Lưu Khám giả bộ, nhưng lúc đó cũng là do tình huống bức bách.
Nhưng hắn không có ngờ mình lại gặp phải mắc phải chứng mất trí nhớ thật. Trông dáng vẻ của Cự Hán không giống như giả bộ, chẳng lẽ là bị chứng mất trí thật sao? Lưu Khám kinh ngạc nhìn Cự Hán, sau đó cười khổ sở nói: - Mẫu thân, nên làm gì bây giờ?
- Vương Cơ và Tín ở lại, còn các ngươi ra ngoài trước đi.
Khám phu nhân âu yếm nhìn Cự Hán:
- Đứa bé này tâm tưởng không xấu, mẹ nhận ra được, là nó đang sợ hãi…Các con ở đây, nó không bình tĩnh được, hay là ra ngoài trước đi. Chờ nó bình tĩnh lại, rồi sẽ tiếp tục bàn bạc lại nên làm thế nào.
- Nhưng mà…
- Không có việc gì đâu, cứ ra ngoài đi.
Lưu Khám thấy thái độ của Khám phu nhân rất kiên quyết, đành phải gật đầu ưng thuận.
Liếc mắt nhìn Vương Cơ, Vương Cơ ngay lập tức hiểu ý, cười cười và nhắc lại:
- A Khám huynh đệ, yên tâm đi.
Một đám rời khỏi phòng ngủ, đứng ở giữa sân nhà, ngỡ ngàng không biết nên làm sao.
Đám người Quán Anh cũng nhanh chóng quay lại , nhưng nhìn thấy tình hình vậy, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
Không còn cách nào khác, vậy thì trông coi vậy!
Một đám người, hoặc là ngồi, hoặc là ngồi chổm hổm trong đình viện ròng rã cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Khám phu nhân mang theo Vương Cơ cùng Vương Tín ra khỏi phòng.
- Mẫu thân, thế nào?
Lưu Khám vội vã nghênh đón, hỏi một cách lo lắng.
Khám phu nhân cười cười, thấp giọng nói:
- Không sao đâu, đứa bé đó ngủ rồi..cũng là một đứa bé đáng thương, ta thấy trước hết là như vậy đi, Vương Cơ, nhớ quan tâm đến nó nhiều hơn, có gì biến đổi, nhanh chóng báo cho chúng ta. A Khám, con theo ta, ta có việc muốn bàn bạc với con Chư vị cũng khổ cực cả đêm rồi, các vị nên nghỉ ngơi một chút đi.
Nói như vậy, mọi người cũng đều đáp ứng.
Nhưng không ai chịu đi cả, thấy Lưu Khám theo Khám phu nhân vào gian phòng khác, mọi người đều cảm thấy ngỡ ngàng khó hiểu.
- Mẫu thân, người có điều gì cần dặn dò?
Khám phu nhân có ý bảo Lưu Khám ngồi xuống, sau khi cân nhắc một lát, Khám phu nhân thấp giọng nói: - Khám,
Đứa bé đó...Con sẽ xử lý như thế nào?
Một lát sau Lưu Khám mới kịp phản ứng, “đứa bé” trong lời nói của Khám phu nhân chính là Cự Hán thích sát Tần.
Điều này cũng khó trách,
tướng tá của Cự Hán còn lớn hơn so với Lưu Khám, làm thế nào cũng khó để cân nhắc mối quan hệ ở 2 từ “ đứa bé”.
Thấy Lưu Khám không nói gì, Khám phu nhân nói tiếp:
- Ta muốn nói, đứa bé đó nếu như chữa trị không khỏi, hoặc là chủ nhân của nó cũng không đến tìm nó, con sẽ giải quyết thế nào? Để cho nó ở lại đây hay là đi? Nếu với tình trạng hiện nay, chỉ sợ ra ngoài không bao lâu sẽ chết trên đường mất.
Khám, con đã trưởng thành rồi, bắt đầu phải làm những việc đại sự rồi, nương không muốn ép con, chỉ là nương...lần này con xuất môn cũng được nửa năm rồi, mặc dù nói trong nhà có Vương Cơ và Tín, thế nhưng trong lòng Nương vẫn cảm thấy trống trải, hiu quạnh. Nương muốn để đứa bé ở lại, con thấy thế nào?
Lưu Khám không biết nên nói gì cho phải!
Hai năm nay, tình hình trong nhà không hiểu được tốt hơn trước bao nhiêu, ngày qua cũng tốt rồi, thế nhưng thời gian bản thân ở bên cạnh Khám phu nhân ngày càng hiếm hoi. Ngay từ đầu là bị phạt tác, khi xuất ra thì bận tửu và nhiều chuyện khác.
Mà sau thì đi được hơn nửa năm...
Khám phu nhân một mình ở trong nhà này, tuy rằng không phải lo ăn mặc, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy hiu quạnh.
Vương Cơ là người am hiểu, Vương Tín cũng rất nghe lời. Nhưng dù gì cũng chỉ là người ngoài, có những việc, có những lời nói, lão phu nhân không thể nói ra.
Thế nhưng để Cự Hán ở lại đây có thỏa đáng hay không?
- Mẫu thân, hài nhi….
- Khám, Ta không oán trách gì con. Nam nhi đại trượng phu tứ bể là nhà, Nương cũng nhận ra, khi con đứng giữa sự lựa chọn sự sống hay cái chết, sự dại dột trước đây, giờ đây đã mạnh mẽ gấp trăm lần. Nhưng trong tâm của Nương, luôn mong con.. luôn ở bên cạnh Nương cả ngày như thế...Nương cũng là muốn nói một điều như vậy, nếu thấy khó xử, thì coi như Nương chưa từng nói gì cả.
Khám phu nhân nói xong, khẽ thở dài. Thần khí rõ ràng có chút cô đơn.
Lưu Khám cảm thấy hổ thẹn, vội vã nói:
- Mẫu thân, đều là hài nhi bất hiếu. Nếu như mẫu thân thật muốn đứa bé đó ở lại, thì hài nhi không có ý kiến gì. Chỉ là thân phận này...Cần phải cân nhắc một chút mới được. Với lại hộ tịch cũng không bỏ qua được.
Khám phu nhân mắt sáng lên.
- Việc này, Nương cũng đã nghĩ đến. Thực ra, con từ nhỏ đã có 1 người anh trai, sau này vì chiến tranh mà thất lạc. Ta và phụ thân con khi đó tìm kiếm khắp nơi mà không có, căn bản bất lực đi tìm anh con. Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa, thời gian cũng lâu rồi, đều cảm thấy sự sống của anh con không còn. Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, thật không ngờ…
Lưu Khám mở to 2 mắt, nhìn Khám phu nhân.
Hơn nửa ngày, hắn nuốt nước miếng:
- Mẫu thân, những lời người nói là sự thật chứ?
Khám phu nhân nhoẻn miệng cười:
- Đương nhiên..là giả rồi. Nhưng mà nhìn đứa bé đó, Nương cảm thấy giống hệt điệu bộ của con khi nhỏ. Coi như con làm anh trai của đứa bé đó, nói như vậy cũng thuận tiện hơn, chỉ là mong nó không nhớ lại chuyện đã qua.
Lưu Khám thở phào một cái. Nhìn Khám phu nhân cười khổ:
- “Mẫu thân, có thể nói như vậy..những lời nói ban nãy của người, suýt nữa con cũng bị đánh lừa. Nhưng tốt nhất mẫu thân nên cẩn thận một chút, khí lực của tên kia sợ là còn lớn hơn cả con.
Chuyện này con sẽ tìm Vô Thương bàn bạc, tốt nhất đừng thông qua Huyện Trưởng, trực tiếp đăng ký tên ở Tào Đình Trưởng là được.
Tào lão là một người lương thiện, cũng rất biết ăn nói. Nhờ tình bằng hữu giữa con và Vô Thương, chỉ cần trên hộ tịch ta làm vài cử chỉ là được.
Ừm, sự việc này con phải đi làm cho xong trong ngày hôm nay.. à còn nữa, trên hộ tịch nên đặt danh tính là gì? Hài nhi không được am hiểu lắm.
Khám phu nhân nghĩ một lát:
- Đứa bé đó thân hình vĩ đại, to lớn. Hay gọi là Cự đi, Lưu Cự, con thấy thế nào?
Lưu Khám gật đầu:
- Hài nhi nhớ kỹ!
- Vậy con hãy nhanh chóng đi làm đi, Nương sẽ đi thăm đứa bé đó. Thật là trông rất giống với con khi bé, một lát mà không nhìn thấy Nương, không an thân được. Đúng rồi, sau khi quay lại, nhớ mang cho ta vài tấm lụa trắng, 2 năm nay rồi không may y phục, không hiểu có còn được hay không.
Khám phu nhân nói những lời đó, phấn khởi đi.
Mà trong lòng Lưu Khám, sinh ra 1 loại tình cảm đã mất mát.
Tới thời đại này, cùng Khám phu nhân nương tựa vào nhau mà sống, thoáng chốc đã 4 năm. Không kể Lưu Khám có đồng ý hay không, tận sâu trong lòng hắn đã xem Khám phu nhân như mẫu thân. Đến nay đột nhiên xuất hiện 1 người như vậy, chia cắt tình mẫu tử. Mặc dù hiểu rõ nguyên nhân là gì, nhưng hắn cũng có chút không thoải mái. Loại cảm giác này thật sự rất là kỳ lạ.
Đi ra cửa phòng, Lưu Khám thở một hơi dài.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít trông Khám phu nhân rất phấn khởi!
- Lão Đường, Vô Thương, chúng ta vào thành thôi.
Đám người Thẩm Thực Kỳ vẫn chưa đi, hơn nữa còn đứng chờ ở trong sân vườn.
Lưu Khám đi tới, đưa phương thức chỉ để nấu rượu Yến cho Thẩm Thực Kỳ:
- Chiếu phương thức này, hôm nay thử nghiệm trước để xem hiệu quả thế nào, kính nhờ Kỳ ca ca rồi. Khoái Triệt, ngươi và ta cùng vào thành, Trình tiên sinh đã chuẩn bị 1 vài chum rượu, 50 bình hẳn là cũng gần đủ. Khi ta quay lại còn phải đến doanh trại. Những ngày qua họ cũng đã khổ cực nhiều.
- Vậy ta thì sao?
Quán Anh thấy mọi người đều có việc để làm, không nhịn được nhảy ra hỏi.
Lưu Khám suy nghĩ 1 lát, - Ngươi và Tín lấy nước đổ đầy chum…ngươi không phải vẫn muốn học tam cung bộ hay sao? Bây giờ là cơ hội tốt đấy.
Mọi người nghe vậy nhịn không được, cười thật lớn.
Quán Anh cũng cười khà khà, gãi gãi đầu, không nói lại.
Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, Lưu Khám lên 1 chiếc xe ngựa, trang bị thêm vài bầu rượu, mang theo Khoái Triệt, Đường Lệ, Tào Vô Thương tiến vào thành.
Trên đường, Lưu Khám và Tào Vô Thương nói chuyện về việc của Lưu Cự.
Tào Vô Thương không nhịn được cười nói:
- Thẩm thẩm quả là có tấm lòng chân thật, sự việc lần này cũng không khó, chỉ là a Khám từ nay ngươi sẽ có thêm 1 huynh trưởng nữa…khà khà, ta thấy thẩm đối với tên đó còn tốt hơn là ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy.
Khoái Triệt không nói gì, còn Đường Lệ lại hơi nhíu mày.
- A Khám, tuy nói ra buồn cười, nhưng người phải cẩn thận hơn, người phải biết rằng, hộ tịch này đăng ký xong thì mối quan hệ huynh đệ của ngươi không còn cách nào để thay đổi lại được nữa. Hôm nay hắn không thể nhớ lại những việc trong quá khứ còn tốt, nhưng ngày khác hắn nhớ lại thì sao? Người sẽ phải làm sao?
Chẳng phải ngươi vẫn thường nói: Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không cóhay sao?
Tâm người này nhưng lại cách cái bụng, nếu không cẩn thận, chỉ sợ sau này sẽ có 1 số chuyện không may xảy ra. Nói tóm lại hãy cẩn thận không sai lầm lớn.
Khoái Triệt đánh xe ở phía trước nhịn không được nói:
- Đông chủ, Đường tiên sinh nói đúng đấy!
Trong lòng Lưu Khám có hơi hồi hộp, sau khi cân nhắc:
- Việc này ta nhớ kỹ rồi, đa tạ lời nhắc nhở của Đường lão, bằng không thì ta đã sơ sót trong việc này. Khoái Triệt, sau này ngươi phải lưu tâm 1 chút, Trình tiên sinh quá thành thật, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.
Khoái Triệt nhịn không được lầm bầm:
- Vậy ý của Đông chủ là ta không thành thật ư?
Lưu Khám ngẩn ra, chợt cười ha hả.
Khoái Triệt cũng không nhịn được cười, vung roi vào ngựa, cổ tay run lên, roi da được đưa cao lên không trung vang dội, hai con ngựa lập tức vùng lên chạy băng băng.
Xa xa, thành tường của huyện Bái, đã lờ mờ hiện ra.