Mạo Đốn cười nhạt, nhếch môi, lộ ra hàm răng hơi ố vàng:
- Con không nghĩ gì, tất cả nghe theo sự dặn dò của Đại Thiền Vu.
Một con sói cô độc xảo quyệt!
Đầu Man chửi thầm một tiếng trong lòng.
- A Lợi, còn con?
Trong mắt A Lợi có một tia sáng nóng bỏng, nhưng gã sau một hồi trầm ngâm, vẫn cố nén sự thôi thúc tự đề cử:
- Con và ca ca nghĩ giống nhau, nghe theo sự dặn dò của Đại Thiền Vu.
- Cũng được. Ta biết hai huynh đệ còn vô cùng thân thiết.
Như vậy đi... Ta cũng không miễn cưỡng các con... Chúng ta thi một chút, nếu như ai có thể thắng được Phú Bình, người đó sẽ tiếp nhận Tả Hiền Vượng. Thế nào?
A Lợi và Mạo Đốn nhìn nhau, vẫn không hề nói.
- Ngoài ra, ta nghe nói tình hình hiện nay của Bắc Địa quận, không giống như chúng ta tưởng tượng. Binh lực ở đó trống rỗng, đến nỗi lúc Phú Bình bị tấn công, Đông Lăng Hầu Triệu Bình còn không điều động được binh mã cứu viện. Các con cũng biết, ta vẫn luôn tìm khe hở của bọn Tần mọi rợ. Một khi công phá Phú Bình, ta sẽ tập kết đại quân. Huy động binh lực tiến về phía Nam, lúc đó Tả Hiền Vương sẽ là tiên phong.
Cơ thể A Lợi không khỏi run lên.
Tia sáng nồng nhiệt trong mắt gã, cũng không thể che đậy được nữa, không kìm được nắm tay thành nắm đấm.
Ngược lại, Mạo Đột nhíu mày.
- Tin tức của Đại Thiền Vu có đáng tin không?
- Tần mọi rợ đúng là khó đối phó, nhưng người trung nguyên không đoàn kết. Tin tức này là một người nước Triệu Quốc cũ buôn bán ở Bắc Địa ngẫu nhiên nghe ngóng được. Mấy ngày trước ta buôn bán hàng hóa ở đó, ta dùng năm mươi dật (đơn vị tiền tệ, bằng hai mươi lượng) để mua lại, tuyệt đối vô cùng chính xác.
- Người thương nhân nước Triệu cũ kia có đáng tin không?
- Tên kia đã buôn bán với ta bao nhiêu năm, vô cùng đáng tin.
- Vậy còn chờ gì nữa?
A Lợi không nén nổi, nói to:
- Chúng ta đi đánh, giết hết toàn bộ bọn Tần mọi rợ đáng chết kia.
Vua bọn Tần mọi rợ không phải muốn diệt trừ chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta công phá Nghĩa Cừ, vua Tần mọi rợ đó nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.
Mạo Đốn không tiếp lời, chỉ cúi đầu trầm tư.
Đầu Man nói:
- Nhưng vấn đề bây giờ là, ai có thể lấy danh nghĩa Tả Hiền Vương đi công phá Phú Bình? Các con nên biết, ai làm mất mặt người Hung Nô, nhất định phải do người đó lấy về. Đánh Phú Bình, nhất định phải do Tả Hiền Vương thống lĩnh binh mã xuất chinh, các con có đồng ý nhận cuộc thi đấu này không?
- Đại Thiền Vu!
Mạo Đốn đột nhiên nói:
- Một nơi nhỏ bé như Phú Bình, lại ngăn cản được bước chân của Đồ Kỳ, cho thấy trong Tần mọi rợ đích thực là có người tài. Cứ coi như chúng ta công phá Phú Bình, từ Phú Bình đến Nghĩa Cừ, ngàn dặm thảo nguyên. Ngộ nhỡ quân Tần mọi rợ nhân lúc chúng ta đánh chiếm Phú Bình tập kết binh mã, quyết chiến với chúng ta trên bình nguyên thì làm thế nào? Đại Thiền Vu, người cũng biết, Tần mọi rợ vẫn luôn chờ thời cơ quyết chiến với chúng ta.
- Quyết chiến thì quyết chiến, bọn người Nam mềm yếu đó, làm sao có thể là đối thủ của dũng sĩ Hung Nô chúng ta?
A Lợi đứng lên lớn tiếng nói.
Đầu Man mỉm cười:
- Mạo Đốn, con nghĩ đúng là có lý. Nhưng theo ta nghĩ, Tần mọi rợ trước kia muốn ép chúng ta quyết chiến ở núi Giả Lan. Quân tinh nhuệ của bọn chúng hiện này đều tập trung ở Vân Trung quận. Bắc Địa quận trống rỗng. Nếu như muốn tập trung quân chủ lực của bọn chúng, ít nhất cần thời gian hai tháng. Hai tháng, đủ cho chúng ta đi đi lại lại Bắc Địa mấy lần. Con còn lo lắng cái gì?
Hơn nữa, binh mã Vân Trung tập kết về Bắc Địa, chúng ta nhất định có được tin tức.
Đợi lúc đại quân của bọn chúng đến, chúng ta sớm đã bỏ đi bặt vô âm tín rồi... Mạo Đốn, con rất cẩn thận, là một việc tốt. Nhưng quá cẩn thận sẽ để mất cơ hội. Ở điểm này, A Lợi mạnh hơn con rất nhiều. Nó mới đúng là dũng sĩ Hung Nô chân chính.
Trong câu nói này, không thiếu có ý gây chia rẽ.
Hai gò má của Mạo Đốn hơi co giật, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh ban đầu.
Y mỉm cười nhìn A Lợi, hạ giọng nói:
- A Lợi huynh đệ dũng võ hơn người, con đúng là không bằng đệ ấy. Thực ra, chức vụ Tả Hiền Vương, do A Lợi huynh đệ đảm nhiệm, là một chuyện không còn gì tốt hơn. Nếu như Đại Thiền Vu đã quyết định như vậy, con tán thành.
Mạo Đốn chết tiệt, ta đã nói đến mức này rồi, ngươi vẫn không mắc câu sao?
Lẽ nào nó không hiểu ý nghĩa của chức Tả Hiền Vương? Hoặc có lẽ, nó cam tâm tình nguyện nhường A Lợi gánh vác chức Tả Hiền Vương này. Đầu Man không khỏi hoài nghi nhìn Mạo Đốn.
Lại phát hiện trong ánh mắt của Mạo Đốn, lộ ra vẻ chân thành. Kế sách tọa sơn quan hổ đấu này, xem ra không có tác dụng gì cả.
Hoặc có lẽ, hai người nó đã trở thành đồng minh, cần liên thủ chống đối lại ta?
Trong lòng Đầu Man càng ngày càng bất an.
Lão đứng lên nói:
- A Lợi, con nghĩ thế nào?
- Nếu như thật sự giống như Đại Thiền Vu nói, A Lợi đồng ý làm tiên phong, đánh chiếm Nghĩa Cừ làm món quà hiến tặng cho Đại Thiền Vu.
Ánh mắt quay sang nhìn Mạo Đốn, y vẫn bộ dạng bình tĩnh như vậy.
Đầu Man nghĩ một chút:
- Mạo Đốn đã không chịu làm Tả Hiền Vương, vậy thì không cần thi đấu nữa. A Lợi, kể từ bây giờ trở đi, con sẽ gánh vác chức Tả Hiền Vương. Ta lệnh cho con lập tức tiến thẳng đến đồi Bạch Thổ, tụ hợp lại cùng với binh mã của con... Ta muốn trong vòng một tháng.... Không, trong vòng mười ngày, đánh đến Nghĩa Cừ. Ta sẽ tập kết các bộ binh mã, thống lĩnh đại quân theo sau, không biết con có tự tin không?
A Lợi chắp tay nói:
- Con nhất định sẽ đánh đến Nghĩa Cừ đúng thời gian.
- Như vậy, con mau chóng xuất phát đi... Mạo Đốn. Con không cần đi nữa. Con đã cẩn thận như thế, thì tạm thời ở lại đây, giúp ta trông coi quân nhu lương thực. A Lợi, con nhất định phải đánh thật tốt cho ta, con cần phải biết, ta luôn vô cùng coi trọng con.
Sau khi A Lợi và Mạo Đốn nhận lệnh, bước ra khỏi vương trướng.
- Mạo Đốn ca ca, ta xuất phát đây!
Ngoài doanh địa, Mạo Đốn nắm chặt lấy cánh tay của A Lợi, trịnh trọng nói:
- A Lợi, đệ phải đặc biệt cẩn thận. Đồ Kỳ mặc dù vô dụng, nhưng cũng không phải cái gì cũng sai. Nhưng lần này, lại bị đánh cho thảm hại ở Phú Bình, thậm chí mất cả mạng... Điều này cho thấy rằng Tần mọi rợ thật sự có người tài.
Đệ gặp chuyện phải thận trọng dè dặt, tâm tư của Đại Thiền Vu... sâu xa lắm!
Nói chung, muốn giúp đỡ gì thì nói với ta. Chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ tận lực giúp, đừng có giẫm vào vết xe đổ của Đồ Kỳ.
- Mạo Đốn ca ca yên tâm, A Lợi không phải là đồ vô dụng như Đồ Kỳ kia, đệ nhất định sẽ cẩn thận.
A Lợi cười lớn, quay người lên ngựa, quất roi ngựa, chạy băng băng.
Nhìn bóng dáng của A Lợi xa dần, Mạo Đốn đứng đó, đứng yên không nhúc nhích.
- Đại Vương tử, lẽ nào ngài thật sự muốn nhường đường cho Nhị Vương tử sao?
Một gã thân tín thấp giọng hỏi:
- Nếu như Nhị Vương tử đánh đến Nghĩa Cừ, vậy thì ngài ấy sẽ danh chính ngôn thuận... Ta không hiểu.
- Đồ vô liêm sỉ, tình cảm giữa huynh đệ ta, cần ngươi chõ mõm vào sao?
Mạo Đốn xoay người lên ngựa, hung hãn đánh cho tên thân tín kia một roi.
Quay đầu ngựa, nhìn doanh địa vương trướng, lại nhìn về phía A Lợi rời đi, bỗng nhiên, Mạo Đốn cười khẩy.
A Lợi huynh đệ, đệ cho rằng Tả Hiền Vương dễ làm như thế sao?
Đánh đến Nghĩa Cừ? Ta lo đệ đến thành tường Nghĩa Cừ cung không nhìn thấy... Đại Thiền Vu, người đầu tiên định tọa sơn quan hổ đấu, bây giờ lại muốn đuổi hổ nuốt lang sao? Như thế cũng tốt, vậy chúng ta hãy xem ai mới là ngư ông!
- Đại Vương tử, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi chuẩn bị một ít lễ vật... Ồ, đem chiếc áo da cáo đỏ đến đây. Hồ Lộc Cô, ngươi giúp ta nghe ngóng một chút, Yên Thị dạo này thích đi đâu săn bắn? Tiện thể giúp ta mua chuộc người bên cạnh Lan Chỉ Yên Thị, nói ta muốn gặp bà ta.
Hồ Lộc Cô là người nước Yến cũ, vốn họ Cơ, nghe nói còn là một vương tộc. Còn về tên thật, đã không có ai biết. Mọi người đều quen gọi gã bằng tên Hung Nô bây giờ. Gã giữ chức trợ tá bên cạnh Mạo Đốn.
Hồ Lộc Cô nhận lời, đem theo người vội vàng rời đi.
Còn Mạo Đốn lại quất roi ngựa đi, trong vương trướng, tiếng sừng trâu kéo dài, không ngừng vang vọng trong không trung.