- Lão Ngu, ngươi dẫn người đi giải quyết bọn Tần chó má kia đi, ta đi giải quyết tên tiểu tử này!
- Vậy đứa bé gái kia giao cho muội!
Cô gái cười, giơ tay rút thanh trường kiếm từ tay Lão Ngu ra khỏi vỏ. Ánh kiếm sáng loáng giống nhưu nước mùa thu, sắc lạnh.
Người thanh niên cười:
- Suýt nữa thì quên, muội cũng từng luyện kiếm thuật!
Vừa nói, y vừa nhận thấy một vũ khí có kiểu dáng kì lạ từ tay một gã tùy tùng. Cả vũ khí được làm bằng sắt, hình dáng giống thiết mâu, dài chừng chín thước, nhưng tay cầm lại ở chính giữa, hai bên là hai mâu đao khoảng chừng ba thước rưỡi, đỉnh nhọn như đầu mũi tên, trên cán có khắc hoa văn hình rồng, đen nhánh, nặng trịch, vô cùng cũ kĩ. Trên lưỡi đao còn có đường màu đỏ, rõ ràng là đã tiếp xúc nhiều với máu.
- Long Thả và Tào Cữu lui xuống, giúp Hạng Trang giải quyết hai tên Thiết Ưng duệ sĩ!
Người thanh niên rảo bước lao phía trước, hai thanh đoản mâu trong tay di chuyển, tay nắm chặt lấy sống lưng mâu.
Keng!
Chỉ lần này, kiếm thế của Lưu Tín nhất thời bị văng ra, chân loạng choạng hai ba bước, thanh cự kiếm trong tay cắm xuống đất mới đứng vững được.
Cậu giật mình cả người như hít phải luồng khí lạnh!
Cánh tay của Lưu Tín đã đều tê dại... Vừa nãy, vừa đúng lúc thế kiếm của Lưu Tín mạnh mẽ nhất, không ngờ lại bị đối phương đánh tan. Lực của cự kiếm, rung động đến nỗi cậu suýt chút nữa không giữ nổi cự kiếm. Đối với Lưu Tín mà nói, chỉ có cha của cậu – Lưu Cự và nhị thúc Lưu Khám, mới có thể gây ra phiền phức lớn như vậy cho cậu.
- Ta là Hạng Tịch!
Người thanh niên kiêu căng nói:
- Con của Sở đại tướng quân Hạng Yến. Tiểu tử, nói tên ngươi ra, dưới Vạn Nhân Địch của mỗ gia, không có kẻ chết vô danh.
Vạn Nhân Địch, chính là tên binh khí trong tay gã thanh niên.
Còn về phần lai lịch của cái tên này, còn có một số câu chuyện. Sau khi Sở Quốc bị diệt vong, Hạng gia rơi vào cảnh bị tàn sát. Hạng Tịch và em trai Hạng Trang theo thúc phụ Hạng Lương sống lưu vong. Hạng Lương này cũng là danh tướng, không chỉ thuần thục binh pháp, võ nghệ cũng không tầm thường, thi thư lễ nhạc cũng vô cùng tinh thông.
Lúc còn nhỏ, ông đã từng dạy Hạng Tịch thi thư lễ nhạc, nhưng Hạng Tịch không thích.
Sau đó ông lại mời người có tài truyền thụ võ nghệ, không bao lâu lại phiền chán... Hạng Lương vì điều này mà vô cùng tức giận, còn Hạng Tịch lại nói: học vấn chẳng qua chỉ có thể ghi nhớ tên họ, tập võ chẳng qua có thể địch trăm người. Tịch muốn học cách địch vạn người (Địch Vạn Nhân)!
Vì vậy, Hạng Lương bắt đầu truyền dạy cho Hạng Tịch binh pháp!
Cũng phải nói rằng, Hạng Tịch này đúng là kỳ tài. Người Sở giỏi xa chiến, bộ chiến, nhưng y lại thích kỵ chiến. Sau khi đọc binh thư Ngô Khởi, lại học thêm võ thuật, kết hợp binh pháp kỵ chiến với võ thuật lại, đến Hạng Lương cũng vô cùng khen ngợi.
Nhưng, ngoài kỵ chiến ra, Hạng Tịch không chịu học thêm binh pháp nào nữa.
Sau này ông mời thợ rèn nổi tiếng người Việt chế tạo ra hai cây mâu, liền gọi là Vạn Nhân Địch, cầm theo bên người. Dáng người của người Sở đa số không cao, nhưng Hạng Tịch này lại khác người, thân cao tám thước, sức mạnh trời sinh. Vạn Nhân Địch nặng hơn ba mươi cân, nhưng trong tay y, lại giống như một món đồ chơi, nhẹ nhàng như không có gì.
Còn Long Thả và Tào Cữu, đều là gia thần của Hạng gia, đều là những người địch được cả vạn người.
Mấy năm trước, Lưu Khám đóng giữ ở Lầu Thương, tạo nên một trận bão lốc ở Tứ Hồng, khiến cho gia đình Hạng Lương không thể không rời khỏi Hạ Tương, chạy đến Cú Chương. Cú Chương, vốn dĩ là thành trì và Việt Vương Câu Tiễn vì khao thưởng con cháu, nên đã mở rộng biên cương. Sau đó quay về đất Sở. Danh vọng của Hạng gia ở đất Sở rất lớn, Hội Kê bởi vì là vùng biên cương, quyền uy của quan phủ cũng không lớn lắm, cho nên Hạng Lương rất thoải mái ngụ lại ở Hội Kê, đồng thời dựa vào thanh danh của Hạng gia, nhanh chóng triệu tập được một số người nước Sở cũ.
Nhưng thực lực Đại Tần đang mạnh, Nhâm Hiêu trảm tướng giết địch ở Lĩnh Nam, khiến cho Hạng Lương cũng không dám gây dựng thanh thế quá mức. Sau nhiều năm im lặng, những trận chiến đẫm máu ở Tứ Thủy đã dần lắng xuống, quận Hội Kê cũng thay đổi quan viên, đối với việc truy bắt Hạng Lương cũng khá lỏng lẻo.
Nhưng cho dù là như vậy, Hạng Lương vẫn hết sức cẩn thận như cũ.
Đặc biệt là lần này Thủy Hoàng đế đông tuần, khiến cho Hạng Lương càng thêm lo lắng. Những hậu duệ của sáu nước còn chưa được lĩnh giáo thủ đoạn của Thủy Hoàng đế, không biết Thủy Hoàng đế lợi hại như thế nào. Nhưng Hạng Lương đã từng theo phụ thân Hạng Yến giao đấu với Tần quân. Hạng Yến tự sát, huynh trưởng Hạng Siêu chết trận. Huynh đệ Hạng Bá đến nay không biết lưu lạc nơi đâu, sống chết thế nào. Còn bản thân Hạng Lương cũng bởi vì bị thương ở trận chiến cuối cùng, từ đó không thể phát huy tài năng của mình.
Danh tướng sáu nước xuất hiện lớp lớp, hiền thần vô số...
Nhưng cuối cùng cũng bị Thủy Hoàng đế giết chết? Hạng Lương tự mình biết mình, Thủy Hoàng đế còn sống một ngày, thì ông tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện.
Mặc dù là không còn hi vọng phục quốc, nhưng vẫn còn hơn là xuất đầu lộ diện, thò đầu ra cho người ta chặt mất. Hạng Lương mặc dù thận trọng, nhưng những hậu sinh của ông - Hạng Tịch, lại không hề sợ chút nào. Lần này y đến Trữ La Sơn một mặt là muốn xem xem Thủy Hoàng đế rốt cuộc có gì đặc biệt, mặt khác, là muốn cùng với thê tử của mình là Ngu Cơ đến bái Hoán Sa nương nương. Người tên Ngu Cơ này, vốn là người đại tộc Hạ Tương, nhiều năm kinh doanh binh khí quân giới.
Huynh trưởng của Ngu Cơ cũng là người thanh niên lúc trước bảo Hạng Tịch ra tay, tên là Ngu Tử Kỳ, là gia chủ của Ngu gia bây giờ, cũng là bạn tốt của Hạng Tịch. Thủy Hoàng Đế đêm tấn công nhiều lần vào sự nghiệp nhà họ Ngu, cho nên lúc Hạng Lương rời khỏi Hạ Tương, dẫn theo muội muội, bỏ cả sự nghiệp, cùng đi đến Cú Chương. Sau đó định cư ở Ô Thương, chấn hưng lại gia nghiệp. Dựa vào danh vọng của tổ tiên, chiêu mời được khá nhiều thợ thủ công Đại Mạt. Lúc trận chiến Nam Cương đang kịch liệt, Ngu Tử Kỳ dựa vào buôn bán vũ khí cho dân bản xứ Lĩnh Nam, nên phát tài lớn. Người này tính tình kiên nghị mà điềm đạm, giỏi về tính toán, có thể gọi là chuyên gia tài vụ bên cạnh Hạng Vũ.
Bây giờ, Hạng Tịch vừa ra tay, Lưu Tín đã có chút khó khăn rồi!
Mặc dù cậu cao hơn Hạng Tịch, nhưng sức lực lại còn xa mới bì được với Hạng Tịch... Thanh cự kiếm trong tay mặc dù là danh gia chế tạo, nhưng phân lượng cũng không so nổi với Vạn Nhân Địch trong tay Hạng Tịch. Hạng Tịch vừa ra tay, lập tức khống chế Lưu Tín, gần ba trăm hiệp đã qua, Hạng Tịch đột nhiên đề thân mà lên, đầu mâu vừa chuyển như độc xà phun độc, hét lên đâm ra. Lưu Tín lật tay chém ngang, mặc dù đã băng mở Vạn Nhân Địch của Hạng Tịch, nhưng lại bị Hạng Tịch tiến mạnh vào trong, khuỷu tay đâm ra một cái, cú đánh này mạnh như mưa rền gió dữ làm thân thể to lớn của Lưu Tín bị đánh bay ra ngoài.
Lưu Tín ngã đập xuống đất, không kìm nén được đau đớn bật kêu lên.
Ngay trong khoảnh khắc công kích, Hạng Tịch đã đánh gãy hai mảnh xương sườn của cậu, chỉ cần cậu khẽ cử động là đau đến vã mồ hôi.
Mà bên kia, Hoàng Nhất Phẩm cũng đã ngã trong vũng máu, gã và Cáp Vô Lương liên thủ ngăn cản Hạng Trang. Hiện Hạng Trang đang liên thủ cùng Long Thả, Tào Cữu đấu lại, bởi vậy gã và Cáp Vô Lương sao là đối thủ của bọn họ. Cánh tay của Hoàng Nhất Phẩm bị chém trúng, cả người Cáp Vô Thương thì đẫm máu, đã không thể chống đỡ được nữa.
Thế cục này biến hóa cực nhanh, nhanh đến mức làm không ai kịp nhìn.
Từ lúc Hạng Trang xuất thủ chiếm ưu thế đến Lưu Tín ra tay xoay chuyển thế cục, lại đến lúc này Hạng Tịch ra chiêu, Lưu Tín bị thua.
Thật sự là nói thì chậm nhưng xảy ra thì cực nhanh, hầu như tất cả đều phát sinh trong nháy mắt.
Doanh Quả rút kiếm ép bức Ngu Cơ cũng đã thấy bản thân khó bảo toàn, thấy hộ vệ của mình đã bị Ngu Tử Kỳ dẫn người đánh cho liên tục lui về sau, mà Doanh Hồ Hơi hình như vẫn còn đang choáng váng, đứng trân trân tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng nàng không khỏi thấy khẩn trương.
- Dẫn theo tiểu công tử rút vào trong Từ đường!
Đây cũng là biện pháp duy nhất.
Từ đường Hoán sa này tuy không rộng lớn, lại khá đơn sơ nhưng cũng có thể là lá chắn tạm bợ, có thể chống đỡ được chút công kích của đối phương.
Về phần kiên trì được bao lâu, Doanh Quả không biết.
Dù gì bên mình cũng đã ở thế kém đối phương, có thể cố gắng kiên trì chống đỡ một lúc thì càng an toàn một chút. Một gã tiến đến ôm lấy Doanh Hồ Hợi, dưới sự yểm hộ của mọi người rút lui vào Từ đường. Người trong từ đường đang thắp nhang, trong nháy mắt tiếng kêu hoảng vang lên.
Chút không khí trang nghiêm trước đó tại Từ đường đã bị trận ẩu đả thảm liệt này thay thế.
Lưu Tín cắn răng giơ kiếm đánh mở ngăn Vạn Nhân Địch Hạng Tịch, chân lại lảo đảo ngã bật xuống tảng đá cứng trên đất.
Sát khí trong mắt Hạng Tịch lạnh thấu xương, chân nện bước tiến lên, giơ Vạn Nhân Địch lên, chuẩn bị kết thúc tính mạng của Lưu Tín. Mà đám người Doanh Quả đứng bên bản thân đã khó bảo toàn, chỉ biết trơ mắt nhìn Lưu Tín chết trong tay Hạng Tịch.
Nhưng ngay lúc mành chuông treo sợi tóc, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa gấp gáp như sấm rền.
- Mọi rợ kia, dám đả thương cháu ta, xem tiễn ta đây!