Trong đầu Lưu Khám hiện ra cái tên Doanh Hồ Hợi. Nhưng hiện nay, Doanh Hồ Hợi mới chỉ chín tuổi, nghe nói rất được Thủy Hoàng Đế yêu quý, nhưng nghĩ để sinh ra uy hiếp với Phù Tô, thì không có khả năng.
Khoái Triệt nhẹ giọng nói:
- Đại công tử là giám quân ở Bắc Cương, cách xa Hàm Dương. Hiện tại bệ hạ lại nghi hoặc, bảo thủ. Hai ngày trước, ta nói chuyện phiếm với Lý Tả giam, ngẫu nhiên nghe được một việc. Tam công tử Doanh Tương Lư hiện nay là tướng quân đại doanh Lam Điền, gần như cùng cấp với phủ đại tướng quân, trực tiếp nghe lệnh bệ hạ. Ngươi cũng biết, đại doanh Lam Điền vốn có sức chiến đấu kinh người, hiện nay lại thêm quân đô úy nhập vào, có thể được coi là tinh nhuệ nhất Quan Trung. Trung úy quân tuy rằng thiện chiến, nhưng không so được với Lam Điền đại doanh người đông thế mạnh. Lại thêm là võ quan quản chế đại doanh Lam Điền , danh tiếng của công tử Tương Lư càng tốt. Có người như vậy ở đó, đại công tử làm sao có thể không lo lắng?
Những chuyện xấu của nội bộ hoàng gia, từ xưa đến nay nhiều không kể xiết. Chỉ là đích thực là Lưu Khám không nghe thấy cái tên Doanh Tương Lư. Trong sử sách có ghi chép về người này sao? Lưu Khám cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng không thể nghi ngờ, địa vị chính mình càng cao, càng khó tránh khỏi sẽ gặp những việc như vậy.
Lưu Khám không nhịn được cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng xoa má, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu cứ một đường đi tới, có một số việc cũng là khó tránh khỏi… Thôi đi một bước tính một bước vậy, nhưng mong không vì Doanh Tương Lư này mà làm chính mình dính dáng đến quá sâu.
Có người gõ cửa phòng, Lý Thành xuất hiện ở ngoài cửa.
- A Khám, chúng ta nên đi gặp Lý quận thủ thôi!
Lý Thành lớn tuổi hơn Lưu Khám, tuy rằng chức quan không hiển hách bằng Lưu Khám, nhưng dù sao cũng là danh tướng, ở trong triều coi như là cũng có căn cơ.
Lưu Khám cũng không dám tỏ vẻ bề trên, mặc dù Lý Thành không đồng ý, nhưng Lưu Khám vẫn muốn y xưng hô tên gọi của hắn. Làm như vậy có chỗ tốt là có thể đem quan hệ giữa hai người khi đó kéo lại gần hơn. Lý Thành không lay chuyển được Lưu Khám, chỉ có thể nghe theo đề nghị của Lưu Khám.
- Lão Khoái, ngươi và Lâm ở dịch quán đợi, đừng tùy ý đi đâu. Lúc ta trở về còn có chuyện muốn bàn bạc với ngươi!
Lưu Khám phân phó xong, chỉnh lại quan phục cùng Lý Thành rời khỏi dịch quán.
Thành Lạc Dương đã từng là đô thành của Đông Chu. Năm 256 trước công nguyên, đại tướng Doanh của quân Tần công hãm Lạc Dương, bắt Chu vương Cơ Duyên làm tù binh, Lạc Dương trở thành quận Tam Xuyên hiện nay. Mặc dù trải qua chiến hỏa, nhưng qua bốn mươi năm thống trị, Lạc Dương đã khôi phục sự phồn hoa của ngày xưa. Đường phố ngang dọc, đi trên đường, có thể cảm nhận được vương khí dày đặc.
Phủ nha quận Tam Xuyên nằm trên đường lớn của Lạc Dương. Lý Thành đưa Lưu Khám tới cửa phủ nha báo danh. Rất nhanh, cửa quận phủ mở ra, Lý Do một thân trang phục nhanh chóng ra đón. Vừa thấy Lưu Khám, Lý Do cười lớn tiến lên hai bước, chào đón nhiệt liệt. Lưu Khám và Lý Do cũng không phải là gặp mặt lần đầu tiên. Trước đây, khi Lưu Khám từ Bắc Cương quay lại Lâu Thương, hai người từng có gặp mặt một lần tại Huỳnh Dương, nhưng không quá mức thâm giao. Khi đó, Lưu Khám vẫn còn là một người đang lưỡng lự bên bờ trung tâm quyền lực của Đại Tần. Thoáng cái đã qua hai năm, Lý Do vẫn đảm nhiệm chức quận thủ quận Tam Xuyên, mà Lưu Khám cũng chính thức lọt vào ánh mắt của Thủy Hoàng Đế.
Lý Do tuy là phò mã, nhưng cũng không dám có chút chậm trễ.
- Lưu huynh đệ, hai năm không gặp, đại sự nghiệp ngươi làm rất tốt, ngay cả bệ hạ đều biết tên của ngươi. Giấy viết vừa xuất hiện, chấn động cả thiên hạ. Hai ngày trước ta cùng với sĩ tử Lạc Dương tụ hội, nhắc tới ngươi, mọi người đều tán thưởng. Được rồi, lát nữa ta muốn giới thiệu với ngươi một người, y đối với ngươi có chút tò mò. Vốn là y chuẩn bị đi Hàm Dương, nhưng nghe nói ngươi sắp tới liền ở lại trong phủ ta chờ đợi… Nào nào nào, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn trước rồi mới nói chính sự.
Vừa nói chuyện, Lý Do vừa nắm cánh tay Lưu Khám, hai người sóng vai đi vào phủ nha.
Trời đã qua giờ mùi, rượu và thức ăn đã dọn xong. Trong đại sảnh, Lưu Khám ngoài ý muốn gặp được một người quen. Thậm chí ngay cả Lý Thành cũng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được mở miệng hỏi:
- Phùng Kính, sao ngươi lại ở nơi này?
Phùng Kính chính là con trai đại tướng quân Phùng Kiếp, coi như là cũng có chút giao tình với Lưu Khám, lúc trước còn ở Vĩnh Chính Nguyên đãtừng giao thủ qua. Từ khi chiến sự ở Bắc Cương kết thúc, không ít đệ tử Tướng môn lục tục trở về Hàm Dương. Phùng Kính cũng là một trong số đó.
Trở lại Hàm Dương, y được sắp xếp nhậm chức trong Đô úy quân, sau đó lại theo Đô úy quân tiến nhập đại doanh Lam Điền, nhậm chức Đô úy nhất bộ. Đương nhiên là chức Đô úy này của Phùng Kính là ở trong quân khác với chức Đô úy Tứ Thủy của Lưu Khám.
Nghe thấy Lý Thành hỏi, Phùng Kính thần sắc thoải mái trả lời:
- Hiện tại ta đã chuyển ra khỏi đại doanh Lam Điền, giờ đang đảm nhiệm Binh tào ở phủ thừa tướng. Lần này đến Lạc Dương là vì gặp đô úy… ha ha, ta phụng mệnh thừa tướng, cùng hộ tống Đô úy đi Lương Phụ Sơn. Đô úy đừng hoài nghi, thừa tướng là lo lắng Đô úy gặp phải phiền phức, vì vậy mệnh ta ở bên hiệp trợ. Chuyến đi Lương Phụ Sơn này, Đô úy là chủ đạo như cũ. Thừa tướng nói, ngộ nhỡ Đô úy cần điều động binh mã ở Tể Bắc quận, do ta đứng ra sẽ thuận tiện hơn một chút, như vậy mà thôi.
Nghe ra, tựa hồ không có vấn đề gì.
Phụ thân của Phùng Kính là Phùng Kiếp, đại tướng quân đương triều. Binh mã các nơi đều dưới sự chỉ huy của Tướng quân phủ. Nếu như, cũng chỉ là nếu như, thực sự cần dùng binh mã, thật ra Phùng Kính thực là một thủ lĩnh không tệ. Nét tươi cười trên mặt Lưu Khám không đổi, thế nhưng quả tim không khỏi lộp bộp một chút, nhìn thoáng qua Lý Thành, cũng đọc được trong mắt y một chút sầu lo. Lẽ nào, chuyện ở Lương Phụ Sơn đã đến nông nỗi phải vận dụng binh mã?
Lý Tư không có khả năng tự ý làm chủ! Nếu như thực sự phải điều động binh mã, vậy còn cần phải Thủy Hoàng Đế đồng ý mới được… Nói cách khác, các đại lão ở triều đình, sợ rằng đã phát hiện ra một chút đầu mối. Bằng không cũng không có khả năng lại an bài như thế.
- Lưu huynh đệ, việc ở Lương Phụ Sơn đích thực là có chút phức tạp, chúng ra trở về lại nói.
Lý Do thấp giọng nói nhỏ bên tai Lưu Khám hai câu. Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, sau đó một người tiến đến, cười ha hả nói:
- Lý quận thủ, Thông đã tới chậm, Thông đã tới chậm… A, vị này, nhất định là Đỗ Lăng tửu thần rồi.
Người này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo gầy gò, mi thanh mục tú, thân cao trên dưới tám thước, cao gầy, đầu đội phương khăn, mặc áo bào màu xanh, tiếng cười sang sảng, gã quan sát Lưu Khám từ trên xuống dưới, sau đó cười nói:
- Tại hạ Thúc Tôn Thông… ra mắt Đỗ Lăng tửu thần. Ha ha, không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh Đỗ Lăng tửu thần lại là người trẻ tuổi như vậy.
Thúc Tôn Thông?
Lúc nghe thấy tên này, Lưu Khám đầu tiên là ngẩn ra, sau chợt lộ ra vẻ khiếp sợ.