Tại thời điểm này vào những năm trước thì đã sớm vào mùa mưa rồi nhưng năm nay mực nước của Tứ Thủy giảm xuống gần một nửa. rất nhiều đất đai của nhiều nơi đã khô cạn đến nỗi nứt ra, giống như trẻ sơ sinh mở miệng ra. Cây lúa đã héo rồi khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ phát sầu. Thậm chí rất nhiều chỗ đã bắt đầu cầu mưa nhưng ông trời đui mù nên không có tác dụng gì.
Thật vất vả lắm mới đợi đến tháng tư, cuối cùng đã bắt đầu rồi xuống những giọt nước mưa li ti nhưng kết quả không nhiều, căn bản không thể giải quyết việc khẩn cấp, may mà liên tục mấy ngày nay, trời đang âm u làm cho người ta có chút mong đợi.
Gần đây con đường làm quan của Tiêu Hà rất rộng mở. Năm ngoái, khi y và bằng hữu đến Hề quán, bỗng nhiên gặp được một cô gái tên là Man Man, là con cháu người Cổ Việt, khi sinh ra đã có được sự dịu dáng tú lệ của người con gái Giang nam. Nghe nói, cô gái này vốn là người Hội Kê, phụ thân còn là quan lại của địa phương Chư Kỵ. vì chuyện của tỷ đệ Doanh Quả bị đám người Hạng Tịch tập kích ở Trữ La Sơn, phụ thân của Man Man bị liên lụy, bị chặt đầu bêu trên đường. Cả nhà bị tịch thu, Man Man từ tiểu thư con quan, bỗng chốc trở thành kẻ tù tội, sau này còn bị bán vào Tập Quán, qua tay nhiều người rồi đến huyện Bái.
Nói thật, Man Man sinh ra hoàn toàn không phải có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng nàng từ nhỏ nhận được sự giáo dục tốt của gia đình, tinh thông nhạc luật, giỏi ca múa, ngoài ra khí chất của nàng có thể làm lay động lòng người. Tiêu Hà đã qua tuổi bốn mươi, từ lâu đã qua tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Ngày thường ngoài việc đọc sách ra, còn mê thích âm luật. Sau khi nghe Man Man gảy đàn một khúc ca, đã nảy sinh ra lòng ngưỡng mộ. Từ sự ngưỡng mộ đã biến thành ái mộ. Tiêu Hà giấu người ta chuộc thân cho Man Man, và sắp xếp cho nàng ở một thôn trang khác.
Bây giờ y là Huyện thừa của huyện Bái, tất cả chuyện lớn nhỏ đều do y làm.
Chỉ cần đem xóa đi tên của Man Man từ trong danh sách của Hề Nương ở Hề quán là được và thêm một chút động tác nữa thì ai cũng sẽ không vì một cô gái hề chạy đến làm khó Huyện thừa. Còn về Lý Phóng, gã chẳng hề quan tâm đến công vụ. đang suy nghĩ tới chuyện dựa dẫm thế nào mới có thể thăng quan phát tài. Tiêu Hà đã cho Man Man một thân phận, tăng thêm một hộ tịch cũng sẽ trở nên dễ dàng, vô cùng đơn giản.
Trời tối âm u, Tiêu Hà đã giải quyết xong công văn cuối cùng.
Đừng thấy cuộc giao chiến giữa Trần Thiệp và Trần quận ở quận Tứ Thủy oanh liệt, nhưng trên thực tế đối với huyện Bái mà nói là tỏ ra có chút xa xôi rồi. Tiêu Hà không xem trọng Trần Thiệp! Chỉ cần trận chiến này không cháy lan đến huyện Bái, cho dù trời sụp xuống cũng không có can hệ gì tới Tiêu Hà. Hơn nữa, nếu trời thật sự đổ sụp xuống, Tiêu Hà một mình y cũng sẽ không thể đỡ nổi? vào thời khác sinh tử này tự nhiên phải chết, thật sự không hề vui vẻ sống qua mấy ngày.
Triều đình truyền ra chiếu lệnh trưng tập, huyện Bái phải đưa ra ba trăm người.
Điều này thật sự đã làm khó Tiêu Hà, phải biết chiếu lệnh này đều đã phát ra rồi, nếu muốn trưng tập nữa thì không hề dễ dàng nữa.
Người thân láng giếng ai cũng biết ai. Tiêu Hà thật sự không dễ quyết định, nhưng lại không thể không tuân theo chiếu lệnh. Y nghiến răng rồi trưng tập ba trăm người.
Tiêu Hà lắc đầu cười gượng. chiếu lệnh này nếu tiếp tục, không biết sẽ có bao nhiêu hương thân chửi bới sau lưng đây. Nhưng y cũng không có cách nào khác.
Sau khi thu thập xong danh sách, Tiêu hà nhìn ra sắc trời bên ngoài, từ góc nhà quơ lấy một cái nón trúc rồi đi ra.
Nhìn sắc trời hình như sắp mưa rồi, đang suy nghĩ, hình như là ứng nghiệm với phỏng đoán của Tiêu Hà, nước mưa xào xạt róc rách rơi xuống. Tiêu Hà ở trước cửa Huyện nha phất cái nón trúc lên. Đứng trên đường do dự một chút rồi cất bước đi đến một con hẻm nhỏ. Nói thật, y rất có lỗi với người vợ trong nhà. Vì chuyện sinh con cái của mình, lo liệu cả nửa đời người không nói. Lúc mình bị thương, đã tốn công chăm sóc, đã làm tròn bổn phận của người vợ.
Mà bản thân mình thì....
Nhưng Tiêu Hà vẫn chọn chỗ ở của Man Man mà đi.
Man Man rất khéo nấu ăn, biết đọc sách uống chút rượu, nói chuyện nhạc luật, hát ngâm thi từ, cuộc đời như thế còn mong gì hơn? Rẽ vào trong ngõ nhỏ, Tiêu Hà đi vào đó, thấy phía trước có một khúc quẹo, ra khỏi đó là nơi Man Man ở, nhưng đúng lúc này từ trong ngõ nhỏ đột ngột xuất hiện hai bóng đen ngăn cản đường đi của Tiêu Hà. Tiêu Hà nhìn chăm chú, thì ra là người quen, một là Hạ Hầu Anh, một là Trần Hạ, hai người một trước một sau chặn Tiêu Hà. Tiêu Hà vừa thấy tư thế này, hàng lông mày chau lại, sắc mặt âm trầm.
- A Anh, ngươi làm vậy là có ý gì?
Hạ Hầu Anh cợt nhả nói:
- Tiêu đại ca chớ trách, tiểu đệ không có ác ý gì, chỉ là nhận được giao phó của Phàn đại ca, mời Tiêu đại ca đi nói chuyện.
Tiêu Hà nói:
- Đã muộn thế rồi, ta cũng mệt rồi, ngươi quay về nói với Đồ Tử, có chuyện gì thì ngày mai hắn đến Huyện nha thảo luận.
- Tiêu đại ca, ngươi đừng như vậy mà...Đây không phải là làm khó ta và lão Trần hay sao. Hơn nữa, nhà ngươi không ở gần đây, nói vậy chắc hẳn Tiêu đại ca muốn đến chỗ giai nhân rồi, không nể chút tình huynh đệ hay sao? Ngươi cũng thật là không cẩn trọng gì cả, nếu đã chuộc tiểu giai nhân ra rồi thì cũng nên cho người ta một chỗ ở đàng hoàng chứ, chỗ đó thật sự không được đâu, rất dễ bị đại tẩu phát hiện đấy.
Tiêu Hà ngẩn ra, nhíu mày nói:
- A Anh, ngươi đang uy hiếp ta?
- Tiêu đại ca hiểu lầm rồi, ngươi biết đó, cuộc đời ta ngoại trừ đại ca ra thì bội phục nhất chính là Tiêu đại ca đây, sao ta dám uy hiếp ngươi chứ?
Tiêu Hà ghét nhất là dáng vẻ cợt nhả kiểu này của Hạ Hầu Anh, cuộc sống không thể nào thoát khỏi Lưu Quý, thật sự khiến người ta chán ghét.
- Chuyện nhà của ta, không cần ngươi quan tâm. A Anh, tự ngươi lo cho mình đi!
Nói xong, y đi vòng qua Hạ Hầu Anh, nhưng gã lại tiếp tục chắn ngang, ngăn cản lối đi của Tiêu Hà. Lần này đã chọc giận Tiêu Hà.
- Hạ Hầu Anh, rốt cuộc ngươi muốn sao?
- Ha hả, Tiêu đại ca, đừng tức giận. Ta chỉ muốn mời ngươi đến chỗ Đồ Tử, sẽ không lâu đâu, hơn nữa, hiện tại ngươi dù qua đó, cũng không gặp tiểu giai nhân đâu. Chẳng bằng theo ta đến nhà Đồ Tử, sau đó mới đến gặp giai nhân, không chừng lại rất hứng thú đấy.
- Hạ Hầu Anh, nghiêm túc một chút đi!
Trần Hạ cũng không phải là người hay nói chuyện, tựa như không quen nhìn Hạ Hầu Anh ngả ngớn như thế, liền nhíu mày quát một tiếng, sau đó nói:
- Tiêu đại ca, chúng ta thật sự không có ác ý, quả thật là Đồ Tử đại ca có chuyện quan trọng, nếu ngươi không đi, chúng ta quay lại cũng rất khó ăn nói.
- Các ngươi bắt Man Man đi rồi sao?
- Tiêu đại ca yên tâm, chỉ là thấy Man Man tiểu thư quá khổ cực, hơn nữa ở trong thành đúng là rất dễ bị đại tẩu phát hiện, cho nên buổi chiều đám Cổ Phùng đã mời Man Man tiểu thư đến nơi khác rồi, cũng là muốn tốt cho Man tiểu thư thôi, để cô ấy khỏi phải ngày ngày sống trong lo lắng, có đúng không?
Cổ Phùng là một đầu lĩnh côn đồ ở huyện Bái. Lúc Tiêu Hà nghe đến cái tên Cổ Phùng, tim đập mạnh, trầm giọng nói:
- Là Lưu Quý đã về rồi!
Hai người Trần Hạ và Hạ Hầu Anh ngẩn ra, nhìn nhau, nhưng không ai mở lời.
Quả nhiên là tên kia đã trở về!
Tiêu Hà thở dài:
- Đã như vậy thì dẫn đường đi. Ta và các ngươi đến chỗ Đồ Tử, ta muốn xem Lưu Quý hắn như thế nào?
- Tiêu đại ca, mời!
Trần Hạ nghiêng người tránh đường, Tiêu Hà gật đầu, cũng không thèm nhìn Hạ Hầu Anh, đi thẳng phía trước. Mà Hạ Hầu Anh mặt không biểu hiện gì, sóng vai đi cùng Trần Hạ, ba người một trước hai sau, rẽ qua mấy vong thì thấy cây hòe trước cửa nhà Phàn Khoái.
Cây hòe này đã rất lâu năm rồi, Tiêu Hà nhớ lúc mình còn là đứa trẻ, từng nghe tổ tông nhắc tới. Tính toán ra thì nó cũng đã có trăm tuổi rồi, chạc cây sum xuê, giống như một tán lớn che lấp cả căn nhà của Phàn Khoái. Năm xưa, nhà của Phàn Khoái là nhà cỏ tranh, mà nay đã là nhà ngói xanh tường trắng, thật khí phái. Ở giữa là một chính đường, hai bên có hai gian sương phòng, một kháng tường đất rất cao làm thành sân, viện môn không khóa, từ xa có thể ngửi được mùi thịt từ trong viện bay tới, khiến ai ngửi được cũng thấy chân tay ngứa ngáy.
Phàn Khoái hiện nay đã tước vị Công đại phu, luận thân phận còn cao hơn Tiêu Hà một bậc, lúc này y đang ngồi ở vị trí khách, trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông, tuy hai ba năm không gặp, nhưng Tiêu Hà chỉ nhìn một cái là nhận ra người kia chính là Lưu Quý.
Theo lý mà nói, Lưu Quý đang bị phát lệnh truy nã nhưng nơi này là nhà Phàn Khoái, ai dám tới điều tra chứ?
- Tiêu tiên sinh, cuối cùng đã đợi được ngươi rồi.
Lưu Bang từ xa thấy Tiêu Hà, vội vàng đứng dậy nghênh đón. Tiêu Hà không tỏ ra hòa nhã với Lưu Bang, y khẳng định chuyện bắt cóc Man Man chắc chắn không phải do Phàn Khoái làm. Tuy Phàn Khoái là người khôn khéo, nhưng cũng không dùng thủ đoạn như vậy, ở đây ngoại trừ Lưu Bang ra, người khác cũng không nghĩ ra chủ ý như thế. Tiêu Hà không thèm để ý tới Lưu Bang mà đi thẳng vào trong viện, ngồi xuống đối diện với Phàn Khoái.
- Phàn Đồ tử, ngươi có ý gì?
Thái độ Tiêu Hà hoàn toàn không coi Lưu Bang ra gì làm Hạ Hầu Anh tức giận định bước tới tranh luận, nhưng lại bị Lưu Bang ngăn lại. Chỉ thấy Lưu Bang khoát tay, ý bảo Hạ Hầu Anh và Trần Hạ đi ra ngoài trông coi, mà y thì mặt vẫn tươi cười, lại ngồi xuống vị tri chủ, rót một ly rượu cho Tiêu Hà.
Phàn Khoái có chút kỳ lạ:
- Tiêu tiên sinh, ta có ý gì chứ? Lưu Quý đã trở về, ta chỉ mời đến uống rượu thôi, chứ có ý gì?
Lưu Bang ngăn Phàn Khoái lại, giơ ly rượu lên:
- Tiêu tiên sinh, việc này đều là lỗi của Lưu Quý, không liên quan tới Đồ Tử. Lưu Quý lo lắng tiên sinh không đến, vì vậy sử dụng chút thủ đoạn nhỏ. Nhưng tiên sinh yên tâm, Man Man tiểu thư không bị chút thiệt thòi gì đâu. Ai dám ức hiếp Man tiểu thư, dù là huynh đệ của ta, ta cũng sẽ không tha cho hắn. Lưu Quý cũng là bất đắc dĩ, mong Tiêu tiên sinh thứ tội.
Những lời nói này thật khiến Tiêu Hà không biết nên khóc hay cười.
- Lưu Quý à, nếu ngươi đã bỏ trốn rồi, cần gì phải trở về chứ?
Lưu Bang nói:
- Huyện Bái là nhà của Lưu Quý, dù Lưu Quý có đi bất cứ đâu cũng không quên được quê nhà, không quên được những người ở huyện Bái. Hơn nữa, nay đã khác xưa, Lưu Quý sao không dám trở về chứ?
- Ngươi không sợ ta bắt ngươi sao?
- Nếu tiên sinh muốn bắt Lưu Quý, Lưu Quý cam nguyện bị bắt. Chỉ là bởi vậy, chỉ sợ bách tính huyện Bái sẽ gặp tai ương.
Tiêu Hà ngẩn ra:
- Lưu Quý, ngươi có ý gì?
- Hai năm nay, Lưu Quý bôn ba bên ngoài, đối mặt với rất nhiều chuyện, ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Tiên sinh là người thông minh, lẽ nào không nhìn thấy biến hóa của thế gian hay sao?
Tiêu Hà cười lạnh:
- Đơn giản chỉ là một đám ô hợp gây thị phi, có gì lớn đâu?
- Ha hả, tiên sinh nói bọn họ là một đám ô hợp, nhưng Lưu Quý nghĩ, những người đó không chừng sẽ làm nên đại sự nghiệp đó. Có lẽ tiên sinh còn chưa biết, Trần Thiệp đã chia hai đường, một đường do Cát Anh đi về hướng đông, nghênh đón Tần gia và Chu Kê Thạch; một đường khác là hắn tự mình lĩnh binh, vòng qua huyện Khổ, chuẩn bị phục kích quân Tần tại Lại Hương. Huyện Trần ta chủ yếu là con dân Đại Sở, cũng đã nóng lòng nổi dậy rồi.
Tiêu Hà ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lưu Quý. Mà Phàn Khoái ngồi bên ngạc nhiên nói:
- Sai rồi, ta nghe người ta nói, Trần Thiệp còn đang ở huyện Tiếu, chuẩn bị lĩnh nhân mã đông tiến Linh Bích mà.
- Ồ, đó là nghi binh của sở bộ Trần Quảng, để đánh lạc hướng quân coi giữ huyện Trần. Đợi khi quân Tần huyện Tương phát hiện ra, thì chỉ sợ Trần quận đã thất thủ rồi.
- Lưu Quý, sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?
Trong lòng Tiêu Hà nảy sinh sự cảnh giác.
Lưu Quý cười ha ha:
- Tiêu tiên sinh, hiện nay Lưu Quý là một phần tử nghĩa quân. Thầy ta Trương Nhĩ Công, chẳng hay tiên sinh nghe đến chưa? Lưu Quý đến đây, chính là nhận sự nhờ vả của Trương Nhĩ Công, đến chủ trì việc ở hai quận Tứ Thủy và Đông Hải. Cát Anh suất bộ, khoảng hai đêm sẽ hội hợp với sở bộ của Tần, Chu, đến lúc đó, quân tiên phong, bách tính đất Sở sẽ phải mở thành ra đón. Hôm nay ta đến đây, cũng là vì lo lắng huyện Bái bị chiến hỏa lan đến, về phương diện khác, còn là vì mưu một chút phú quý cho tiên sinh, Đồ Tử, tiên sinh nghĩ thế nào?
Cái tên Trương Nhĩ Công, Tiêu Hà đã nghe nói tới. Hơn nữa Tiêu Hà biết, Lưu Quý từng là môn hạ của Trương Nhĩ. Nhưng là quan hệ thầy trò của họ thì lại là lần đầu nghe nói. Về phần Lưu Quý nói cái gì mà chủ trì hai quận Tứ Thủy, Đông Hải, Tiêu Hà coi khinh, Lưu Quý này là ai, lẽ nào Tiêu Hà còn không biết? Đó là một kẻ b hoa khoác lác.
Thế nhưng nhìn bộ dạng dự đoán trước kia của Lưu Quý, Tiêu Hà lại nghĩ chưa hẳn những lời Lưu Quý nói là giả. Đích xác, hiện nay Thủ lự Phù Ly Huyên Chính lợi hại, nếu như tên Cát Anh gì đó hội hợp với Tần Chu, thế lực tăng vọt, tất nhiên sẽ lan tới huyện Bái.
Dù sao Thủ Lự cũng tốt, Phù Ly cũng thế, đều cách huyện Bái rất gần.
Chỉ cần phá được Bành Thành và Hạ Bi, sẽ trực tiếp uy hiếp đến an nguy của huyện Bái. Hơn nữa lời tiên tri "Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở" nhiều năm qua giống như thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, lúc nào cũng nhắc nhở Tiêu Hà. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Tiêu Hà trước sau không dám gần Đại Tần quá.
Tiêu Hà quay đầu nhìn thấy cửa tiểu viện đã bị đóng lại, liền nhìn Lưu Quý, trầm giọng nói:
- Lưu Quý, dù Cát Anh có hội hợp với Tần gia Chu Kê Thạch hay không, nhưng ngươi đừng quên, khu Tứ Hồng, chẳng phải vẫn có một Doanh Tráng đó sao, Lâu Thương có mấy nghìn tinh binh thuộc sở bộ của Quảng Võ Quân, thật muốn đánh ư, sợ là Cát Anh không phải đối thủ của Lâu Thương.
Sắc mặt Phàn Khoái hơi đổi, sau một hồi, gã thở dài:
- Đại ca, Tiêu tiên sinh nói không sai, ngươi chưa từng thấy binh mã Lâu Thương nên không biết, Cát Anh tuy cũng xuất thân Lâu Thương, nhưng tại Đại Trạch Hương quân doanh lâm trận phản chiens, nhưng trên thực tế, Lâu Thương thật sự có một đội tinh nhuệ đóng quân tại bản địa Lâu Thương. Nhân số mặc dù không nhiều nhưng huấn luyện có tố chất, sức chiến đấu cực mạnh. Ta từng ở Bắc Cương thấy quân Tần rồi, nói thật ra, tinh nhuệ tại Lâu Thương có thể thắng quân Tần đấy.
Đối với Lưu Bang mà nói, Lâu Thương và Lưu Khám, là hai danh từ mà y không muốn nhắc tới. Thấy Tiêu Hà và Phàn Khoái cùng đều tán thưởng binh mã Lâu Thương, Lưu Bang chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, y cười lạnh, nói:
- Nếu như Lưu Khám ở Lâu Thương, thì có thể đúng như vậy. Nhưng theo ta được biết, từ năm ngoái Lưu Khám ở bên ngoài, tin tức không có. Đã không có Lưu Khám, Lâu Thương có còn là con cọp có móng vuốt và hàm răng sắc bén nữa không. Các ngươi ví Lâu THương quân như mãnh hồ, nhưng ta thấy, Lâu Thương lấy dễ như trở bàn tay. Hắc hắc, về phần Lâu Thương quân tinh nhuệ ư, nói không chừng đến lúc đó còn phải nghe Lưu Quý ta chỉ huy đấy.
Tối đa ba ngày, ta nhất định đánh hạ được Lâu Thương!
Phàn Khoái và Tiêu Hà nghe vậy không khỏi thất kinh. Lưu Bang thì đắc ý, nói:
- Đồ Tử, Tiêu tiên sinh, hiện tại đi con đường nào, hãy quyết định đi.
Phàn Khoái nói:
- Đại ca đã nói vậy, bất kể ngươi có chiếm giữ được Lâu Thương hay không, Đồ Tử ta đều nghe theo ngươi. Nhưng ta có một yêu cầu.
- Nói!
- Nếu chiếm giữ Lâu Thương, xin hãy tha cho già trẻ Lưu gia.
Lưu Bang không chút do dự trả lời:
- Chuyện này nào có đáng gì. Mặc kệ thế nào, ta với Lưu Khám cũng coi là thân thích, sao có thể gây bất lợi cho người nhà hắn được?
Tiêu Hà, ngươi thì sao?