh nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, thì thầm: "Tôi chỉ muốn tắm rồi ngủ... khỏi ăn luôn."
Thẩm Trì Uyên cũng đã mệt rã rời, ngồi mà cũng chẳng buồn ngồi thẳng.
Mục Tùng Miễn dựa nghiêng vào ghế, trông cũng chẳng khá hơn.
Mọi người nghỉ ngơi một lúc, vừa chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại của cả bảy người cùng lúc reo lên.
Thẩm Trì Uyên ngơ ngác — giờ này mà đã nhắc gửi "tin nhắn rung động" sao? Sớm quá rồi còn gì?
Mang theo nghi hoặc, Thẩm Trì Uyên mở tin nhắn từ tổ tiết mục:
[Kính gửi các vị khách mời, do một số sự cố ngoài dự kiến,《Yêu, chính là bắt đầu từ giây phút này》 kỳ đầu tiên sẽ kết thúc sớm. Hôm nay chính là ngày cuối cùng mọi người ở chung. Ngày mai sẽ có xe đưa các bạn ra sân bay, vé máy bay đã được chuẩn bị đầy đủ. Nếu muốn bày tỏ điều gì, hãy tranh thủ ngay lúc này! Kỳ hai sẽ bắt đầu với địa điểm mới và dàn khách mời sẽ có vài thay đổi nhé~ Chúc các bạn một buổi tối thật vui vẻ!]
Xem xong, Thẩm Trì Uyên hơi ngẩn ra — chương trình... kết thúc sớm?
Chẳng phải vẫn còn mấy ngày nữa sao?
Cậu quay sang nhìn Mục Tùng Miễn, thấy anh lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết gì.
Mấy người còn lại cũng đã xem tin, ai nấy đều đứng yên tại chỗ, ngay cả Kiều Quy Ninh vốn định đi tắm cũng không động đậy.
Căn biệt thự lập tức chìm vào tĩnh lặng.