Mông Nghị!
Sứ giả Thủy Hoàng Đế phái tới, dĩ nhiên lại là đại thần tâm phúc mà ông tin tưởng nhất trong triều đình Đại Tần, đại danh đỉnh đỉnh Thượng khanh Mông Nghị.
Lưu Khám không chỉ một lần nghe nói đến tên Mông Nghị, trong tưởng tượng của hắn, Mông Nghị hẳn là giống với Mông Điềm, lưng hùm vai gấu, có phong độ của một đại tướng. Nhưng mà, khi Mông Nghị thông báo tính danh, Lưu Khám lén quan sát lại phát hiện Mông Nghị này lại có khí chất khác hoàn toàn với huynh trưởng Mông Điềm của mình.
Mông Điềm cương nghị quả cảm, mỗi một cử động đều có chứa sát khí, hiển hiện khí chất đặc biệt của một người quân nhân. Mà Mông Nghị so với Mông Điềm thì hiển lộ vẻ nho nhã, thân thể thon gầy mà đơn bạc, hào hoa phong nhã, trên mặt luôn mang theo một nụ cười như có như không. Đứng ở đó Mông Nghị càng giống như là một nho sinh nhưng nhãn thần rất lợi hại, giống như hai thanh đao nhỏ có thể chạm đến tận phế phủ.
Lưu Khám chắp tay đứng nghiêm trang trên đình thượng, không khỏi cẩn thận từng li từng tí. Mông Nghị thì ngồi ngay ngắn ở chỗ chủ vị, Vương Khác ngồi ở phía bên trái y, mặt không biểu tình, hai tay thu vào trong tay áo, không nói một lời.
- Lưu Đô úy, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Thanh âm của Mông Nghị hơi vẻ âm nhu. Y tự rót cho mình một chén rượu, nhấp một ngụm, mặt giãn ra cười nói:
- Có điều ta đã nghe đại danh của ngươi như sấm bên tai… Ha ha, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là anh hùng thiếu niên, khó lường, khó lường a!
Lưu Khám dè dặt nói:
- Thượng khanh quá khen, Lưu Khám thẹn không dám nhận!
- Thẹn không dám nhận?
Nụ cười của Mông Nghị càng thêm xán lạn, nhưng thanh âm cũng càng thêm âm nhu.
- Lưu Đô úy còn có chuyện không dám nhận? Dám ở trước mặt bệ hạ, bảo văn võ cả triều, không ngu thì nịnh… Khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ người khắp thiên hạ, cũng chỉ có Lưu Đô úy ngươi trung thành với bệ hạ? Ngươi có biết, bốn chữ “không ngu thì nịnh” của ngươi, ở Hàm Dương sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức không?
Chẳng lẽ là tới tìm ta để phiền phức.
Lưu Khám trong lòng không khỏi lộp bộp, cúi đầu, lén nhìn một chút. Hắn không nhìn thấy biểu tình của Mông Nghị, thế nhưng phát hiện trên khuôn mặt cứng ngắc của vương Khác trong lơ đãng tựa hồ có chút co giật.
Hình như đang cười!
Trong lòng Lưu Khám ít nhiều cũng yên ổn một chút. Nhẹ giọng nói:
- Lưu Khám không biết!
- Đại tướng quân nói ngươi cuồng vọng!
Mông Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Ngự sử đại phu trong triều đối với ngươi càng là vô cùng bất mãn. Trong triều đình, tấu chương buộc tội ngươi nhiều không kể xiết. Lưu Đô úy, bốn chữ ngươi dùng làm cho phân nửa quan viên Đại Tần đối với ngươi hận thấu xương. Hắc hắc, từ giờ trở đi, nhất cử nhất động của ngươi đều bị rất nhiều người nhìn trong mắt. Sau này nên đi nơi nào, ngươi tự mình suy nghĩ đi.
Những lời nói này của Mông Nghị rất nghiêm khắc, nhưng khi Lưu Khám nghe tới hình như là nhắc nhở hắn: Những năm gần đây ngươi thuận buồm xuôi gió, lên chức quá nhanh, làm cho rất nhiều người ghen ghét. Nhưng ngươi cũng không có cùng xuất thân với bọn họ, cho nên họ không muốn làm khó dễ ngươi. Nhưng lúc này đây, ngươi thực sự đã đắc tội bọn họ, khẳng định sẽ bị bọn họ ghi nhớ, cẩn thận một chút…
- Lần này bản quan tới Bình Dương, là phụng mệnh tới giải quyết loạn cục ở ba quận.
Không đợi Lưu Khám trả lời, Mông Nghị đột nhiên chuyển sang hòa nhã nói với Vương Khác:
- Vương Quận thủ, Quận thủ hai quận Tể Bắc, Lâm Truy hiện nay đang trên đường tới Bình Dương. Ta phỏng chừng vài ngày là đến… Ngươi là Quận thủ bản địa, nên toàn quyền phụ trách việc này.
- Hạ quan hiểu rõ!
Vương Khác vội vã đứng dậy, cung kính lĩnh mệnh.
Mông Nghị nói tiếp:
- Điền Phúc chạy chốn mất tích, hiện nay không có tin tức. nhưng căn cơ của gã đã mất, nói vậy cũng không gây nổi sóng gió gì lớn. Bản quan đã hạ lệnh, mệnh binh mã ba quận Tứ Thủy, Lang Gia, Đông Hải lui về bản quận. Từ hôm nay ở Tiết quận là do ngươi quản lý. Ý tứ của bệ hạ là phải tiếp tục truy cứu, thế nhưng không cần gây chiến… Vương Quận thủ, ngươi có thể hiểu được ý tứ của bệ hạ không?
Vương Khác nói:
- Hạ quan tất nhiên hiểu rõ.
Lúc này Mông Nghị mới quay đầu, nhìn Lưu Khám một chút:
- Lưu Đô úy, lần này ngươi làm rất tốt!
- Đa tạ Thượng khanh khích lệ.
- Hiện nay loạn ở ba quận đã bị dẹp, Triều đình đương nhiên hủy bỏ chức vị Đình úy chính của ngươi. Trong vòng ba ngày, ngươi hãy quay lại Lâu Thương. Việc của ba quận này không cần ngươi nhúng tay vào. Làm thật tốt chức Đô úy Tứ Thủy của ngươi, đó là bổn phận của ngươi. Chớ lại gây rắc rối nữa!
Cứ như thế bảo ta trở về thôi ư?
Sao ta cứ cảm thấy như là qua cầu rút ván vậy....
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, từ khi Lưu Khám nhậm chức Đô úy Tứ Thủy tới nay chỉ ở lại Lâu Thương mấy tháng, còn lại hơn phân nửa thời gian là bôn ba ở ngoài. Nếu như triều đình thật muốn tính toán, loại hành vi này của Lưu Khám đủ để quy vào hành vi không làm tròn trách nhiệm. Dựa theo luật của Đại Tần, tội danh này chí ít cũng là đi lưu đày. Lưu Khám đối với Tiết quận cũng không phải là quá lưu luyến, chỉ là trong lòng, còn một việc vẫn thấp thỏm.
Do dự một chút, Lưu Khám nhẹ giọng nói:
- Vậy xin hỏi Thượng khanh đại nhân, bách tính ba quận…
Sắc mặt Mông Nghị trầm xuống:
- Bản quan đã nói, việc của ba quận không cần ngươi lại nhúng tay vào, lẽ nào ngươi còn không rõ sao? Cũng được, nơi này có một phong chiếu thư của bệ hạ, vốn là muốn bản quan nói ra cho ngươi. Hôm nay, nếu ngươi muốn biết kết quả, đơn giản, trực tiếp đưa cho ngươi vậy.
Vừa nói chuyện, Mông Nghị xua tay ý bảo hộ vệ nâng một cái hộp gỗ đi vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lưu Khám.
- Tự mình mở đi!
Lưu Khám không khỏi có chút hồi hộp, mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong là một cuộn đen trắng. Mở ra, trên tờ giấy Trình Công đen trắng chỉ có mấy chữ: “Thằng nhóc dám nói xằng triều chính”.
Lưu Khám biến sắc, cung kính đem cuộn đen trắng cầm lên, sau đó bỏ vào hộp gỗ, hai tay nâng nên, lớn tiếng nói:
- Thần Lưu Khám, lĩnh chỉ!
- Được rồi, đi xuống đi!
Mông Nghị trầm giọng nói:
- Trong vòng ba ngày phải khởi hành quay lại Lâu Thương, không được chậm trễ.
- Lưu Khám hiểu rõ!
Tuy rằng trên chiếu thư của Thủy Hoàng Đế không nói rõ cái gì, nhưng Lưu Khám ít nhiều cũng hiểu được ý tứ của Thủy Hoàng Đế.
Thoạt nhìn, Thủy Hoàng Đế đã tiếp nhận kiến nghị của Lưu Khám. Bản chiếu thư này cũng cảnh cáo Lưu Khám đừng sinh sự nữa. Cái chức quan Đô úy Tứ Thủy này là võ quan, hơn nữa thuộc về chức quan không thuộc danh sách triều đình. Qua bản chiếu thư này Thủy Hoàng Đế nói cho Lưu Khám: cẩn thận làm những việc thuộc chức quan của ngươi, chớ lại gây rắc rối. Chuyện nội bộ triều đình, còn chưa tới lượt ngươi xen vào.
Cũng tốt, dù sao sự tình đã kết thúc, Lưu Khám hiện nay cũng muốn sớm một chút quay về Lâu Thương, không muốn tiếp tục ở lại Bình Dương nữa.
Mông Nghị không có tiến hành giao lưu gì thêm với Lưu Khám.
Lưu Khám ở lại Bình Dương một ngày, sáng sớm hôm sau liền suất lĩnh bản bộ nhân mã, xuất phát lên đường.
Ngô Thần cũng không đi Lâu Thương cùng Lưu Khám bởi vì Hàm Dương có chiếu lệnh, mệnh Ngô Thần làm Huyện thừa Yếm Thứ, ngay hôm đó xuất phát lên đường nhậm chức. Trước khi xuất phát, Ngô Thần nói với Lưu Khám, sở dĩ triều đình phái y tới Yếm Thứ (nay là huyện Lăng Sơn Đông) là có dụng ý khác.
Yếm Thứ, có tên gọi là Cửu Đạt Thiên Cù, vị trí địa lý vô cùng quan trọng. Theo đó, Điền Phúc cùng dư nghiệt Cức Bồ quân có thể lưu vong ở nơi này. Nhiệm vụ của Ngô Thần chính là phải thanh trừ thế lực phản Tần ở Yếm Thứ, đảm bảo hỗn loạn ở Tề Lỗ sẽ không lan tràn đến đất Yến, Triệu. Lưu Khám cùng Ngô Thần chia tay, trong lòng mơ hồ cảm giác được, chỉ sợ Thủy Hoàng Đế sẽ có hành động rồi!
Nhưng điều này cũng không liên quan gì đến hắn. Hiện tại hắn muốn làm chính là mau chóng quay lại Lâu Thương. Từ biệt hơn một năm, Lưu Khám không khỏi sinh ra cảm giác nhớ nhà. Hộ tống Lưu Khám về Lâu Thương có đám người Giả Thiệu và Tiết Âu. Tiết Âu này là người bản địa Tiết quận. Nếu luận ra, từ thời kỳ Xuân Thu, chính là hậu duệ Tiết quốc. Nhưng là Tiết quốc từ lâu đã diệt vong, Tiết Âu hiện nay một thân nhẹ nhàng, cũng muốn đi theo Lưu Khám thành lập công lao sự nghiệp.
Phải biết rằng, y đã từng đầu nhập cho Điền Đô, nếu không có Lưu Khám che giấu, chỉ sợ đã mất tính mệnh từ lâu. Hơn nữa, ngoại trừ Lưu Khám, Tiết Âu cũng không nghĩ nổi còn ai có thể thu giữ gã.
Lúc rời khỏi Bình Dương đã qua giữa tháng tám mùa thu. Theo Tần lịch, qua một tháng nữa là năm mới. Bởi vì Tần lịch ngày đầu năm là ngày mùng một tháng mười. Mà căn cứ tập quán của người dân vẫn coi tháng giêng là bắt đầu của năm mới. Dù sao, cách tính loại lịch này đối với Lưu Khám mà nói, ý nghĩa cũng không quá lớn. Hiện giờ hắn chỉ cần dựa theo tập quán của người thường là được. Nếu là có những việc lớn, ví dụ như tế tự, tế điện, tự nhiên sẽ có thủ hạ, phụ tá nhắc nhở.
Trời có chút lạnh rồi!
Lưu Khám suất lĩnh nhân mã, một đường chạy không ngừng nghỉ, mấy ngày sau thì đến đại trạch Chiêu Dương. Qua đại trạch Chiêu Dương là thuộc địa phận cai trị của quận Tứ Thủy. Lưu Khám sai người ở lại nghỉ ngơi và hồi phục một ngày ở Hồ Lăng. Còn mình mang theo Khoái Triệt và hơn mười Lâu Phiền kỵ quân hộ vệ đi tới biên giới đại trạch Chiêu Dương.
Nơi đây, sau khi hắn đi tới thời đại này, từng là nơi lần đầu tiên chiến đấu. Cũng chính ở chỗ này, hắn bắt đầu dung nhập thời đại này… Thoáng cái nhiều năm qua đi, lần thứ hai Lưu Khám tới Chiêu Dương đại trạch, mặc kệ là thân phận hay tâm tình đều rất khác so với lúc ban đầu đều. Nếu nói khi đó, hắn đối với thời đại này còn có một tia sợ hãi, như vậy hiện tại, hắn đã không hề sợ hãi. Duy nhất là một loại mờ mịt, một loại mờ mịt đối với tương lai tới không cách nào nắm chặt được.
Bất tri bất giác, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện.
Từ ủ rượu làm giàu đến đại chiến ở Bắc Cương; từ một phạm nhân chịu hình phạt đến quan viên một phương như hiện nay. Tư vị trong đó khó có thể dùng một hai câu để hình dung. Chỉ là theo hắn, chức quan càng cao, đối với tiền đồ lại càng thấy mờ mịt…
Biết rõ kết cục của nước Tần, thế nhưng hắn không được đuổi theo kịp bước chân của nước Tần mà đi.
Thậm chí, hắn còn không thể nói rõ tất cả những việc mà hắn làm, đối với lịch sử vốn có có cải biến hay không? Do hoang mang mà trở nên mê man, lại sinh ra một tia sầu lo. Con đường của mình, đến tột cùng là ở nơi nào? Tất cả những gì ta làm, có cải biến số phận của nước Tần hay không?
Không biết, tất cả đều là một điều bí ẩn…