Tiếng ầm ĩ huyên náo xung quanh dần xa, cơ thể bị mấy bàn tay to lớn ấn chặt xuống mặt đất lạnh giá, nhưng y vẫn cố gắng ngẩng đầu nghe ngóng…
Đã thành công chưa?
Ban nãy y nghe thấy một tiếng hét thảm thiết của Thủy hoàng đế, tiếp đó là những âm thanh ầm ĩ.
Cho dù thành công hay không, ta đã làm rồi, ta sẽ không phụ lòng ngươi, Kinh Kha!
Bên tai dường như văng vẳng bài thơ Dịch thủy tống biệt: Gió hiu hắt thổi, nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một lần ra đi không trở về…
Kinh Kha, ngươi thấy chưa? Ta đã báo thù cho ngươi, ta đã báo thù cho ngươi rồi! Việc ngươi chưa làm được, cuối cùng ta đã hoàn thành.
- Cao Tiệm Ly!
Một giọng nói run rẩy mà trầm ấm bỗng nhiên cất lên khiến Cao Tiệm Ly chợt bừng tỉnh từ trong thế giới hư ảo. Y nghiêng đầu như muốn nghe cho rõ âm thanh đó.
- Trẫm đối đãi với ngươi không tệ, tại sao vẫn muốn như vậy?
Thủy hoàng đế chưa chết!
Cao Tiệm Ly bất giác nhắm mắt lại: Ta thất bại rồi, ta vẫn thất bại!
Từ sau khi bị áp giải đến Hàm Dương, y vẫn luôn muốn tìm cơ hội để ám sát Thủy hoàng đế, tuy nhiên cơ hội này không dễ tý nào.
Thủy hoàng đế tiếc cho tài hoa của Cao Tiệm Ly nên không chặt đầu y, thế nhưng sai người làm y bị mù, giữ y lại Hàm Dương để gảy đàn trúc. Một mặt là do tài nghệ gảy đàn của Cao Tiệm Ly đã xuất thần nhập hóa, nếu dùng bốn chữ để hình dung thì đó là: kỷ cận vu đạo. Mặt khác, Thủy hoàng đế cũng muốn dùng cách này để nói cho sĩ nhân sáu nước rằng, chớ có phản kháng trẫm lần nữa!
Ngươi thấy đấy, Cao Tiệm Ly là bằng hữu tốt của Kinh Kha, ngay cả người như vậy ta cũng có thể giữ lại, các ngươi còn lo gì chứ? Hãy sống cho tốt, yên tâm mà sống từng ngày. Chỉ cần các ngươi đồng ý, trẫm có thể ban cho các ngươi vinh hoa phú quý hưởng không hết… Vì thế, hãy làm việc và cống hiến cho ta đi!
Sau khi đôi mắt của Cao Tiệm Ly bị mù, y đã trở thành nhân vật gây náo động nhất Hàm Dương.
Vương công quý tộc mở tiệc đãi khách đều coi việc mời được Cao Tiệm Ly ra mặt gảy đàn là vinh hạnh, trong khi đó còn không được dùng biện pháp mạnh, bởi vì Thủy hoàng đế từng nghiêm lệnh: Kẻ nào động đến một sợi tóc của Cao Tiệm Ly sẽ bị chu di tam tộc, xử vào ngũ hình. Ngũ hình là thế nào ư? Đó là năm loại nhục hình trong Tần pháp.
Thứ nhất: xăm mặt; Thứ hai: gọt mũi; Thứ ba: chặt chân, tức là chặt hai gót chân; Thứ tư: đòn roi, có nghĩa là đánh chết bằng roi; Thứ năm: chặt đầu. Tuy nhiên hình thức chặt đầu này không đơn giản chỉ là chém đầu mà còn đập cho nát be bét.
Có chiếu lệnh như thế thì ai dám dùng sức mạnh với Cao Tiệm Ly?
Hơn nữa, dù hai mắt của Cao Tiệm Ly bị mù nhưng phong cách của nhà nghệ thuật tồn tại trong xương cốt vẫn khiến vô số người điên cuồng vì nó.
À.. phần đông là phụ nữ!
Loáng cái ba năm trôi qua, sự đề phòng của Thủy hoàng đế với Cao Tiệm Ly dần dần biến mất.
Còn Cao Tiệm Ly cũng bắt đầu trù tính hành động của y. Hôm nay, Thủy hoàng đế rất vui nên gọi Cao Tiệm Ly vào cung Hàm Dương gảy đàn.
Cao Tiệm Ly cầm cây đàn trúc bước vào cung Hàm Dương.
Tuy vậy, đàn hôm nay lại nặng hơn nhiều so với trước đây. Bởi vì, y đặt thêm một miếng chì vào trong thân đàn để chuẩn bị ám sát Thủy hoàng đế.
Màn biểu diễn bắt đầu, Thủy hoàng đế ngồi trên đan bệ, đắm chìm trong tiếng nhạc của Cao Tiệm Ly.
Nhưng dần dần, tiếng đàn ngày càng nhỏ, Thủy hoàng đế lấy làm khó hiểu bèn lên tiếng hỏi:
- Cao Tiệm Ly, sao trẫm không nghe thấy tiếng gì?
- Bệ hạ, khúc nhạc đến đây phải trầm thấp.
Cần ghé sát người lắng nghe mới có thể cảm nhận được vị trong đó.
Thủy hoàng đế liền bước xuống đan bệ, tiến lại gần Cao Tiệm Ly. Quả nhiên như vậy. Đoạn khúc này đúng là hợp với việc ghé sát lại nghe. Tiếng nhạc càng lúc càng trầm thấp. Thủy hoàng đế bèn nghiêng người, rướn đầu và ghé tai vào nghe. Hành động này khiến cho hoàn bội ở thắt lưng kêu leng keng. Cũng trong thời khắc đó, Cao Tiệm Ly đột nhiên nâng đàn lên, trượt miếng chì trong thân đàn ra, cùng với động tác của Cao Tiệm Ly, miếng chì đập xuống người Thủy hoàng đế.
Cũng chỉ có cơ hội ra đòn này! Thế nhưng vẫn thất bại…
Nghe thấy Thủy hoàng đế hỏi, Cao Tiệm Ly cười ha hả:
- Bệ hạ hà tất phải nhiều lời, mau giết ta đi!
- Ngươi đã tự tìm cái chết thì trẫm cũng đáp ứng nguyện vọng của ngươi!
Thủy hoàng đế cũng nổi giận thật sự nên quát rất to và hạ lệnh cho vệ sĩ trong cung lôi Cao Tiệm Ly ra xử hình phạt tứ mã phanh thây. Ông ngồi trơ trọi trên đan bệ, lướt mắt nhìn khắp cung Hàm Dương trống không: Tặc tử lục quốc không đáng tin, tặc tử lục quốc… Trẫm tuyệt đối sẽ không tin các ngươi. Sử quận dấy lên trận gió tanh mưa máu.
Thủy hoàng đế hạ chiếu, tất cả dân chúng của lục quốc không được đặt nửa bước chân tới Hàm Dương. Cung Hàm Dương từ nay sẽ cấm cửa, trừ vệ sĩ bảo vệ cung điện ra, bất kỳ ai cũng không được lại gần đan bệ trăm bước. Nếu có tấu chương, phải trình cho Trung xa phủ lệnh Triệu Cao chuyên dâng lên Thủy hoàng đế ở trong triều.
Ông đang sợ hãi!
Hậu duệ của lục quốc giống như một đám mây mù bao phủ lên bầu trời đại Tần.
Thủy hoàng đế cũng bắt đầu đa nghi, càng đề phòng hơn với những người xung quanh, thậm chí ngay cả tần phi của ông cũng không còn tin tưởng nữa.
Một thời gian, Tần Xuyên trong vòng tám trăm dặm của Quan Trung bao phủ trong sự khủng bố.
Có điều sự khủng bố này lại không ảnh hưởng tới Lâu Thương cách đó nghìn dặm. Đã tới giữa mùa hạ, phóng tầm mắt nhìn ra phía Lâu Thương là một màu xanh um tùm.
Trấn Lâu Thương đã bước đầu khởi công xây dựng.
Năm ngoái khi quay về Lâu Thương đã vào cuối hạ. Ba trăm hộ di dân đã tới cũng khiến cho công việc xây dựng của Lâu Thương chính thức mở màn. Đầu thu, Trình Mạc và Khoái Triệt đã mời được Khổ Hành Giả là đệ tử của Biệt Mặc tới Lâu Thương, được Lưu Khám ủy nhiệm làm Khách khanh, chủ trì việc xây dựng Lâu Thương. Một năm sóng gió, do đã có phòng bị từ trước nên lão Long Khẩu cũng không xuất hiện tình huống hiểm nguy.
Nói tóm lại, năm thứ năm Thủy Hoàng đối với Lưu Khám mà nói chắc chắn là một năm có nhiều thu hoạch.
Vạn khoảnh ruộng tốt đã quy về dưới danh nghĩa của hắn, hưởng tứ đẳng tước, không còn lo lắng chuyện lao dịch. Vệ quân Lâu Thương cũng đã xây dựng xong, đi Đông Hải còn mời được cả nhân tài như Chung Ly Muội. Hiện tại tám trăm vệ quân Lâu Thương đã chiêu mộ đủ, tiếp theo là chỉnh đốn và tập luyện.
Lưu Khám chạy đến Tương huyện, điều động năm mươi chiến mã trong tay của Doanh Tráng. Tập trung đủ trăm kỵ quân, giao cho Quán Anh chỉ huy và được gọi với cái tên rất đẹp là kỵ quân thống lĩnh; Bảy trăm người còn lại do Chung Ly Muội huấn luyện, gọi là bộ quân thống lĩnh.
Sự hoàn thiện của hai đội kỵ quân và bộ binh cũng chứng tỏ Lâu Thương đã chính thức được đưa vào sử dụng.
Khổ Hành Giả sau khi xem xong mô hình Lâu Thương mà Lưu Khám thiết kế cũng vô cùng khen ngợi. Đồng thời gã còn hoàn thiện ở một vài chi tiết, bắt đầu giai đoạn khởi công.
Đến giờ, Lưu Khám không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Ba trăm hộ di dân gia nhập khiến cho tổng số dân của Lâu Thương đã vượt trên năm nghìn người.
Cộng với tộc người của Chung Ly Muội và lưu dân của khu vực Tứ Hồng, dân số thực tế đã đạt tới sáu nghìn người, gần bằng quy mô của các huyện thành xa xôi.
Tháng chín, Lưu Khám tấu xin Doanh Tráng sửa lại kênh Lâu Thương.
Về việc này, Doanh Tráng cũng không hề phản đối, chỉ nói với Lưu Khám:
- Ngươi muốn sửa kênh không vấn đề gì, nhưng đừng trông mong trong quận sẽ ủng hộ ngươi bao nhiêu. Nhiều nhất cũng chỉ cung cấp một vài trâu ngựa và dụng cụ, nhiều hơn nữa thì phân chia cho ngươi một ít lương thực, ngoài điều này ra không còn hỗ trợ thêm gì khác.
Sau khi xây dựng Lâu Thương, Doanh Tráng đại khái đã hiểu được cách làm việc của Lưu Khám.
Người này thích lấy lợi ích để hiểu lòng dân chúng, không tùy tiện trừng phạt lao dịch. Cách này hay nhưng tiền bạc và lương thực tiêu hao quá lớn.
Doanh Tráng thấy, hiện giờ Lưu Khám làm quan thì nên đứng từ góc độ vị quan để suy xét vấn đề, chứ không phải hơi tý là nói đến lợi ích. Theo y, người hay nói nhiều đến lợi ích đa phần là con buôn. Lưu Khám không nên như vậy, tuy nhiên Doanh Tráng cũng không bức ép Lưu Khám thay đổi.
Tóm lại, ngươi muốn sửa kênh không thành vấn đề, sự ủng hộ của quận phủ cho ngươi chỉ như vậy, việc còn lại tự ngươi giải quyết.
Nếu như ngươi vẫn muốn xây dựng rầm rộ, hơn nữa còn dùng cách của ngươi. Vậy rất đơn giản ngươi tự xuất tiền xuất lương thực đi. Nhiều nhất tương lai sẽ xin công lao cho ngươi.
Lưu Khám tính toán sơ qua, nếu khởi động toàn diện vùng Lâu Thương thì thật sự hắn không chống đỡ được.
Nguyên nhân không ở hắn, Tứ Thủy Hoa Điêu qua một thời gian điều chỉnh đã dần bắt đầu giảm sản lượng và di chuyển tới Giang Dương.
Để lựa chọn địa chỉ của xưởng rượu, Thẩm Thực Kỳ đã được đặc phái tới Ba Thục.
Dự tính nếu như di chuyển toàn bộ xưởng rượu tới Giang Dương, ít nhất cần hai năm quá độ. Trong đó, lợi nhuận và tổn thất không phải là chuyện đùa.
Vì thế trong vòng hai năm, Lưu Khám phải thắt lưng buộc bụng, tính toán chi li.
May mà có vị quản gia như Tào Tham đã giúp Lưu Khám thoải mái rất nhiều. Thế nhưng cho dù như vậy, xây dựng rầm rộ vẫn không phải là chuyện hắn có thể chống đỡ được.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đi…
Lưu Khám chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Thu nhỏ quy mô công trình, quy hoạch từng hòn đất, lấy Lâu Thương làm trung tâm, dần dần muốn mở rộng ra bốn phía. Ồ, nếu có đủ thời gian, khoảng mười năm là có thể khiến Lâu Thương biến thành vùng đất đai trù phú, trở thành khu vực giàu có nhất Tứ Thủy.
Nhưng Lưu Khám biết rõ: hắn sợ không có thời gian của mười năm nữa!
Sau khi quy hoạch viên gạch đầu tiên, Lưu Khám từng thử tới Đông Dương mời Trần Anh xuống núi để chủ trì công việc tu sửa kênh mương cho hắn.
Tuy nhiên điều đáng tiếc là, Trần Anh không có mặt.
Không ở đây hay là không muốn?
Lưu Khám không còn lòng dạ nào so đo điều này nữa… May mà Khổ Hành Giả sống cạnh Vân Mộng Đại Trạch, lại tinh thông về các công trình đất gỗ, vì thế cũng có chút tâm đắc với việc sửa kênh. Nếu công trình không lớn, gã còn có thể tập hợp lại. Vậy là Lưu Khám, Khổ Hành Giả và Trình Mạc tập trung với nhau, qua hơn mười ngày nghiên cứu, cuối cùng đã vạch ra được nét khái quát cơ bản. Cái gọi là ba người thợ giày thối thắng cả Gia Cát Lượng mà.
Vậy là, lập đông xong, Lâu Thương cũng bắt đầu khởi công.
Công trình kéo dài tròn ba tháng, cuối cùng vào cuối năm đã hoàn thành kế hoạch giai đoạn đầu. Đồng thời thành lũy bên trong Lâu Thương cũng tuyên bố hoàn thành.
Sau lập xuân, những người được phân ruộng đất đã bắt đầu một năm lao động vất vả.
Còn Lưu Khám cũng chào đón một việc cực kỳ quan trọng trong cuộc đời hắn… Lữ Tu mang thai rồi, hơn nữa còn sắp tới ngày sinh nở.