- Nếu như không có Lão Bi, suýt chút nữa bỏ lỡ đại sự... Truyền lệnh quan, lập tức truyền lệnh của ta, các bộ nhân mã không được nghỉ ngơi, lập tức xuất phát, truy kích Đầu Man. Ai đuổi được tàn quân của Đầu Man đầu tiên sẽ được thăng một cấp, người nào có thể giữ bước chân của Đầu Man một ngày, thăng hai cấp. Các bộ binh mã từ bây giờ trở đi, người không được tháo giáp, ngựa không được rời yên, truy kích cho ta, truy kích!
Phù Tô không khỏi kinh ngạc nhìn Mông Điềm:
- Thượng tướng quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mông Điềm hít sâu một hơi, đưa tấm lụa trắng cho Phù Tô:
- Lão Bi đã phát hiện ra ở Tuấn Cực Lĩnh, con trai của Đầu Man chuẩn bị rút khỏi Hà Nam Địa, hơn nữa còn đem toàn bộ nữ nhân trẻ nhỏ đến Bắc Địa. Y chính là muốn giữ lại nguyên khí của người Hung Nô, đợi đến ngày khác ngóc đầu trở lại. Lão Bi đã suất binh tập kích Cù Diễn... giữ chân binh mã của Mạo Đốn, đồng thời đánh cho không chừa lối thoát, định ngăn trở Đầu Man ở phía đông Cù Diễn, tiêu diệt toàn bộ Hồ man rợ.
Bình Hầu đã dẫn kỵ binh tiến về phía Lâm Hà Độ Khẩu, chuẩn bị chặt đứt đường lui của người Hung Nô.
Nhưng, Lão Bi nói, y có thể đánh hạ Cù Diễn, nhưng nhiều nhất có thể kéo dài Hồ mọi rợ một ngày. Nếu như tàn quân Đầu Man đến, y sợ là đến một ngày cũng không trụ được. Bây giờ Lão Bi Doanh chỉ còn lại hơn một nghìn người, Mạo Đốn và Đầu Man đánh từ hai mặt, y chắc chắn sẽ toàn quân bị tiêu diệt.
Đại công tử, xem ra chúng ta không thể nghỉ ngơi.
Ta dẫn kỵ binh truy kích suốt đêm, công tử dẫn trung quân theo sát phía sau...
Ven đường không được nghỉ ngơi, phàm là những ai ngăn cản hành động của đại quân ta, công tử có thể xem xét tình hình mà xử lý, không cần phải bẩm báo với ta. Lí Thành, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Lúc Mông Điềm đang giải thích, Phù Tô cũng xem xong nội dung của tấm lụa trắng.
Y không nhịn được nở nụ cười:
- Thượng tướng quân, xem ra Lão Bi này đúng là làm người ta đau đầu. Sự sắp xếp của ngươi đã vì hắn mà thay đổi toàn bộ... Nhưng tin tức này của hắn đúng là rất quan trọng, nếu như đợi đến lúc bọn Hồ Man đó lui về Hà Bắc, chúng ta có muốn tấn công, cũng rất khó.
Chính xác. Qua Hà Bắc, chính là thảo nguyên vạn dặm.
Người Hung Nô là dân tộc du mục, sau khi đến thảo nguyên, muốn tấn công cũng không hề dễ. Còn Tần quân đến lúc đó lại phải đối mặt với khó khăn chiến đấu trong lòng quân địch. Vả lại không nói đến đất Hà Bắc vẫn có các nước Nguyệt Thị, chỉ có quân nhu lương thực đã là một chuyện đau đầu.
Cho nên, nhất định phải giải quyết Hung Nô ở Hà Nam Địa, cũng chỉ có thể giải quyết ở Hà Nam Địa.
Phù Tô đột nhiên có hứng thú sâu sắc với cái tên Lão Bi mà Mông Điềm nói. Tên Lão Bì này, đúng là một nhân vật khó lường.
Tờ mờ sáng.
Nhân vật khó lường trong lòng Phù Tô bây giờ đang đau đầu vô cùng.
Lúc trận đại quyết chiến ở Chiêu Vương Thành bắt đầu, Lưu Khám cũng phát động tập kích Cù Diễn. Lữ Thích Chi dẫn hơn trăm Tần quân, cùng với Đồ Đồ, lặng lẽ mai phục ở trong thành Cù Diễn. Sau khi trời sáng, Lữ Thích Chi nhận được tín hiệu của Lưu Khám, giải quyết vệ binh ở cổng thành Cù Diễn mà thần không hay quỷ không biết, sau đó mở cổng thành, để cho bọn người Lưu Khám đi vào trong.
Hơn một nghìn Lão Tần quân đem theo lòng thù hận bại trận ở Phú Bình, tiến vào trong thành Cù Diễn.
Quân Hung Nô coi giữ ở Cù Diễn, căn bản không nghĩ đến, lại có một đội quân Tần thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong thành.
Một bên vội vã ứng chiến, một bên tính toán hoàn thiện.
Hai bên giao chiến, quân Hung Nô lập tức tan tác. Trong đêm tối, bọn chúng cũng không rõ bọn chúng phải đối mặt với bao nhiêu quân Tần.
Bốn người Quán Anh, Nhậm Ngao, Phàn Khoái, Lưu Khám, mỗi người thống lĩnh một đội nhân mã, sau khi tiến vào trong thành, triển khai một cuộc tàn sát đẫm máu.
Ôm lòng tin báo thù cho người Phú Bình, quân Tần gan dạ dũng cảm, hung hãn vô cùng.
Thủ tướng Cù Diễn – Tô Lặc say bí tỉ, thống lĩnh thân binh ra chống lại, lại bị một mũi tên của Nhậm Ngao bắn chết. Kết quả là, Cù Diễn như rắn mất đầu, người Hung Nô điên cuồng nhếch nhác bỏ chạy. Bọn người Lưu Khám binh chưa dính máu đã thắng, chiếm lĩnh Cù Diễn. Thế nhưng hắn phát hiện, tình hình trong thành Cù Diễn này thật ra rất phức tạp.
Trong thành còn có hơn một vạn nữ nhân và trẻ em chuẩn bị được rời đến Lâm Hà Độ Khẩu.
Lại có thể dựa vào doanh trại để chống lại sự tấn công của bọn Lưu Khám. Người Hung Nô này là dân tộc trên lưng ngựa, cho dù là nữ nhân và trẻ nhỏ cũng có thể cầm đao thương, kéo cung nỏ. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến Lưu Khám đau đầu. Nếu như thật sự đánh nhau, nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại, căn bản không phải là đối thủ của Lưu Khám. Bọn họ đến binh khí cũng không đủ, nếu Lưu Khám nhẫn tâm, đánh hạ doanh trại này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Vấn đề ở chỗ, Lưu Khám vẫn không nỡ nhẫn tâm.
- Quân hầu, đánh chứ!
Quán Anh cười gượng nói:
- Đây là một đàn sói mẹ và sói con. Nhưng nếu như ngươi có chút nương tay, chắc chắn sẽ lâm vào tình huống mãi mãi không phục hồi được.
- Đúng vậy, chúng ta đánh thôi!
Mông Tật nghiến răng nói:
- Lẽ nào quân hầu quên, Tú quân hầu đã chết như thế nào sao? Còn có bách tính Phú Bình... Lúc người Hung Nô tàn sát chúng ta, không hề thấy nửa phần nương ta, chúng ta hà tất phải để ý đến bọn chúng?
Lưu Khám sao lại không biết, nếu như không giải quyết những nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại này, một khi người Hung Nô phản kích, hắn sẽ phải đối mặt với cảnh thù trong giặc ngoài. Không sai, lúc người Hung Nô giết người Trung nguyên, trước nay không hề để ý đến nữ nhân và trẻ nhỏ. Nhưng bảo Lưu Khám làm như vậy, hắn thật không nỡ nhẫn tâm. Thế nhưng, không nhanh chóng giải quyết vấn đề này, tất cả những việc đã làm sẽ đổ sông đổ biển.
Làm thế nào?
Trần Đạo Tử... Không, phải làTrần Bình mới đúng, lúc này bỗng nhiên nói.
- Quân hầu, những nữ nhân này, e là có thủ lĩnh!
Sau khi nói chuyện một hồi ở Tuấn Cực Lĩnh, Trần Bình cuối cùng cũng đã thừa nhận thân phận của mình. Nhưng y cũng hỏi Lưu Khám tại sao lại biết tên của y?
Vấn đề này đối với Trần Bình, Lưu Khám vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói với y, ta là người từ hậu thế tới, ta biết Trần Bình ngươi rất lợi hại, cho nên muốn lôi kéo ngươi.
Đối với chuyện này, Lưu Khám chỉ có thể giải thích một cách mơ hồ:
- Trong khoảng tối tăm u ám, tự sẽ có một sức mạnh thần bí... Trước kia khi ta còn nhỏ đã từng có một người bạn, cũng tên là Trần Bình, vô cùng lợi hại. Thế nhưng sau đó ta và Trần Bình rời xa nhau, nhiều năm nay ta vẫn luôn nhớ. Cho nên huynh trưởng của ngươi nói với ta, có lúc ngươi cũng được gọi là Trần Bình, ta cảm thấy vô cùng thân thiết. Hơn nữa ta có trực giác ngươi chính là Trần Bình.
Trả lời kiểu này, nếu như ở thời hậu thế sẽ chẳng có ai tin.
Thế nhưng ở thời đại tin quỷ thần, kính trời đất này, lí do thoái thác này lại có ma lực tồn tại mà người khác không thể kháng cự.
Trần Bình đúng là tiếp nhận lời giải thích của Lưu Khám.
Y nói cho Lưu Khám, ban đầu lúc huynh trưởng y nhắc đến Lưu Khám trước mặt y, tán thưởng Lưu Khám sau này nhất định sẽ thành đại sự.
Vì vậy, Trần Bình sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn xem người mà được huynh trưởng tán thưởng rốt cục có bản lĩnh thế nào?
Y không dùng đại danh, mà lấy thân phận là Trần Đạo Tử, đến bên cạnh Lưu Khám. Mấy năm nay, y luôn âm thầm quan sát Lưu Khám, thậm chí lúc mấy chuyện lớn xảy ra, y cũng đều tham gia vào, muốn biết rõ cách nghĩ thật sự của Lưu Khám.
Từ lúc Lưu Khám từ thành Tống Tử quay về Bái Huyền, sau đó giết Ung Xỉ, đại náo huyện Bái trở đi, Trần Đạo Tử dần dần có cảm giác kỳ lạ.
Lưu Khám thật lợi hại!
Thủ đoạn độc ác của hắn, hắn liều mạng trèo lên, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cảm giác bất an trong nội tâm hắn.
Vì sao bất an? Hắn rốt cục muốn làm gì?
Trần Đạo Tử càng ngày càng hiếu kỳ, thế nên sau khi Lưu Khám đến Lâu Thương, cũng đi theo hắn đến. Bây giờ thiên hạ thái bình, mặc dù không được quốc phú dân an, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy việc phát sinh. Nhưng xét tổng thể mà nói, vẫn không có chuyện gì đáng để Lưu Khám sợ hãi.
Lưu Khám trông coi Lâu Thương, thủ hạ đông đúc, trong nhà ruộng đồng phì nhiêu vạn khoảnh.
Có thể nói là cuộc sống không lo âu, đường quan thuận lợi. Thê tử con cái cũng có rồi, sự nghiệp cũng có rồi, hắn lại sợ hãi cái gì?
Hoặc là nói, những thứ Lưu Khám nhìn thấy, Trần Bình bây giờ vẫn chưa nhìn ra. Nếu như là như vậy, Lưu Khám thật không đơn giản.
Trần Bình không hỏi Lưu Khám thêm. Y biết, lúc Lưu Khám có thể nói với y, tự nhiên sẽ nói.
Sau khi Lưu Khám nghe thấy lời của Trần Bình, hắn hơi nhíu mày. Hắn trèo lên chiến xa, nhìn ra phía doanh trại. Chỉ nhìn thấy giữa doanh trại, có một đại trướng bằng da trâu rất lộng lẫy. Trong lòng khẽ giật mình, hắn quay người hỏi Lữ Thích Chi:
- Tiểu Trư, doanh trại này là của ai?
Lữ Thích Chi suy nghĩ một chút, nói:
- Đệ nghe có người nói, doanh trại đó vốn dĩ là nơi trú quân của Mạo Đốn. Nhưng Mạo Đốn bây giờ ở Lâm Hà, không ở Cù Diễn.
Nơi đóng quân của Mạo Đốn?
Vậy thì thật là thú vị...
- Nhưng ta nghe nói, Mạo Đốn có người thân nào đó ở Cù Diễn...
Lữ Thích Chi gãi đầu, có vẻ rất khổ não. Một hồi lâu sau, y khẽ vỗ trán:
- Đệ nhớ ra rồi, hình như là Yên Thị của Mạo Đốn không theo y đến Lâm Hà... Nhất định là ả, Yên Thị của Mạo Đốn, hình như tên là, tên là Hô Diễn Châu, chính là Hô Diễn Châu!