Lũ ngựa đang nhởn nhơ gặm những cây cỏ lá to bên bờ sông Đô Tư Thố, Lữ Thích Chi nằm trên bãi cỏ, nhìn những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, tự nhiên lại man mác nhớ nhà. Từ nhỏ đến lớn, y đều lớn lên trong vòng tay yêu thương và chăm sóc của gia đình. Cho dù là sau này rời xa gia đình, đi lính ở Lâu Cương, thành một tên lính tốt, nhưng trên thực tế, y vẫn sống trong trong đôi cánh bao bọc của người nhà, vô lo vô nghĩ như cũ.
Mười tám năm, ngoại trừ lúc này, nơi xa nhất mà y từng đi chính là Đông Hải. Nhưng lúc đó, Lưu Khám hết lòng chăm sóc y, cũng không giao cho y quá nhiều trách nhiệm và áp lực. Nhưng lần nà không thể không đảm nhận trách nhiệm. Hai mươi tên kỵ quân dưới trướng, có nhiệm vụ trinh sát và do thám, đối với Lữ Thích Chi mà nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Trinh sát!
Điều này đồng nghĩa với việc sẽ mặt đối mặt với kẻ địch! Lữ Thích Chi trời sinh đã là một người vô cùng lười nhác. Y sùng bái Lưu Khám, nhưng không có nghĩa rằng y muốn trở thành một người giống như Lưu Khám. Lúc mà sinh mạng bao nhiêu người đều gửi gắm vào một người, người đó nhất định rất mệt.
Lữ Thích Chi nhằn gốc cỏ, ngồi dậy, nhìn đồng đội cách đó không xa đang ôm binh khí, tựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ hai mươi người này thôi, đã làm ta mệt chết đi rồi, nếu còn nhiều hơn nữa e rằng ta sẽ không có cách nào làm tốt được.
Vẫn là đi theo bên cạnh Khám ca tốt hơn!
- Hắc Phu!
Lữ Thích Chi gọi nhẹ một tiếng, một tên lính cách y gần nhất mở mắt:
- Lữ đầu, sao không nghỉ ngơi đi... Ha ha, nếu như ngài không nghỉ ngơi cho thật tốt, trinh sát sẽ không đạt yêu cầu. Đến lúc đó, Quân hầu sẽ không tha cho ngài đâu!
Hắc Phu là một kỵ sĩ hổ khúc theo Mông Tật đến. Tuy rằng nói hổ khúc bị mất đi biên chế, nhưng Mông Khắc vẫn đem binh sĩ tốt nhất dưới trướng điều phối cho Mông Tật. Cũng không phải vì lấy lòng, chỉ là hi vọng Lưu Khám có thể mở cho một con đường sống, chiếu cố cho Mông Tật. Tên Hắc Phu này cũng là người trải qua hàng trăm trận chiến, từ hơn một trăm kỵ quân, bộc lộ tài năng, trở thành một lính trinh sát, cũng đã có thể nói rõ tài năng của gã rồi.
Lữ Thích Chi cúi xuống:
- Ta không ngủ được, dậy nói chuyện với ngươi... Hắc Phu, ngươi là người ở đâu vậy?
- Kỳ Sơn!
- Ồ!
Lữ Thích Chi nói:
- Kỳ Sơn không phải chính là nơi Chu Văn Vương lập nghiệp sao?
Hắc Phu cười có pha chút niềm tự hào:
- Đâu chỉ Chu Công! Kỳ Sơn, còn là nơi hưng thịnh của Đại Tần ta. Tổ tiên trên ta sáu đời, đầu tiên là tiên vương chinh chiến, đến đời ta, đã là đời thứ bảy... Bây giờ, Đại Tần ta thống nhất thiên hạ, nhất định sẽ coi trọng thời hoàng kim năm đó.