Mục lục
Hình Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa lúc nhóm người Lưu Khám đang mưu tính làm thế nào đứng vững ở Giang Dương thì thành Hàm Dương lại xảy ra một chuyện, nói lớn không tính là lớn, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ. Sở dĩ nói lớn, là ở hậu thế, vì chuyện này chính là một trong những chứng cứ quan trọng khiến Thủy Hoàng Đế bị gọi là tàn bạo.

Có rất nhiều người nói rằng, vì việc này, từ rày về sau, Thủy Hoàng Đế cùng kẻ sĩ trong thiên hạ đứng ở hai mặt đối lập, càng hủy diệt nền văn minh Hoa Hạ.

Mà nếu nói chuyện này nhỏ, đích thực là cũng không lớn. Bởi vì chuyện này cũng không có gây ra động tĩnh quá lớn đối với sự cai trị của Đại Tần.

Năm Tần vương Chính thứ ba mươi lăm, cũng chính là năm thứ chín Tần quốc thống nhất thiên hạ (năm 213 trước CN). Đầu mùa xuân, trong thành Hàm Dương bộc phát ra một đại án kinh thiên động địa. Khách quý của Thủy Hoàng Đế - tiên sư Lô Tử Cao và đồ đệ của Lô Tử Cao là Thân Vô Bệnh do ý đồ mưu hại Thủy Hoàng Đế, âm mưu lật đổ xã tắc Đại Tần bị Trung Xa phủ tróc nã. Qua thẩm tra, chứng cứ phạm tội của hai người Lô, Thân vô cùng xác thực, bị xử cực hình ngũ xa phanh thây.

Ngũ xa phanh thây ở hậu thế chính là ngũ mã phanh thây.

Mặc dù hai người Lô, Thân có uy vọng rất lớn ở Hàm Dương, nhưng chung quy cũng chỉ là một phương sĩ.

Huống chi, lại liên lụy đến tội danh ám sát, mưu nghịch. Cho dù có người muốn đứng ra vì bọn họ giải vây, cũng cần suy nghĩ hậu quả một chút.

Lúc hai người Lô, Thân bị xử tử, Đình úy Lý Tư lại phụng mệnh, phối hợp cùng Trung Xa phủ tróc nã một nhóm phương sĩ giả danh lừa bịp khác trong thành Hàm Dương. Nhóm phương sĩ này khoảng chừng bốn năm trăm người, toàn bộ bị giết ngoài thành Hàm Dương, cũng tỏ rõ tác dụng răn đe thiên hạ. Sâu trong cung Hàm Dương, trời chiều hiện lên một không khí âm trầm.

Doanh Chính nhẹ vỗ về chồng giấy trước mặt, trên mặt hiện lên một nét cười hiếm hoi, nhấc lên bút lông, viết xuống trang giấy ba cái chữ triện, thở dài thỏa mãn, nhẹ nhàng thả bút lông xuống.

- Giấy này quả nhiên là thứ tốt a!

Ông ngẩng đầu, nhìn Mông Nghị đang ngồi một bên, cười nói:

- Nếu như có thể phát triển ra, trẫm cũng không cần mỗi ngày cầm phê duyệt mấy trăm cân tấu chương. Trinh mẫu mặc dù mất đi, nhưng thật là đưa tới cho trẫm một kiện lễ vật tốt… Chỉ là, từ nay về sau lại không có người như Trinh mẫu vì trẫm phân ưu, lo lắng cho trẫm rồi!

Khi nói chuyện, ngữ khí ngày càng sa sút, buồn bã.

Mông Nghị không mở miệng. Y biết rõ, Thủy Hoàng Đế cũng không cần bất kỳ kẻ nào an ủi. Hơn nữa, vào lúc này, cũng không có ai có thể an ủi.

- Mông Nghị, trước đó ngươi nói, lễ vật này của Trinh mẫu là của Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám sáng chế?

- Đúng như vậy!

Mông Nghị ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:

- Theo như Thanh lão nói, lễ vật này vốn là lễ vật Lưu Khám dâng để cưới Mạn tiểu thư. Nhưng lúc Thanh lão nhận lấy, nghĩ vật phẩm này đối với bệ hạ rất có ích, cho nên bà thừa dịp lần này tới Hàm Dương mang theo để dâng lên bệ hạ.

- Trinh mẫu đối với trẫm thật sự là quá tốt rồi!

Ánh mắt của Doanh Chính, có chút mê ly. Hơn nửa ngày, ông tỉnh táo lại, vừa cười vừa nói:

- Ánh mắt Trinh mẫu rất tốt, Lưu Khám này cũng không tệ… Đúng rồi, tình hình Ba Thục như thế nào rồi? Có tin tức mới truyền đến không?

Mông Nghị lập tức hồi bẩm:

- Tin tức truyền đến sau giờ ngọ, vào mười mấy ngày trước, Mạn tiểu thư trốn ra khỏi Giang Châu. Nhị công tử Tần gia còn nỗ lực ngăn cản, thế nhưng bị Đô úy Lưu Khám đánh tan. Sau đó, lúc Mạn tiểu thư lên bờ, người Ba bản xứ ở Thiển Khâu Khoan Cốc còn ý đồ tập kích Mạn tiểu thư. Nhưng huyện trưởng Giang Dương Thẩm Thực Kỳ đã có chuẩn bị. Tại rừng Hoàng Kinh phục kích người Ba ở Thiển Khâu, nghênh tiếp đám người Mạn tiểu thư đến Giang Dương.

Còn có, Tứ công tử Tần gia là Tần Cức cũng không có tham gia đại điển tế tổ của Tần gia, mà tại lúc Mạn tiểu thư rời khỏi Giang Châu, cùng ngày cũng quay lại Thành Đô. Dựa theo cước trình, hẳn là một hai ngày nữa sẽ đến Thành Đô. Thần đã phái người thông báo cho Quận thủ quận Thục nghiêm mật giám sát rồi.

- Vậy còn Tần Chỉ, Tần Mông thì sao?

- Tần Chỉ đã tuyên bố với bên ngoài, y tiếp chưởng vị trí gia chủ Tần gia.

Đồng thời còn công bố trục xuất Mạn tiểu thư ra khỏi Tần gia. Hiện nay, dưới sự quản lý của Ba quận, trong bảy huyện tổng cộng có bốn mươi tám bộ người Ba bản xứ, thì hơn hai mươi bộ nói nguyện ý nghe mệnh lệnh của Tần Chỉ. Còn có hơn mười bộ người Ba hiện đang xem chừng… tình hình của Mạn tiểu thư tựa hồ không quá tốt a. Nếu không thì triều đình đứng ra giúp đỡ một chút? Bằng không, với thế lực hiện tại của Mạn tiểu thư, tuyệt không phải là đối thủ của Tần Chỉ.

Doanh Chính trầm tư trong chốc lát, lắc đầu.

- Hiện nay còn chưa đến thời cơ triều đình đứng ra… Việc cấp bách là cần thay đổi quan cai trị Ba Thục. Nhóm quan viên đầu tiên đã xuất phát đi quận Thục chưa? Hiện tại đứng ra, rất khả năng sẽ làm cho Tần Chỉ phản ứng càng thêm kịch liệt. Thượng khanh, ngươi hắn là hiểu rõ, trẫm chỉ muốn thu hồi quyền khống chế Ba Thục, cũng không muốn ở Ba Thục gặp thị phi. Huống chi, bọn họ là hậu nhân của Trinh mẫu.

Mông Nghị hiểu được tâm tư của Doanh Chính.

Đích xác, bọn họ hiểu rõ Tần Chỉ đã ẩn nhẫn bao nhiêu năm, rốt cục leo được lên ghế gia chủ, tất nhiên là muốn phô trương thanh thế.

Nhưng vấn đề là, Tần Chỉ không phải là Tần Thanh, triều đình cũng không hi vọng y phô trương thanh thế.

Một khi triều đình đứng ra, rất khả năng sẽ làm Tần Chỉ bất mãn, thậm chí có thể gặp phải những cử động khác thường. Đương nhiên là, với thực lực của một nước như Đại Tần, chính là Tần gia ở Ba Thục căn bản không có khả năng đặt vào mắt. Nhưng Doanh Chính không muốn tiêu diệt Tần gia, tuyệt đi hậu đại của Tần Thanh.

Bây giờ, có Tần Mạn đứng ra, đến chế trụ lực chú ý của Tần gia…

Doanh Chính có thể dựa theo kế hoạch mà thực hiện, trước tiên là thay đổi quan lại ở Ba Thục, sau đó làm giảm bớt sức khống chế của Tần gia ở Ba Thục, đến cuối cùng, một lần thu hồi quyền khống chế đối với Ba Thục. Cứ như vậy, Doanh Chính không cần phải diệt Tần gia, còn có thể không phát binh, không đổ máu thu hồi Ba Thục. Đợi lúc Ba Thục trở về do triều đình khống chế, ông có thể cấp cho Tần gia một đời, thậm chí là muôn đời phú quý, như vậy là đủ rồi.

Một loạt hoạt động này, từ lúc Tần Thanh mất cũng bắt đầu tiến hành.

Đầu tiên là thay đổi quan lại của quận Thục, sau đó là quận Ba… Đến khi Tần Chỉ phát hiện ra thìtoàn bộ Ba Thục đã nằm trong sự khống chế của Thủy Hoàng Đế.

Nếu như gã thông minh mà nói, sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.

Mà Doanh Chính cũng sẽ cho Tần Chỉ cơ hội; nhưng nếu Tần Chỉ không biết tốt xấu, Doanh Chính cũng sẽ không để ý mà hủy diệt gã.

- Nhưng ngộ nhỡ Mạn tiểu thư chống đỡ không được ?

Mông Nghị không khỏi có chút lo lắng hòi. Dù sao từ thế cục hiện nay có thể thấy, phía Tần Mạn rõ ràng là ở vào thế yếu, tựa hồ có chút nguy hiểm.

Doanh Chính bình tĩnh cười:

- Thượng khanh, ngươi quá coi thường Thanh lão rồi.

Với sự nhìn xa hiểu rộng của Thanh lão, làm sao có thể không nhìn ra dã tâm của Tần Chỉ? Làm sao có thể không đoán được lúc bà mất, Tần gia sẽ xuất hiện tình huống gì. Ta tin tưởng, Thanh lão nhất định có chuẩn bị ở phía sau cho Mạn nha đầu… Chớ quên rằng, Vu Minh ở Ba Thục đến nay còn chưa ra mặt.

Vu Minh Ba Thục, một loại tổ chức liên minh phương sĩ. Không giống với phương sĩ bình thường, thành viên của Vu Minh cư trú ở Ba Thục. Vu sư ở ven bờ Đại Giang.

Những người này phần lớn đều không quá để ý tới thế sự, cũng không có thân phận hiển hách. Nhưng những Vu sư này ở trong dân bản xứ Ba có uy vọng cực cao. Ban đầu, Tần Thanh có thể nắm trong tay Ba Thục, cũng bởi vì huyết thống hoàng tộc của người Ba, mặt khác, chính là vì bà nắm trong tay Vu Minh Ba Thục. Mà nay, Tần Thanh đã chết… tiếp nhận vị trí thủ lĩnh Vu Minh của bà là ai? Đây cũng là vấn đề Doanh Chính quan tâm.

E rằng không lâu nữa, là có thể xuất hiện rồi!

Thấy Mông Nghị có chút lo lắng, Doanh Chính đứng dậy, đi tới bên người y:

- Thượng khanh, ngươi không nên quá lo lắng. Trẫm cũng rất thích Mạn nha đầu, tuyệt sẽ không ngồi nhìn nàng chịu thiệt. Hơn nữa, ngươi lẽ nào đã quên bên cạnh Mạn nha đầu, còn có Đô úy Tứ Thủy của trẫm?

Một người có thể được huynh trưởng ngươi coi trọng, người có thể được Thanh lão hạ quyết tâm chọn làm rể, cũng sẽ không phải là người hiền lành.

Hãy chờ mà xem, Lão Bi này nhất định sẽ có biện pháp vì Mạn nha đầu xoay chuyển cục diện… đợi xong chuyện Ba Thục, trẫm muốn gặp Lão Bi này.

- A… Thần tuân chỉ!

Đã nói tới mức này rồi, Mông Nghị cũng không nói thêm gì nữa.

Vì vậy y lĩnh mệnh rời đi, chỉ là ở trong lòng không khỏi cảm thấy một tia sầu lo cho Lưu Khám: Lưu Khám, ngươi lại có thủ đoạn nào để giải quyết vấn đề hiện nay đây?

Mặt trời chiếu sáng!

Ở trong huyện thành Giang Dương, tất cả đều có vẻ vô cùng yên ổn.

Huyện thành từ lúc thiết lập đến khởi công xây dựng, phát triển đến hiện tại không quá ba năm, từ khi Đỗ Lăng Lão Diếu xuất hiện, trong bảy huyện ở quận Ba, huyện thành là nơi duy nhất có thể đẹp ngang thành trấn Giang Châu. Tuy nói rằng, đường xá có xa xôi một chút, giao thông cũng không quá thuận tiện. thế nhưng dựa vào sự tiện lợi của Đại Giang, làm cho lượng tiêu thụ của Đỗ Lăng Lão Diếu không những không có giảm, trái lại so với ban đầu, càng thêm thịnh vượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK