- Ngươi là người phương nào?
- Nê Mĩ là người Hạ quốc, cũng chính là người Ô Tôn.
Ô Tôn?
Ngô Thần nhịn không được tò mò hỏi:
- Ô Tôn? Chính là nước Ô Tôn giỏi nuôi ngựa?
- Đại nhân cũng biết Ô Tôn?
Nê Mỹ mở to mắt nhìn về phía Ngô Thần.
Lưu Khám cũng đã được nghe nói tới nước Ô Tôn, nhưng không phải là biết rất rõ về chủng tộc này. Thấy Ngô Thần hỏi Nê Mỹ, Lưu Khám cũng không nói gì nữa, mở thư xem. Lúc đầu, lông mày có chút nhíu chặt, nhưng dần dần, trên mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Nê Mỹ, ngươi lập tức trở về, nói với chủ nhân nhà ngươi, nói điều kiện của nàng, ta đồng ý rồi. Nàng có thể lập tức báo cho Đại vương nhà ngươi, để y phái người đến, cùng ta thương nghị cụ thể vấn đề… Thay ta đa tạ tâm ý của nàng.
Nê Mỹ quỳ xuống dập đầu, đi xuống theo quân giáo.
- Quân hầu, chủ nhân của Nê Mỹ này là người như thế nào?
Lưu Khám mỉm cười:
- Chủ nhân của y, hắc hắc… Tương lai ngươi tự nhiên sẽ hiểu.
Nói xong, Lưu Khám cho người mang một bó đuốc tới, đem thư đốt cháy. Trên mặt lại không còn chút nào ôn hòa của lúc trước.
- Quân hầu, ngài đây là…
Lưu Khám mạnh cười một tiếng:
- An Dân, ngươi lập tức phái người, cấp tốc sáu trăm dặm ngày đêm chạy tới Vân Trung quận, thông tri Lý Thành, để cho y nghiêm mật giám thị động tĩnh của người Đông Hồ phía bắc, nếu như chúng có dị động, chỉ cần không phải khấu biên, hết thảy không cần để ý tới.
- A?
- Ngươi chớ hỏi nữa, ngày sau tự nhiên sẽ rõ.
Ngô Thần gật gật đầu, bước nhanh rời đi.
Lưu Khám nhìn đống tro tàn kia, thở dài: Nếu trong tay có một trăm nghìn đại quân, nhất định có thể quét ngang Đông Hồ!
Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc…
Một cơ hội tốt đẹp như vậy, lại chỉ có thể ở một bên nhìn trận, không rơi xuống một chút tốt nào, thật sự là làm cho người ta biệt khuất… thật sự là làm người biệt khuất!
Cuối thư có đoạn viết: Nếu như Đông Hồ cùng Hung Nô xung đột, Quân hầu có thừa lực ngư ông đắc lợi.
Ký tên “Đạo Tử”
Lưu Khám cảm giác cực kỳ không vui, Trần Bình đã bắt đầu hành động, tạo nên cục diện tốt đẹp như vậy, còn chính mình hết lần này đến lần khác, hữu tâm vô lực.
Vương thành Nguyệt Thị, Ô Ứng Nguyên giống như người điên xông vào đại điện.
- Đại vương, kính xin ngài làm chủ cho Ô gia ta!
Nguyệt Thị vương nhúc nhích thân thể mập mạp, kinh ngạc nhìn Ô Ứng Nguyên, nói:
- Ô thiếu huynh, xảy ra chuyện gì? Làm cho ngươi thất thố như vậy?
Ông ta xưng Ô ứng Nguyên là thiếu huynh, nhưng luận bối phận, lại là trưởng bối của Ô Ứng Nguyên.
Lúc đó, những người cơ xảo trên đại điện, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một phần. Cho nên lúc Nguyệt Thị vương nói ra, cũng không ai tỏ vẻ dị nghị.
Ngược lại thanh niên ngồi bên dưới, vẻ mặt phẫn nộ.
Nhớ ban đầu, lúc tiểu muội của Ô Ứng Nguyên gả tới là gả cho Vương tử Nguyệt Thị; nào biết được lại bị Vương hậu nhìn trúng, cướp lại từ trong tay nhi tử của mình. Điều này làm cho vương tử Nguyệt Thị cảm thấy rất mất mặt, nên luôn luôn tỏ ý bất mãn đối với Ô gia. Nhưng trong lòng đang tức giận, cũng không có cách nào.
Hết thảy Nguyệt Thị, đều thuộc về Nguyệt Thị vương, nếu như y có phản ứng kịch liệt gì, mặc dù là nhi tử của Nguyệt Thị vương, tính mạng cũng khó bảo toàn.
Ô Ứng Nguyên lớn tiếng khóc lóc trên đại điện.
- Đại vương, Lưu mọi rợ kia hung tàn đến cực điểm, cha ta có ơn cứu mạng hắn, vậy mà hắn cũng không nhớ tới tình cũ, ngược lại… Mười ngày trước, Lưu mọi rợ kia đánh lén Ô Thị bảo, huyết tẩy người Ô thị tộc, hiện nay lại chiếm lĩnh Ngũ Nguyên thành, kính xin Đại vương làm chủ.
Trên đại điện, mọi người biểu lộ không đồng nhất.
Có kinh có nộ, nhất thời loạn hết cả lên.
Nguyệt Thị vương tử tỉnh táo lại, nhắm mắt tập trung suy nghĩ giống như ông lão, không nói một lời.
Nguyệt Thị vương nhíu mày, nói khẽ:
- Thiếu huynh, không phải là bổn vương không muốn xuất binh tương trợ, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực …
- A?
- Đêm qua, Ô Tôn quốc vương Nan Đâu Mỹ phái người tới đây cầu viện, các nước Thành Khuếch tạo thành liên quân hai trăm nghìn người, đang chuẩn bị đánh nước Ô Tôn đó.
Các nước Thành Khuếch cũng không phải là quốc gia.
Mà chỉ ở thời kỳ Tần Hán, các tiểu thành bang cư trú ở đại sa mạc Nam Bắc. Những thànhh bang này có nhà cửa ruộng đất thành khuếch, tự lập thành chư quốc, cho nên gọi lài các nước Thành Khuếch. Thành Khuếch lớn nhất có khoảng hơn mười mấy vạng người, Thành Khếch loại nhỏ có khoảng mấy trăm hộ. Nhưng quý ở chỗ Thành Khếch mọc lên san sát như rừng, sau khi tạo thành liên minh, tạo thành một lực lượng rất khủng bố, thậm chí người Hung Nô cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mà nước Ô Tôn tổng số nhân khẩu không quá mười hai vạn hộ, sáu trăm nghìn người.
Tuy là dân tộc du mục, toàn dân có thể làm binh… nhưng thoáng cái đối mặt với hai mươi vạn người này, cũng bị yếu thế vài phần.
Nguyệt Thị Vương hậu là công chúa nước Ô Tôn. Hiện nay nước Ô Tôn xảy ra vấn đề, nước Nguyệt Thị đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vì nước Ô Tôn còn là lá chắn phía tây của nước Nguyệt Thị. Nếu như hôm nay y mặc kệ nước Ô Tôn sống chết, vậy thì ngày sau…
Cho dù Nguyệt Thị vương tham lam thành tính, lại nhát gan sợ phiền phức, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý này. Y biết rõ tầm quan trọng của nước Ô Tôn với Nguyệt Thị, cũng không thể không đối đãi cẩn thận. Trước khi Ô Ứng Nguyên lên điện, Nguyệt Thị vương triệu tập các bộ thủ lĩnh cũng chính là đang thương nghị việc này.
Các nước Thành Khếch giành nước Ô Tôn, nước Ô Tôn cầu viện?
Ô Ứng Nguyên thoáng cái ngây ngẩn cả người!
Y đương nhiên cũng tinh tường tầm quan trọng của nước Ô Tôn đối với nước Nguyệt Thị, nhưng hết thảy phát sinh, hơi bị quá mức trùng hợp đi… Ô Thị bảo bị phá, nước Ô Tôn gặp công kích? Chẳng lẽ là Lưu Khám kia lại có năng lực lớn như thế, có thể làm cho các nước Thành Khuếch cũng nghe lệnh hắn?
Điều này quyết không thể nào!
Thế nhưng, khi Ô Ứng Nguyên nhìn thấy mọi người trong điện của Nguyệt Thị vương đều có biểu lộ ngưng trọng, cũng biết vấn đề này không giả.
Lưu Khám, quá tốt số…
Ô Ứng Nguyên nghĩ tới đây, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đồng thời càng thêm bi thương, nằm trên đại điện khóc rống lên!
- Đại vương, cả nhà Ô thiếu huynh bị tàn sát, Quảng Võ quân kia dùng thủ đoạn lôi đình tập kích, cũng không thể đề phòng!
Một âm thanh tự nhiên vang lên khi nghe thấy Ô Ứng Nguyên nói.
Người nói chính là Vương hậu Nguyệt Thị, Vương hậu khẽ mở miệng, uyển chuyển nói:
- Quảng Võ quân kia cũng là người tàn nhẫn, Đại vương cần chú ý cẩn thận.
- Nhưng mà, Nan Đâu Mỹ Đại vương cầu viện, chúng ta cũng không thể bỏ mặc a!
Vương tử Nguyệt Thị đứng lên, quơ nắm đấm lớn tiếng nói:
- Quảng Võ quân của nước Tần, tuy nói là lợi hại nhưng hắn vừa công được thành Ngũ Nguyên, chắc hẳn trong chốc lát cũng khó có thể có hành động. Ta nghe nói, hắn chỉ sai người trông giữ bến thuyền Lâm Hà, hai lần xuất binh cũng chỉ cướp đoạt chút dê bò gần đó. Cho nên, ta cho rằng nước Tần thật sự không gây bất lợi đối với nước Nguyệt Thị, mà chỉ là vì tăng cường khống chế đối với vùng Hà Nam.
Ô gia chỉ là gặp phải một chút liên lụy. Nghĩ đến nhất định là người Ô gia đã đắc tội Quảng Võ quân kia, nếu không chúng sẽ không dùng thủ đoạn lôi đình làm việc. Theo ý kiến của ta, việc cấp bách là phải cứu viện nước Ô Tôn. Đại vương, nếu như nước Ô Tôn bị các nước Thành Khuếch phá, phía tây Nguyệt Thị không còn tấm lá chắn nữa.
Nguyệt Thị vương là người không chủ kiến lắm, nhíu mày nói:
- Thế nhưng, thù này của thiếu huynh…
- Đại vương, kỳ thực vì báo thù cho Ô gia, cũng không nhất định phải chúng ta xuất kích. Sớm trước đó không phải mạo Đốn đã phái người thương nghị với chúng ta sao? Nguyên tiên sinh cũng đã nói, lôi kéo người Hung Nô, khiến chúng tranh chấp với nước Tần, chúng ta mới có thể ngồi thu ngư ông đắc lợi.
- Nhưng Tứ Nguyệt công chúa…
Nguyệt Thị vương nhìn thoáng qua Vương hậu, lộ vẻ khó xử.
- Chuyện đó nào có đáng gì?
Nguyệt Thị vương tử lạnh lùng nhìn thoáng qua Ô Ứng Nguyên:
- Người Ô gia qua lại mật thiết với Mạo Đốn, hiện nay Ô gia không may gặp khó khăn, Ô tiên sinh chắc hẳn cũng sẽ không để ý chút tiền bạc. Nước Nguyệt Thị ta mỹ nữ vô số, Ô tiên sinh mua lấy vài người dẫn đi tới thương nghị với Mạo Đốn là được. Nghĩ chắc mạo Đốn kia thu nhận lễ vật của Ô tiên sinh, chẳng lẽ còn có thể mặc kệ ngồi nhìn? Mạo Đốn xuất binh…
Vương tử không nói tiếp nữa, nhưng câu nói kế tiếp cũng rất rõ ràng.
Sau khi nói xong, y còn vụng trộm nhìn thoáng qua Vương hậu đang ngồi bên cạnh Nguyệt Thị vương, chỉ thấy Vương hậu tựa hồ lơ đãng nhìn y, nhè nhẹ gật đầu.
Ô Ứng Nguyên biết rõ, Nguyệt Thị vương tử đây là đang trả thù y, nhưng y lại có biện pháp gì, liền cắn răng một cái nói:
- Đại vương, Ô Ứng Nguyên nguyện dùng giá thị trường, mua trăm mỹ nhân, dùng danh nghĩa của Đại vương tiến đến Hung Nô nói chuyện với Mạo Đốn.
Vương hậu lại mở miệng:
- Kế sách này của vương nhi rất tốt, ta thấy có thể đồng ý. Đại vương, trước đó không phải A Nam già kính hiến năm trăm mỹ nữ sao? Theo ta thấy, lấy hai mươi dật hoàng kim một vị, mua lại của Ô tiên sinh?
Một nữ nhân, hai mươi dật hoàng kim? Chẳng lẽ nữ nhân kia của ngươi đều là làm bằng vàng hay sao?
Ô Ứng Nguyên cũng biết, đây là Vương hậu làm khó y. Muội muội y uy hiếp dến địa vị của Vương hậu, Vương hậu sao có thể từ bỏ ý đồ đối với y?
Con đàn bà lẳng lơ này chờ xem, một ngày nào đó rơi vào tay ta, ta cho ngươi cầu sống không được, cầu chết không xong.
Lập tức, Nguyệt Thị vương đã đáp ứng yêu cầu của Ô Ứng Nguyên.
Nhưng chuyện của nước Ô Tôn còn chưa xong, Vương hậu lại mở miệng:
- Đại vương, phụ vương ta đã cầu viện, chắc hẳn thế cục nước Ô Tôn nhất định đã đến tình trạng cấp bách. Ta có một đề nghị, nhưng không biết Đại vương có đồng ý hay không. Vương nhi đã trưởng thành, văn thao vũ lược đều thuộc nhất lưu. Sao không để cho nó làm soái, giám sát binh mã các bộ lạc… Chỉ cần mười vạn quân sĩ Khống Huyền này, các nước Thành Khuếch nhất định sẽ bại lui. Đến lúc đó, Đại vương có thể lệnh cho vương nhi đóng ở Lưu Sa, cũng có thể làm cho Đại vương không lo lắng phía tây nữa.
Lưu Sa, thực sự không phải là nói đến sa mạc, mà là một địa danh. Chỗ đó vốn là một nước có tên, tên là nước Lưu Sa, từng là một chi của bộ lạc Hung Nô. Sau khi Đầu Mạn Thiền Vu chết, nước Nguyệt Thị lập tức thôn tính nước Lưu Sa. Giữa nước Nguyệt Thị và nước Ô Tôn, Nguyệt Thị vương đích thực là có chút cố kỵ đối với vương tử, cũng muốn để cho y cầm binh, nhưng lại sợ binh quyền rơi trong tay y.
Bàn tay nhỏ bé không xương của Vương hậu tiến vào trong vạt áo của Nguyệt Thị vương, nhè nhẹ vuốt vuốt bắp đùi của y.
- Đại vương, vương nhi đóng ở lưu Sa, không có Đại vương cùng nước Ô Tôn cung ứng, không cần mười ngày, mười vạn nhân mã cũng tan thành mây khói. Đại vương, chỉ cần bảo vệ quan ải, cần gì lo lắng?
Lưu Sa cũng không phải là một nơi sản vật phong phú, những lời của Vương hậu rất đúng với suy nghĩ trong tâm khảm của Nguyệt Thị vương. Mà bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương kia cầm lấy chỗ yếu hại của y, càng làm cho Đại vương thần hồn điên đảo. Hương thơm cơ thể từ người Vương hậu tỏa ra, lại càng làm cho Nguyệt Thị vương huyết mạch sôi sục, thầm nghĩ, lúc hoạn nạn gặp được chân tình, vẫn còn Mạt Lỵ của nhà ta là tốt với ta… Không bằng việc thay của Vương hậu, tạm thời nán lại?
Vốn là Nguyệt Thị vương vì tiểu nữ nhi của Ô gia quyến rũ, có mới nới cũ muốn thay Vương hậu. Thế nhưng hôm nay trong khoảnh khác này, ý niệm trong nội tâm kia thoáng chốc cũng bị chặt đứt…
- Đề nghị này của Vương hậu rất tốt, vương nhi, ngươi có bằng lòng xuất chinh hay không?
Vương tử Nguyệt Thị ngồi dưới đan bệ, thấy Vương hậu kia ánh mắt lẳng lơ gợi tình quyến rũ, trong lòng không khỏi nổi lửa.
Đợi khi ta nắm giữ binh quyền rồi, giết chết ngươi, rồi sẽ phục thị mẫu hậu… Vương hậu Nguyệt Thị, trừ mẫu hậu ra, ai có thể đảm đương?
- Hài nhi, nguyện ý!
Vương tử mặc dù rất nóng tính, nhưng cũng không dám chậm trễ chính sự.
Khống chế binh quyền, có thể giết chết Nguyệt Thị vương trở thành Nguyệt Thị vương kế tiếp. Mấy ngày trước, Vương hậu tìm y, muốn y nghĩ cách chèn ép Ô gia, với tư cách báo đáp, có thể lại để cho y khống chế binh quyền. Hiện tại xem ra, Vương hậu quả là một người giữ lời.
Sau khi Ô Ứng Nguyên trở về chỗ, vô cùng giận dữ.
Hồ man tử vô tình nghĩa, quả nhiên là không có nói sai. Không mượn được binh không nói, còn bị không công lừa gạt hai nghìn dật hoàng kim nữa.
Cũng may y đã chuẩn bị cho việc này, mang đủ tiền bạc, nếu không mua được một trăm mỹ nữ ở đây, có thể liền làm cho Ô Ứng Nguyên trở thành tên ăn mày.
Mỗi thời mỗi khác!
Ô Ứng Nguyên tự an ủi chính mình: Chờ ta cùng Mạo Đốn đạt thành hiệp nghị, nhất định phải thôn tính Nguyệt Thị vương, đến lúc đó sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Chủ nhân, ngoài trướng có thư ký nước Nguyệt Thị, Nguyên Bình cầu kiến.
- Cái gì Nguyên Bình không Nguyên Bình, ta không biết… Không gặp!
Lúc này Ô Ứng Nguyên nghe đến hai chữ Nguyệt Thị là thấy căm tức. Ô Trí vâng một tiếng, rời khỏi lều vải. Nhưng chỉ trong chốc lát, chợt nghe thấy bên ngoài một hồi binh khí va chạm truyền đến, tiếp theo có một người bước vào trướng bồng, trong miệng cười nói:
- Ô tiên sinh, ta có lòng tốt tới tìm ngươi, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Ô Thị bảo sao?