Hí hí, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, móng trước vung lên, sau đó thì ngã phịch xuống trong vũng bùn, bốn vó không ngừng co rúm.
Vẻ mặt của Tào Vô Thương dữ tợn, buông tay ném đồng sáo xuống, rút thiết kiếm ra, chém rơi đầu tên trùm thổ phỉ đang choáng váng định đứng lên từ trong vũng bùn. Lưu Khám thở phào một cái, cõng tên lính đang bị thương, xoay người chạy về phía trận của mình.
Vừa chạy vừa hét lớn:
- Tào Vô Thương, không được ham chiến, lui... Lui về trung quân!
Ở phía sau, từ phía sau xe lương chạy ra hơn mười người, dẫn đầu chính là Ung Xỉ, huơ giáo, hướng phía đạo phỉ mà chém giết. Triệu Đà đứng ở trên một xe lương, nhìn diễn biến của cuộc chiến ở trong sân. Mắt thấy đạo phỉ lại xông lên, định vây bọn người Lưu Khám, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
- Lưu Quý, tán xạ!
Lưu Bang nghe thế, vội vàng lên tiếng, chỉ huy cung tiễn thủ trung quân, ngửa mặt lên trời tán xạ.
Tán xạ này, cũng không có mục tiêu nhất định, cũng giống như hỏa lực bao trùm ở hậu thế. Trăm tên cung tiễn thủ giương cung bắn ra, tên bén rít gào bay về phía trận chiến đằng xa. Lưu Khám đã trở về trận của mình, để cho Chu Xương sắp xếp người săn sóc cho tên lính đang bị thương. Còn hắn thì một tay cầm thuẫn, một tay huơ kiếm, xông tới bọn đạo phỉ, tiếp tục hỗn chiến lần nữa, vừa đánh vừa lui, tiến về phía trung quân.
Một mũi tên sắc bén đột nhiên bắn về phía Lưu Khám.
Tào Vô Thương tay mắt lanh lẹ, huơ kiếm chém đứt mũi tên.
Lưu Khám cũng cảm nhận được, không khỏi quay đầu về phía trung quân nhìn thoáng qua:
- Vô Thương, cẩn thận phía sau, dường như có điều bất thường!
Nếu là người khác sẽ cho đó là tên lạc, dù sao ở trên chiến trường chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Nhưng mà xuất phát từ bản năng, Lưu Khám nhạy cảm thấy được, một mũi tên sắc bén kia bắn về phía hắn cũng không phải là tên lạc gì, mà chính là cố ý mà bắn.
Trong trận trung quân, Lưu Bang đột nhiên tiến lên một bước đuổi theo một người đàn ông tuổi tác cỡ y.
Nhưng đối với cái nhìn của người khác, động tác này của y chính là vì bảo vệ gã đàn ông kia, tránh để bị tên lạc làm thương tổn. Lưu Bang ngồi xuống cạnh bên, kéo cánh tay gã kia, hung tợn gầm nhẹ nói:
- Quán, ngươi điên rồi sao? Vừa rồi vì sao lại muốn bắn chết tên Lưu Khám kia?
Thanh niên tên là Lư Quán, sinh cùng năm cùng tháng với Lưu Bang, hơn nữa hai nhà qua lại rất thân thiết.
Lư Quán này từ nhỏ đã theo Lưu Bang, có thể được xem như là cái bóng của Lưu Bang. Lưu Bang đã bước tới nơi nhưng Lư Quán vẫn phớt lờ đi.
Ánh mắt hung ác nhìn về phía Lưu Khám đang chiến đấu ở đằng xa:
- Lưu Bang, lần trước nếu không phải tên này chúng ta đâu có bị thất bại? Hơn nữa tên khốn kiếp này lại hại chết Tào Cơ, khiến Phì trở thành đứa trẻ mất mẹ... Nhân cơ hội này giết chết hắn, báo thù rửa hận cho Tào Cơ.
Tại huyện Bái, rất nhiều người đều gọi Lưu Quý là Lưu Bang.
Nhưng trên thực tế, tên thật của Lưu Bang chính là Lưu Quý. Bang, là tiếng địa phương của quận Tứ Thủy, theo cách gọi của đời sau có nghĩa là 'Đại ca'. Lưu Bang, nói ngắn gọn là 'Lưu ca', có lẽ ý nghĩa của 'Lưu đại ca' được xem như là một cách gọi tôn kính.
Lưu Bang nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khốn kiếp, tuy rằng Lưu Khám giết Tào Cơ, nhưng cũng không thể trách hắn. Chúng ta làm ăn không vốn, không giết người thì cũng bị người giết. Huống chi, hiện tại chúng ta chỉ vì một người, lẽ nào thù riêng lại đi đánh đồng với việc công, ngươi thực sự là hồ đồ.
Hơn nữa, người Tần này rõ ràng là muốn đề bạt Lưu Khám, nếu như hắn chết, ngươi có chắc là người Tần sẽ không điều tra không? Chết trận sa trường, hay là bị đánh lén mà chết, chỉ cần xem xét vết thương là có thể phát hiện. Nếu như người Tần phát hiện Lưu Khám do bị đánh lén mà chết, chúng ta cũng không thể nào chạy trốn trách nhiệm.
Vả lại, hiện giờ Đồ Tử và Nhâm Ngao vì hắn mà cảnh giác kĩ càng.
Ngươi có thể bảo đảm bọn họ sẽ không sinh lòng nghi ngờ sao? Về phần ân oán giữa ta cùng với Lưu Khám, ngươi không nên nhúng tay, ta sẽ cùng hắn tính sổ.
Lư Quán sau khi nghe Lưu Bang nói xong, ảo não nện một quyền xuống đất.
- Quán, hiện tại đem thù riêng gác sang một bên, trước hết hãy đối phó với bọn người Vương Lăng, chuyện báo thù hãy tính sau... Tên Vương Lăng này thủ đoạn độc ác, đến nay vẫn chưa ra tay, rõ ràng là có âm mưu khác. Chúng ta cẩn thận một chút, đừng để bỏ mạng ở nơi này.
Lư Quán gật đầu:
- Lưu Bang, ngươi yên tâm đi, ta biết rồi!
Trong lúc Lưu Bang đối thoại với Lư Quán, cũng không để cho những người khác chú ý, thậm chí ngay cả Triệu Đà đang đốc chiến cũng không hề phát hiện.
Bọn người Lưu Khám cùng với người của Ung Xỉ hội hợp, thuận thế đẩy lùi bọn đạo phỉ, lui về trung quân. Sau trận ác chiến, dưới trướng Lưu Khám bị thương mười bảy người, nhưng không có ai chết, có thể nói đây là một kỳ tích. Lưu Khám cả người đẫm máu, đi tới trước mặt Triệu Đà.
Cung tay hành lễ nói:
- Lưu Khám báo cáo với tướng quân, một trăm mười một người của quân tiên phong xuất trận, không ai tử vong.
Triệu Đà quan sát Lưu Khám từ trên xuống dưới vài lượt, đột nhiên cất tiếng cười to nói:
- Quả nhiên là hảo hán, ta không nhìn lầm ngươi! Lưu Khám, ta lệnh cho ngươi tiếp tục suất lĩnh đội ngũ của mình, thủ vệ bên cánh trái trung quân. Không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không thể tha cho một tên thổ phỉ nào.
- Vâng!
Lưu Khám cung tay hành lễ lần nữa, xoay người rời đi.
Đầu tiên là an bài Thẩm Thực Kỳ và Chu Xương chăm sóc những người bị thương, sau đó lại mang theo người, cùng với Nhâm Ngao luân phiên bảo vệ cánh bên trái, cũng bổ sung các mũi tên. Lưu Khám trở về, không chỉ bổ sung người cho Triệu Đà mà còn làm phấn chấn tinh thần của binh sĩ rất nhiều.
Triệu Đà chợt lệnh cho Ung Xỉ bảo vệ phía bên phải, mở ra tư thế phòng ngự.
Năm trăm người, lấy xe lương làm thành hàng rào, hợp thành một phòng tuyến kiên cố. Triệu Đà tiếp tục quan sát hành động của bọn đạo tặc, mà bọn đạo tặc sau khi chém giết, tổn thất hơn một trăm người, cũng tạm thời đình chỉ công kích mù quáng, quan sát động tĩnh của lương đội
- Lưu Quý, đội quân của Phàn Khoái vì sao còn chưa đến đây hội hợp?
Triệu Đà đột nhiên hỏi một câu, làm cho Lưu Bang sợ đến chảy mồ hôi lạnh đầm đìa. Đúng vậy, cái tên Phàn Khoái kia vì sao đến bây giờ vẫn còn chưa hội hợp với trung quân? Từ lúc đạo phỉ bắt đầu phát động công kích, trung quân cùng với tiền quân là mục tiêu công kích chủ yếu. Ngược lại, Phàn Khoái với đội quân áp trận cũng không bị áp lực quá lớn. Bọn đạo phỉ chỉ phái ra ít binh lực để mà chặt đứt liên hệ giữa hậu quân và trung quân.
Hôm nay, tiền quân đã hội hợp, vì sao Phàn Khoái vẫn chưa xuất hiện chứ?
Lưu Bang trong cái khó ló cái khôn, vội vàng giải thích:
- Tiểu dân cho rằng, chắc là Phàn Khoái có kế hoạch khác rồi. Hôm nay bọn đạo phỉ mặc dù công kích mãnh liệt, nhưng hình như cũng không dùng hết toàn lực. Mặc dù Phàn Khoái này bình thường lỗ mãng, nhưng trong lúc mấu chốt lại rất thông minh. Xuất hiện lúc quan trọng, đối với bọn đạo phỉ đả kích càng thêm nặng nề... Tướng quân, tiểu dân có thể bảo đảm, Phàn Khoái tuyệt đối không lâm trận lùi bước.
Triệu Đà mặt không biểu tình, chỉ ừ một tiếng:
- Chỉ hy vọng được như thế.
Lưu Bang thở phào một cái: cuối cùng nói bừa cũng xong! Tuy rằng không biết vì sao Phàn Khoái không xuất hiện để hội hợp, nhưng y tin tưởng, Phàn Khoái sẽ không lâm trận bỏ chạy. Vì vậy, Lưu Bang lấy lại tinh thần, chỉ huy thuộc hạ chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì đạo phỉ lại bắt đầu hành động.
Trong đêm đen, bọn đạo phỉ chen chúc với nhau, mạo hiểm trong cơn mưa tí tách, hò hét đánh về phía lương đội.
Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng có bảy tám trăm người. Lưu Khám thay một cây đồng sáo nặng khoảng chừng ba mươi cân, sau đó xé lấy vạt áo quấn trên tay. Đồng sáo dính máu trở nên ẩm ướt, rất khó nắm. Có vải quấn nơi tay, có thể chém giết thuận tiện hơn.
Những người còn lại cũng học theo lấy vải bố xé thành vải quấn nơi tay.
Mắt thấy bọn đạo phỉ càng ngày càng gần, Lưu Khám giơ đồng sóc lên, lớn tiếng hò hét:
- Bắn cung!
Gần như là cùng lúc, Lưu Bang cùng với Ung Xỉ cùng ra mệnh lệnh. Mấy trăm mũi tên được bắn ra đầy trời, trong cơn mưa lất phất, giống như ruồi bay gào thét bay về phía đạo phỉ. Phốc, phốc, phốc... Cắm vào tên đạo phỉ trước mặt, trong nháy mắt bị bắn thành con nhím, ngã vào trong vũng bùn máu.
Nhưng những tên đạo phỉ còn lại, hình như nổi lên tính khí hung bạo, rống lên, tiếp tục xông lên.
Một trăm bước, năm mươi bước... Mắt thấy khoảng cách xa đội chỉ còn lại có hai mươi đến ba mươi bước, Lưu Khám cầm sóc từ phía sau xe thoát ra, đón đầu bọn đạo phỉ đang xông tới.
- Giết!
Kèm theo một tiếng hét phẫn nộ, sau đó Lưu Khám ra chiêu chính xác, một kích tiếp theo, nhanh như điện chớp, xuyên qua ngực tên đạo phỉ. Thân theo sóc đi, đồng sóc quỷ dị rút ra từ trong thi thể kia, sau đó vừa gầm lên giận dữ, hàn quang chợt lóe, đồng sóc lại đâm lên.
Tào Vô Thương thì đi theo bên cạnh Lưu Khám, nhiệm vụ chủ yếu của y, chỉ là yểm hộ phía sau và hai bên của Lưu Khám.
Mười mấy tên binh lính theo hai người, giống một mũi tên nhọn rời dây cung. Lưu Khám cũng như một mũi tên, ra sóc thấy máu, như sư tử vồ thỏ.
Đạo phỉ nhân số tuy nhiều, thế nhưng binh sĩ của lương đội đã nảy sinh chiến ý vô cùng.
Lưu Bang, Ung Xỉ, lần lượt suất bộ xuất kích. Hai bên hỗn chiến cùng một chỗ, chỉ nghe binh khí chém vào máu thịt thì phát ra âm thanh nặng nề liên tiếp, một tiếng kêu thảm thiết, một búng máu tươi, pha trộn với phần còn lại của chân tay đã bị cụt, vẩy ra bốn phía. Trong lúc nhất thời đại trạch Chiêu Dương, biến thành một mảnh đỏ như máu...
Triệu Đà vẫn sừng sững ở trung quân, phía sau đại kỳ Hắc long bay phất phới.
Đại kỳ không ngã, quân tâm vững chắc. Mắt thấy đạo tặc dần dần không đỡ nổi, chạy trốn tứ tán, trên mặt Triệu Đà cũng không có toát ra chút nào vẻ vui mừng, trái lại nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Cho tới bây giờ, binh mã của tên Vương Lăng kia vẫn không xuất kích!
Lần này dẫn rắn ra khỏi hang chủ yếu là muốn đối phó Vương Lăng.
Trước khi xuất phát, Nhâm Hiêu lo lắng đủ mọi bề, đương nhiên cũng lo Vương Lăng giảo hoạt, rất có thể ẩn dấu thực lực, mà có ý đồ làm tiêu hao các bọn đạo phỉ khác. Vương Lăng không ra tay, quân Tần không ra động... Đây là sách lược của Nhâm Hiêu. Đồng thời, để bảo đảm kế hoạch được thuận lợi, Nhâm Hiêu căn dặn Triệu Đà: nhất định phải chờ Vương Lăng xuất kích, sau khi phát tín hiệu, ngươi phải chặn cho được đường lui của Vương Lăng.
Thời gian... Một canh giờ!
Nhưng cứ như vậy, áp lực của lương đội sẽ trở nên rất lớn.
Chuẩn bị không tốt, mấy trăm người này thậm chí cả toàn quân đều bị diệt, bao gồm cả Triệu Đà ở bên trong, cũng sẽ vì vậy mà bỏ mạng.
Đây là một lần đánh bạc, đồng thời cũng là một lần khảo nghiệm. Triệu Đà không sợ chết, thế nhưng y lại lo lắng, một khi lương đội tổn thất thảm trọng, những binh lính này chỉ là chiêu mộ tạm thời, sẽ vì sợ hãi mà bất ngờ làm phản. Nếu như thực sự xuất hiện loại tình huống này, nhiệm vụ cũng coi như thất bại.
Nếu như lần này thất bại, còn muốn dụ Vương Lăng, sẽ không còn là chuyện dễ dàng!
Triệu Đà vô thức nắm chặt bảo kiếm, lòng bàn tay bất tri bất giác đã đổ mồ hôi.. Vương Lăng, ngươi muốn chờ đến bao lâu?