Chỉ là, Cao Tiệm Ly bị Từ Công bắt, ắp giải đến Hàm Dương; còn Xa Ninh từ đó về sau bặt vô âm tín, dường như bốc hơi khỏi cuộc đời này.
Trước khi gặp Lý Lương, Lưu Khám còn suy nghĩ, Xa Ninh hôm nay còn sống hay không?
Thật không ngờ, lúc này mới trôi qua cái nháy mắt, Xa Ninh đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
- Cẩu đồ lão nhi, ngươi vẫn còn sống ứ?
Lưu Khám không gọi thẳng tên Xa Ninh, mà gọi tên hiệu của Cẩu Đồ của y. Trên khuôn mặt dày của Xa Ninh nhếch lên tia tươi cười vui vẻ.
- Trước kia là kẻ buôn bán rượu, hôm nay đã thành Quảng Võ Quân đại danh đỉnh đỉnh rồi!
Quán Anh bên cạnh, lập tức phẩy phẩy tay.
Thân binh lập tức tản ra, canh phòng bốn phía.
- Đi vào trong nói chuyện . . .Ở đây không tiện lắm.
Xa Ninh nói xong, đẩy cửa chính ra, giơ bó đuốc nói:
- Lý Lương vì thế mà trù tính đã lâu rồi!
Trong lời nói này có hàm ý khiến trong lòng Lưu Khám không khỏi lo lắng, vội vàng theo Xa Ninh đi vào đại trạch.
Trạch viện này vốn là biệt trang của một vị phú thương nước Triệu cũ, diện tích không quá lớn, có thể thoải mái chứa hơn trăm người.
Xa Ninh dẫn theo Lưu Khám ngồi xuống sảnh đường.
Đây là một trạch viện rất cổ xưa, dựa theo dụng cụ cổ kính trong nhà nhìn nhận, ít nhất cũng có mấy chục năm lịch sử.
Cột trụ hành lang có nhiều chỗ nước sơn đã bị bong. . .Chỉ là có thể nhận ra, nơi này rất sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên tới đây quét dọn.
Thường xuyên quét dọn, và tạm thời quét dọn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất không khí hoàn toàn khác nhau. Điểm này Lưu Khám ngược lại có thể phân biệt được.
- Nơi này là chỗ Lý Lương dùng để chiêu đãi đại nhân vật. Hôm nay thời cuộc hỗn loạn, Hồ Quan không phải chỗ phồn hoa, trạch viện tổ tiên để lại xem như thích hợp, tuy nhiên có chút cũ nát. . .Ha ha, chỉ là qua đêm nay, e rằng trạch viện này không còn tồn tại nữa.
Xa Ninh dùng ánh mắt có chút cảm tình, nhìn quanh thính đường.
Lưu Khám không nói lời nào, chỉ nhìn nhìn Xa Ninh, khóe miệng bắt đầu vểnh lên. . .Mang theo một tia cười quỷ dị.
Sự trầm ổn và tỉnh táo đó lại khiến Xa Ninh vào lúc này không nói lời nào. Đã sớm chuẩn bị ngôn từ để nói, nhưng đến cạnh miệng lại không biết nên mở miệng nói thế nào.
- Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta có điều kiện!
Lưu Khám nhịn không được cười ha hả:
- Không ngờ Cẩu Đồ lão nhi năm đó thẳng thắn phóng khoáng, hôm nay cũng dùng tâm kế rồi hả? Không tồi, không tồi!
Xa Ninh liếc mắt nhìn Lưu Khám:
- Ta đã biết thiên mệnh, suy cho cùng không thể hào phóng được nữa. . .Vả lại, lão Cao vừa đi, trong lòng ta trống vắng, cũng không còn phần hào khí kia. Ngươi thì khác, vẫn là tiểu tử Mao Đầu mười năm trước.
Lưu Khám cười cười không nói.
Bạc nữ dâng hai chén trà xanh mông đỉnh lên, chỉ là Xa Ninh tựa hồ không thích.
- Được rồi, muốn uống rượu, chúng ta qua cửa ải này rồi sẽ bàn. Đợi tới khi tới quận Cửu Nguyên, ngươi muốn uống bao nhiêu, ta tiếp ngươi uống bấy nhiêu. . .
- Từ khi nào ta nói với ngươi, ta muốn cùng ngươi đi tới quận Cửu Nguyên?
Xa Ninh cứng cổ, đôi mắt trợn tròn.
Lưu Khám cười ha hả sau lại không nói, còn Bạc nữ đứng sau lưng Lưu Khám mím môi cười trộm.
- Được rồi, được rồi, tiểu tử ngươi hôm nay đã thành tinh rồi. . .
Xe Ninh nghiêm mặt nói:
- Lý Lương muốn giết ngươi, ngay trong đêm nay, ngươi biết chưa?
- Hả?
Bạc nữ đột nhiên hô lớn một tiếng, khiến Lưu Khám quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
- Ta đương nhiên biết, ta và gã Lý Lương kia không có giao tình gì, không có giá trị gì chắc chắn không được y khoản đãi như vậy. Ha ha, nhớ rõ năm đó, ta bức y rời khỏihuyện Bái, chắc hẳn trong lòng y rất khó chịu. . .Hôm nay có cơ hội, tự nhiên muốn lấy lại thể diện.
- Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì tốt rồi!
- Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
Xa Ninh uống một ngụm trà, liên quay đầu phun ra:
- Cô nương, ra ngoài giếng múc cho ta một chén nước, đây là thứ quái quỷ gì?
Lưu Khám gật đầu ra hiệu cho Bạc nữ đi xuống.
- Bạo đãi thiên trân, cái này là thứ rất tốt.
- Người lão Tần các ngươi thật kỳ lạ, dùng lá cây rễ cỏ đun thành nước uống, ta không muốn học các ngươi.
Xa Ninh cố nhỏ nước trà đọng trong miệng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Triệu Vương Võ Thần, trước đó đã phái sứ thần tới bỏ ra 3000 dật Hoàng Kim, thỉnh cẩu Lý Lương lấy mạng của ngươi.
- Triệu Vương Võ Thần?
- Có trời mới biết từ đâu xuất hiện ra gã Triệu Vương này.
Xa Ninh cười lạnh một tiếng.
- Xem ra Trương Nhĩ, Trần Dư đã tùy ý tìm người lập làm Triệu Vương, để dân chúng đất Triệu nghe theo lời bọn họ? Cũng quá ấu trĩ. . .Chỉ có điều, gã Võ Thần kỳ quái kia thực sự phái người đến đây thương nghị với Lý Lương, gã sứ giả kia lúc trước ở lại đây, ta chính tai nghe thấy bọn họ nói chuyện. . .Ha ha, Võ Thần kia tựa hồ rất căm hận ngươi.
Võ Thần là ai?
Lưu Khám ngoại trừ biết, gã Võ Thần này là kẻ giàu có tại huyện Trần, về sau theo khởi nghĩa Trần Thắng – Ngô Quảng, cùng Trương Nhĩ, Trần Dư đi vào đất Triệu, ngoài những thứ đó không biết thêm gì về chuyện của y. Hắn ngay cả Võ Thần còn chưa gặp, sao có thể có cừu hận với hắn? Chẳng lẽ lại là Hạng Lương quấy phá?
Chuyện rất có khả năng!
Lúc này, Quán Anh sau khi dò xét tình hình bên ngoài trở về liền đi vào phòng.
- Võ Thần? Đây không phải cậu em vợ của Lưu Quý sao?
- Vậy hả?
Quán Anh nói:
- Trước kia Lưu Quý khởi sự tại huyện Bái, ta nghe người ta nói y được đại hào huyện Trần Võ Thần trợ giúp tiền bạc. Nói các khác, tỷ tỷ của Võ Thần đã lấy Lưu Quý. . .Ah, lúc đó đại tầu còn nói, tỷ tỷ của Võ Thần từng bán rượu tại huyện Bái, tựa hồ còn là người quen biết.
Trước kia Lưu Quý khởi sự, Lưu Khám còn chưa trở về Lâu Thương.
Lúc đó người đảm nhận việc tình báo là Khoái Triệt, hơn nữa đã bẩm báo với đám người Lữ Tu rồi.
Chỉ là sau khi Lưu Khám trở về, cũng không có nhàn rỗi. Đối với chuyện những năm gần đây gặp Lưu Bang, hắn không rõ lắm, cũng không hỏi tới.
Hôm nay nghe Quán Anh giải thích, Lưu Khám bừng tỉnh đại ngộ.
- Lưu Quý là ai?
Xa Ninh hỏi.
- Một tên tiểu tử vô lại. . .
Lưu Khám đang nói chuyện, Bạc nữ bưng một bẫu rượu trắng do Lưu Khám làm, đi vào thính đường.
- Tốt, tốt!
Xa Ninh vừa ngửi thấy mùi rượu, liền gật đầu liên tục.