- Mẫu thân!
Lưu Khám đột nhiên mở miệng:
- Mẹ có biết chữ không?
Thím Khám ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám, chợt nở nụ cười kiêu ngạo, gật đầu nói;
- Có biết một chút.
- Vậy Tần văn thì sao?
- Cái gì?
Lưu Khám nói:
- Là con nói, mẹ có biết Tần văn không?
Thím Khám nhíu mày, không hiểu hỏi:
- A Khám, vì sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?
- Mẫu thân, con muốn học chữ.
Thím Khám đang may vá, nghe Lưu Khám nói vậy, tay run lên, kim lập tức đâm vào tay bà, nhỏ ra giọt máu nhỏ.
- Mẫu thân, mẹ không sao chứ.
Thím Khám cho tay lên miệng, mút hai cái. Không hề nghi ngờ, câu nói kia của Lưu KHám làm bà kinh hãi. Bà vui vẻ, đồng thời cũng mang theo sự kinh ngạc, hỏi:
- A Khám, hôm nay con làm sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn học chữ? Trước đây mẹ muốn dạy con học, con vẫn không thích đó thôi.
"Vậy là chủ nhân của thân thể này là một kẻ mù chữ. Vậy thì dễ rồi, chỉ cần gạt một chút là sẽ không có phiền phức gì."
Lưu Khám vội vàng nghĩ ra một cơ, ngồi bên cạnh thím Khám.
- Mẹ, hôm nay con quen biết Tiêu tiên sinh, mới biết được tầm quan trọng của chữ viết. Tiêu tiên sinh cũng khuyên con nên học hành, không nên làm mãng phu dốt đặc cán mai. Hài nhi nghe Tiêu tiên sinh nói vậy, nghĩ rất có lý. Cho nên mới nói với mẹ, là con muốn học chữ.
Lưu Khám không biết chữ sao? Đương nhiên là biết chữ rồi! Nhưng vấn đề là, hắn biết chữ là văn tự thời hậu thế, mà văn tự này lại rất khác biệt với thời đại này. Nói trắng ra, hắn mới là kẻ mù chữ.
Thím Khám tựa như rất vui mừng, dùng ánh mắt hiền lành nhìn Lưu Khám, lẩm bẩm:
- Con ta trưởng thành, hiểu chuyện rồi! Nhưng vì sao còn lại muốn học Tần văn?
- Việc này...
Lưu Khám nhanh trí, đơn giản đem nguyên nhân đổ lên đầu Tiêu Hà:
- Mẹ, Tiêu tiên sinh nói với con, Tần vương thống nhất thiên hạ, sợ là sẽ không theo chế độ cổ nữa, nhất là chế độ phong quốc. Tiêu tiên sinh nói, nếu như không còn chế độ phong quốc, vậy thì Tần vương nhất định sẽ hủy bỏ chữ viết các quốc gia, nhất thống sử dụng Tần văn. Hài nhi thấy, nếu nói như vậy, thì con học Tần văn sẽ rất có tác dụng. Cho dù là chữ viết không thống nhất, hài như vẫn họcTần văn trước, rồi học chữ viết khác, cũng không sao, đúng không mẹ?
- Dốt đặc cán mai? Dốt đặc cán mai là ý gì?
- Hả?
Lưu Hám lập tức có phản ứng, thành ngữ Dốt đặc cán mai, sợ là chưa xuất hiện ở thời đại này. Hắn vội vã giải thích:
- Dốt đặc cán mai là ý một chữ cũng không biết ạ. Có lẽ là câu cửa miệng của Tiêu Tiên sinh, người bình thường chưa từng nghe nói đến.
- Ồ!
Thím Khám liên tục gật đầu:
- Tiêu tiên sinh quả nhiên thị một người có kiến thức. Mẹ biết Tần văn cũng không nhiều, nhưng dạy con biết chữ hẳn là đủ rồi. Nhưng con học chữ mẹ không phản đối, võ nghệ cũng không được lơ là đấy. Mặc kệ thế nào, đó là căn bản của bảo mệnh!
- Hài nhi đã biết!
Lưu Khám đáp lời, ánh mắt lại vô ý nhìn thoáng qua túi da màu đen ở góc nhà. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết bên trong túi da rốt cuộc là có vật gì, nhưng trực giác của hắn cho thấy, hẳn là binh khí.
Là binh khí gì mà có thể khiến mẫu thân coi trọng như thế? Một tấc cùng không rời. Thím Khám tựa như cũng nhận ra tâm sự của Lưu Khám, lập tức mỉm cười:
- A Khám, mẹ cũng biết, còn vẫn muốn luyện tập Diêu kỳ thuật, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc...Cha con nói, khi nào kiến thức cơ bản của Diêu Kỳ thuật con luyện thành rồi, thì mới có thể “Diêu kỳ”. Hơn nữa, tuổi con còn nhỏ, tuy nói là có thiên phú, nhưng muốn lay động Diêu kỳ thì vẫn còn chưa đủ. Năm xưa cha con dùng thời gian hai mươi năm còn chưa luyện thành được Diêu kỳ thuật, nhưng dựa vào bộ pháp Diêu kỳ cũng đã không phải lo ăn uống cả đời rồi.
A Khám, nếu như con thật sự muốn “Diêu kỳ” vậy thì mẹ dạy con kiến thức cơ bản của “Diêu kỳ”, đợi một thời gian nữa thì mẹ sẽ giao nó cho con.
Đầu Lưu Khám ngập đầy nước, nhưng không dám biểu lộ kẽ hở gì. Diêu kỳ là gì vậy? Nó gọi là Xích kỳ sao? Trong mười tám binh khí đương thời, tựa như chưa từng nghe nói tới binh khí này, rốt cuộc nó là như nào nhỉ? Hơn nữa, hắn có biết gì về kiến thức cơ bản Diêu kỳ đâu. Chí ít thân thể này không lưu giữ lại cho hắn chút thông tin gì về Diêu kỳ.
Đang khổ não, thì thím Khám lấy ra một da lông cũng không biết là của động vật gì, nhìn có vẻ niên đại rất lâu rồi, giao cho hắn.
- A Khám, đây là võ nghệ gia truyền của mẹ, không được truyền ra ngoài. Năm xưa khi cha con ở rể đã được nhận. Xích kỳ thư này là của ông, giờ cha con đã mất, mẹ giao Xích kỳ thư này cho con bảo quản. Trước tiên hãy học kiến thức cơ bản đã, những cái khác bàn sau.
Lưu Khám vâng một tiếng, nhận lấy Xích kỳ thư trong tay thím Khám.
Võ lâm bí tịch sao? Vốn tưởng rằng tình tiết này chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp, nào ngờ lại phát sinh trên người mình, thật sự là ly kỳ. Nhưng ngẫm lại, ngay cả chuyện di hồn mà cũng có thể xuất hiện, vậy thì bí tịch võ lâm...không phải là không chấp nhận được.
- Ngày mai, chúng ta đi tìm Đình trưởng, giải quyết vấn đề hộ tịch, sau đó tìm mua một khối đất, một căn nhà để ở. Tuy rằng con đã đổi được rất nhiều tệ Tần, nhưng nghĩ mua một nhà ở cũng đủ. Dù sao cũng không nên ở mãi đây.
Lưu Khám nghe vậy nôn nóng;
- Mẹ, đừng vội mua đất.
- Vì sao? Hôm nay chẳng phải con đi thăm dò hoàn cảnh rồi sao?
Tròng mắt Lưu Khám đảo tròn, lập tức tìm lý do thoái thác:
- Mẹ à, là như này...Vừa rồi Tiêu tiên sinh nói với con, đừng vội an trí gia nghiệp. Dù sao hiện tại thế cục đang dao động chưa rõ ràng, mạo muội trí gia nghiệp, nói không chừng còn có thể gây ra phiền toái. Ý Tiêu tiên sinh là chúng ta cứ làm hộ tịch trước, chuyện an trí gia nghiệp thì đợi thế cục ổn định hãy tính sau cũng không muộn.
Lời nói này nếu như Lưu Khám nói là do Thẩm Thực Kỳ nói, sợ là không có tác dụng. Nhưng nếu như bảo do Tiêu Hà nói, hiệu quả lại khác hẳn. Quan niệm của mọi người đa số là ấn tượng ban đầu sâu sắc, ấn tượng của thím Khám với Tiêu Hà không tệ, nên nghe Lưu Khám nói vậy thì liên tục gật đầu:
- Nếu Tiêu tiên sinh nói như vậy, vậy thì nhất định hắn có lý của hắn...Ừm, Tiêu tiên sinh không tệ, trầm ổn, có học vấn...A Khám, sau này con cần phải theo hắn nhiều hơn.
- Hài nhi nhớ kỹ!
Lưu Khám thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đi an trí gia nghiệp mới thật sự là có chuyện đấy. Đã có bia đỡ là Tiêu Hà, thì cứ lợi dụng một chút vậy.
- Mẹ, Tiêu tiên sinh còn nói, trước khi chúng ta đặt mua sản nghiệp, thì nên bố trí chỗ ở trước. Thẩm Thực đại ca và Tiêu tiên sinh là bằng hữu, nói rằng chúng ta cứ ở lại đây, sẽ không tính tiền đâu. Nếu như mẹ thấy không thích hợp, con sẽ trả cho huynh ấy một chút tiền công, như vậy là ổn thỏa.
Thím Khám trầm tư một chút:
- Như vậy cũng tốt, mẹ cũng có thể giúp họ giặt quần áo, chúng ta không nên dựa vào họ mãi.
- Mẹ nói rất phải ạ!
- Được rồi cũng không còn sớm nữa, ngủ đi.
Lưu Khám vâng lời, trải chăn nệm, hầu hạ mẫu thân ngủ, sau đó cũng trải chăn nệm cho mình, lên giường ngủ.
Ngày hôm nay nhận được rất nhiều tin tức tới, cần phải từ từ tiêu hóa một chút.
Lưu Khám ngã vào giường, nghĩ đến chuyện gặp phải trong ngày, bất giác ngủ say!
Một đêm bình yên!
Sáng sớm Lưu Khám theo thói quen trời chưa sáng đã thức dậy, thấy mẫu thân còn đang ngủ, liền thu dọn nệm giường, lặng lẽ ra ngoài.
Đã vào hạ, trời cũng bắt đầu sáng sớm. Không khí buổi sáng vô cùng mới mẻ, hương vị trong viện tràn ngập mùi hoa hòe, làm cho tin thần con người thoáng cái trở nên nhẹ nhàng thư thái.
Hắn đánh một bài Thái cực quyền, hoạt động thân thể, sau đó theo cơ sở quyền pháp của Thái quyền, luyện tập, bó cổ tay, kén quyền, án nhĩ, phong kín lại...Từ mười hai thức cơ sở này đến ba mươi thức mẫu tử quyền, đến hai mươi tư thức Cổ thái Quyền. Thời gian trôi qua, Lưu Khám cảm thấy sự khống chế của mình đối với thân thể này cùng lúc càng thuần thục. Tuy rằng điều kiện không cho phép nên không thể mở rộng huấn luyện như kiếp trước được. Nhưng luyện quyền pháp này xong thì trời đã sáng choang. Toàn thân Lưu Khám mồ hôi nhễ nhại, giống như được vớt từ dưới nước lên. Thở ra một luồng khí dài, hắn thu thế lại.
Lúc này, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương xuất hiện ở trong sân. Thấy cơ thể tráng kiện của Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ có chút ao ước nói:
- A Khám, cơ thể thật là vạm vỡ, chẳng trách lợi hại như vậy.
Lưu Khám cười cười khoác áo vào.
- Lưu huynh đệ, hôm qua được ngươi rút dao tương trợ, bằng không ta đã mất mạng rồi.
Tào Vô Thương tiến lên hành lễ với Lưu Khám.
Lưu Khám vội hoàn lễ, cười nói:
- Tào đại ca không nên khách khí. Gặp tình huống này, ta nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Hai người nói năng khách khí một hồi, nhưng Thẩm Thực Kỳ đứng bên cạnh lại không kiên nhẫn:
- Hai kẻ các ngươi đúng thật là. Nếu Vô Thương đã thành ý, không bằng ngày hôm nay mời chúng ta đi uống rượu đi.
Tào Vô Thương nói:
- Cái này đơn giản, nhưng hôm nay chúng ta không đi Võ Cơ uống rượu, hôm qua không may, gặp phải đám gia hỏa kia. Hôm nay chúng ta đi Vương cơ uống rượu, không say không về.
Hay thật, sáng sớm đã đi uống rượu rồi!
Nhưng Lưu Khám thật đúng là không chịu nổi mùi vị của rượu giống như nước đái ngựa kia, liền vội vã nói:
- Ngày hôm nay sợ là không được. Ta còn phải có việc đi theo mẫu thân, sau đó còn phải cùng mẫu thân đi gặp Đình trưởng để đăng ký hộ tịch. Kỳ ca, mẹ con ta chưa có chỗ ở, còn phải làm phiền huynh mấy ngày nữa rồi.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Không vấn đề. Về phần hộ tịch, ngươi không nên tự mình đi, tối nay Vô Thương về nhà sẽ nói với Tào lão gia một tiếng, trực tiếp báo bị là được rồi. Ngươi là ân nhân cứu mạng của Vô THương, nói vậy chắc hắn cũng không từ chối đâu...Vô Thương, ngươi nói phải không?
Tào Vô Thương gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
Ba người nói chuyện một chút, Thẩm Thực Kỳ kéo Tào Vô Thương ra cửa. Mặt trời chiếu vào cửa hiên, Lưu Khám giúp mẫu thân thu dọn phòng, lại đi bái kiến phụ mẫu của thẩm Thực Kỳ một chút.
Thẩm Thực lão gia cũng không nói gì thêm, chỉ bảo thím Khám giúp mình lo liệu nhà bếp một chút. Việc như này đưng nhiên Lưu Khám không giúp gì được. Sau khi giúp mẹ bổ một đống củi, hắn bị thím Khám đuổi ra khỏi nhà bếp. Một mình ngồi ở trên hiên cửa, hắn lấy Xích kỳ thư ra, chuẩn bị nghiên cứu một chút võ lâm bí tịch trong truyền thuyết này, nhưng đúng lúc này bên ngoài cửa viện trong tiếng bước chân vọng đến.
- A Khám, nhanh ra ngoài đi, ta và tỷ tỷ đến thăm huynh nè.
Còn chưa dứt lời, hai thiếu nữ đã đi vào sân. Lưu Khám ngẩng lên, đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt nở nụ cười khổ.