• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên xe, Mục Tùng Miễn vừa giúp Thẩm Trì Uyên thắt chặt dây an toàn xong thì ngẩng đầu lên, liền thấy cậu đã dựa vào ghế ngủ mất rồi.

Nhìn Thẩm Trì Uyên đang ngủ say, Mục Tùng Miễn bất đắc dĩ, nuốt lại những lời sắp thốt ra, nhẹ nhàng đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, ổn định khởi động xe, chậm rãi chạy về phía nhà của Thẩm Trì Uyên.

May mà trước đó anh từng đi qua nhà cậu một lần, nếu không bây giờ cũng chẳng biết nên đưa người say như cậu đi đâu.

Một người ngồi ghế phụ mà ngủ say như con mèo con—một con mèo con còn là người mình thích.

Mục Tùng Miễn cố gắng điều khiển tốc độ xe ổn định, không dám tăng ga. Người say dễ nôn, mà nôn ra trong xe thì đúng là thảm họa.

Cũng may là buổi tối xe không nhiều, tốc độ lái xe chậm một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Thành phố về đêm giống như được trải một lớp sao sáng dưới mặt đất, hòa vào ánh sao lấp lánh trên bầu trời xa xăm, giao nhau rực rỡ.

Khung cảnh hai bên đường vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mục Tùng Miễn biết, đã sắp đến nơi rồi.

Xe chạy vào con đường quen thuộc dẫn đến khu chung cư, Mục Tùng Miễn nghiêng đầu nhìn Thẩm Trì Uyên vẫn còn đang ngủ trên ghế phụ.

Uống say rồi, cậu lại ngủ rất ngoan. Không khóc, không làm loạn, chỉ yên tĩnh tựa vào ghế, hô hấp đều đặn.

Nhìn gương mặt khi ngủ của Thẩm Trì Uyên, Mục Tùng Miễn không nhịn được cong khóe môi.

Anh biết Thẩm Trì Uyên cũng có cảm giác với mình, chỉ là có lẽ do vấn đề giới tính giữa A và B khiến cậu do dự.

Nhưng Mục Tùng Miễn sẽ để Thẩm Trì Uyên hiểu rõ: cậu yêu anh không phải vì giới tính. Dù anh là ai, là gì, chỉ cần là cậu, anh đều sẽ thích.

Nếu như không phải Thẩm Trì Uyên, cho dù là Omega hoàn mỹ nhất, anh cũng sẽ không động lòng.

Yêu thích có rất nhiều loại: có người dựa vào duyên phận, có người vì lâu ngày sinh tình, cũng có người là mơ mơ hồ hồ như thế mà thích.

Nhưng một khi xác định rồi, thì sẽ không thay đổi.

Mục Tùng Miễn chính là người như vậy.

Xe dừng lại, Mục Tùng Miễn tháo dây an toàn, quay đầu nhìn Thẩm Trì Uyên vẫn còn đang ngủ, có chút không nỡ đánh thức cậu.

Nhưng mà đến nơi rồi, không gọi dậy cũng không ổn.

Anh nhẹ giọng gọi:

"Trì Uyên, về đến nhà rồi, vào trong ngủ tiếp."

Thẩm Trì Uyên khẽ nhíu mày, lẩm bẩm hai tiếng, đầu nghiêng sang một bên, tiếp tục ngủ.

Thấy cậu như vậy, Mục Tùng Miễn bật cười, khẽ đưa tay vuốt nhẹ má cậu hai cái:

"Về nhà ngủ, ngủ trong xe dễ bị cảm lắm."

Thẩm Trì Uyên vốn đang ngủ rất ngon, định không để ý đến tiếng gọi, nhưng giọng kia cứ kiên trì lặp lại bên tai cậu mãi không ngừng.

Cậu cảm thấy nếu mình không mở mắt, người kia chắc sẽ nói tới sáng mất.

Cuối cùng, chịu không nổi nữa, Thẩm Trì Uyên mở mắt, mơ màng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cậu muốn trừng người phá giấc ngủ của mình, nhưng thực tế và tưởng tượng lại cách nhau khá xa—ánh mắt cậu trừng ra trông chẳng có chút lực sát thương nào, trái lại còn giống như đang làm nũng.

Thấy cậu mở mắt, Mục Tùng Miễn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu, chờ phản ứng.

Thẩm Trì Uyên trừng người kia một lúc, cảm thấy mặt này quen quen. Ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng lại: người đang đứng trước mặt mình là Mục Tùng Miễn.

Đầu óc cậu vốn đang mơ hồ, giờ giống như bị kích hoạt, bắt đầu vận hành lại.

"Bác sĩ Mục?" Thẩm Trì Uyên nghi ngờ mở miệng.

"Ừ, là anh."

Mục Tùng Miễn dịu dàng đáp.

Thẩm Trì Uyên ngẩn người nhìn cậu, ngược sáng, thấy không rõ mặt. Cậu cứ thế nhìn hồi lâu, tự hỏi đây là mơ hay thật.

Ánh đèn đường rọi xuống ngay vị trí Mục Tùng Miễn đỗ xe. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Trì Uyên, cả người như được bao phủ trong một tầng ánh sáng mờ mờ, khiến người ta nhìn không rõ mặt.

Thẩm Trì Uyên càng cảm thấy như mình vẫn còn đang mơ, vẫn chưa tỉnh.

Cậu đưa tay lên, muốn chạm vào người kia để xác nhận.

Mục Tùng Miễn không biết cậu định làm gì, chỉ khẽ rũ mắt nhìn, không tránh đi cũng không nhúc nhích.

Thẩm Trì Uyên nhẹ nhàng vỗ lên má anh, giọng nhỏ xíu:

"Trong mơ có thể thấy rõ mặt anh... cũng không dễ gì..."

Mục Tùng Miễn vẫn giữ nguyên, chờ xem cậu còn muốn làm gì tiếp theo.

Nhưng bàn tay kia không chạm vào mặt anh mà chỉ lơ lửng ở khoảng cách hai centimet, rồi bất động.

"Có thể gặp anh trong mơ... đã là rất tốt rồi..." Vừa nói dứt câu, Thẩm Trì Uyên giống như không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, lại lần nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Mục Tùng Miễn nhìn người đã ngủ lại, khẽ thở dài, xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Khoảnh khắc bị bế lên, Thẩm Trì Uyên hơi cau mày, nhưng không tỉnh lại.

Cậu dụi dụi vào cổ áo của Mục Tùng Miễn, tìm được vị trí thoải mái, rồi lại ngủ tiếp.

Mục Tùng Miễn nhìn người đang nằm trong lòng mình, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

Khu chung cư này đã cũ, sau 9 giờ tối là gần như không còn ai đi lại bên ngoài, nhờ vậy mà cậu có thể ôm Thẩm Trì Uyên đi vào mà không bị ai nhìn thấy.

Cũng may khu này chỉ có vài tầng, nếu cao hơn chắc tay anh sẽ mỏi đến không nhấc nổi nữa.

Lên tới tầng, Mục Tùng Miễn đặt Thẩm Trì Uyên dựa vào người mình, một tay đỡ cậu thật chặt, tay còn lại gõ cửa.

Thời gian trôi qua, cửa vẫn không có ai mở. Thẩm Ngôn cũng không xuất hiện.

Mục Tùng Miễn nhíu mày nhìn cánh cửa im lìm, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Anh nghiêng đầu, nhẹ giọng gọi:

"Trì Uyên, dậy đi."

Thẩm Trì Uyên đang ngủ rất ngon, bên tai lại bị quấy rầy mãi, vẫn là cái giọng gọi tên cậu không dứt.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Cậu phất tay muốn xua đuổi tiếng ồn, nhưng giọng kia cứ vang lên không dứt.

Cuối cùng chịu không nổi, cậu cố mở mắt, chậm rãi nhìn về phía phát ra âm thanh.

"...Bác sĩ Mục?" Thẩm Trì Uyên đã tỉnh rượu đôi chút, nhưng vẫn không dám chắc là mình đang tỉnh hay đang nằm mơ.

Bởi vì Mục Tùng Miễn đã lâu không liên lạc với cậu, Thẩm Trì Uyên cho rằng người ta đã sớm quên mất một người bình thường như mình rồi.

Mục Tùng Miễn gật đầu: "Ừ, là anh."

Nghe được câu trả lời của anh, Thẩm Trì Uyên ngây người tại chỗ. Đến lúc này, cậu mới dám chắc rằng mình không nằm mơ — người đang đứng trước mặt cậu thật sự là Mục Tùng Miễn.

Thấy Thẩm Trì Uyên ngẩn ra, Mục Tùng Miễn khẽ cười, đưa tay không bị vướng bận nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cậu.

"Bác trai không có ở nhà à? Em có mang theo chìa khóa không?" Mục Tùng Miễn hỏi.

Thẩm Trì Uyên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Hai lần bị đánh thức giữa lúc đang ngủ khiến đầu cậu choáng váng, nhưng vì người làm phiền là Mục Tùng Miễn nên cậu chẳng buồn nổi giận.

Chỉ là việc Thẩm Ngôn không có ở nhà là điều cậu không lường trước được.

"Không mang chìa khóa... Ba tôi không ở nhà thật sao?" Thẩm Trì Uyên muốn thoát khỏi vòng tay của Mục Tùng Miễn.

Tiếc là đối phương ôm quá chặt, cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

"Đừng động đậy." Mục Tùng Miễn đỡ người đang trượt xuống lên lại cho vững.

Thẩm Trì Uyên thể lực vốn không nhiều, bị anh ôm như vậy, cuối cùng cũng đành chịu thua, không vùng vẫy nữa.

Thấy người trong lòng an phận lại, Mục Tùng Miễn gật đầu: "Bác trai không có ở nhà, anh gõ cửa mãi vẫn không thấy ai mở."

Thẩm Trì Uyên chỉ gật đầu đáp lại.

Thấy cậu không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ gật đầu, Mục Tùng Miễn lắc đầu cười nhẹ.

"Gọi thử điện thoại cho bác trai xem?"

"À..."

Bây giờ Mục Tùng Miễn nói gì, Thẩm Trì Uyên liền làm theo đó. Những lời cậu nói lúc trước với đối phương cũng đã bị men rượu làm cho mơ hồ, chẳng còn nhớ rõ mình đã nói gì nữa.

Thẩm Trì Uyên mò mẫm một lúc, cuối cùng cũng lấy được điện thoại trong túi áo khoác. Động tác chậm chạp như thể bị giảm tốc xuống 0.5 lần, từng chút từng chút thao tác trên màn hình.

Mãi đến hai ba phút sau, cuộc gọi mới được thực hiện.

Tút — tút —

Chuông cứ vang lên, nhưng không ai bắt máy.

Nhìn cuộc gọi bị hệ thống tự động ngắt, Thẩm Trì Uyên nhíu mày.

Mục Tùng Miễn cũng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không nói gì.

Thẩm Trì Uyên lại gọi thêm một lần nữa. Lần này cũng giống y như lần trước, chuông đổ nhưng không ai bắt, cuối cùng bị tự động ngắt.

"Không ai nghe máy..." Giọng nói của Thẩm Trì Uyên hơi nghèn nghẹn, nhưng Mục Tùng Miễn vẫn nghe rất rõ.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ..." Nghĩ tới đây, Thẩm Trì Uyên lại giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay anh, "Thả tôi ra... Tôi phải đi tìm ông ấy..."

Mục Tùng Miễn bất đắc dĩ ôm chặt lấy người sắp ngã lăn ra đất, cúi đầu kề sát tai cậu, nhẹ giọng trấn an: "Ngoan, đừng nhúc nhích. Có lẽ bác trai chỉ đang bận gì đó nên không xem điện thoại thôi, không sao đâu."

Nghe vậy, Thẩm Trì Uyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt hoài nghi: "Thật... thật vậy sao?"

Mục Tùng Miễn gật đầu: "Ừ. Đừng lo quá."

Thẩm Trì Uyên gật đầu thật chậm: "Ừm..."

Thấy đôi mắt cậu dần nhắm lại, Mục Tùng Miễn quay đầu nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, cuối cùng quyết định:

"Về trước nhà anh đi."

"Hả?" Thẩm Trì Uyên nghiêng đầu nhìn anh, "Về đâu cơ?"

Mục Tùng Miễn giúp cậu chỉnh lại quần áo đang xộc xệch, dịu dàng nói: "Nhà anh."

"Nhà anh...?"

Thẩm Trì Uyên ngơ ngác nhìn anh, như thể không hiểu rõ ý anh nói là gì.

Mục Tùng Miễn gật đầu, cúi người bế bổng cậu lên, vừa ôm vừa đi xuống lầu, vừa nói: "Bác trai không có ở nhà, em cũng không mang chìa khóa. Em cần tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tử tế."

"Ừm..."

Trong đầu Thẩm Trì Uyên, Mục Tùng Miễn là người tuyệt đối sẽ không làm hại cậu, vì vậy khi nghe nói sẽ đưa về nhà anh, cậu không hề có chút cảnh giác nào. Trái lại còn dụi đầu vào ngực anh tìm tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.

Thấy người trong ngực ngủ say không chút đề phòng, Mục Tùng Miễn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngủ mà không phòng bị gì thế này, may là người ôm cậu là anh.

Có lẽ chờ đến khi Thẩm Trì Uyên tỉnh lại, anh phải nghiêm túc nói chuyện với cậu mới được — ra ngoài đừng uống quá nhiều, mà có say thì cũng đừng tùy tiện đến mức không biết gì thế này.

Thật ra nếu không phải người ôm cậu là Mục Tùng Miễn, Thẩm Trì Uyên cũng không thể ngủ được yên ổn đến vậy.

Mục Tùng Miễn chậm rãi ôm cậu đi xuống lầu.

----------------------------------------------------

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự.

Một người đàn ông bị xiềng tay bằng sợi xích bạc, đang say ngủ nặng nề trên chiếcgiường mềm mại, hoàn toàn không tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK