Sau khi nhận thông tin Tôn Khả Thiên đã được Thập Nhất mang đi, Lôi Thần Phong cũng không có động tĩnh đi cướp người lại. Vốn dĩ anh muốn tổ chức một đám cưới giả để lừa Lâm Nhã Kỳ, nhưng vì Tôn Khả Thiên, mọi kế hoạch đã thay đổi vào phút chót.
Năm nay giới truyền thông được mùa bội thu, khi có vô số những tin tức liên quan đến Lôi Thần Phong được tung ra. Mỗi sự kiện đều gay cấn và ly kỳ, thỉnh thoảng còn có thêm vài cú twist như phim Hollywood vậy. Dần dần, bọn họ không biết đâu mới là sự thật của nhà hào môn bậc nhất ấy.
Mới mấy ngày trước, cả thành phố xôn xao khi Nam gia bị diệt tộc, mấy ngày sau khắp nơi lại bùng nổ vì thông tin chủ tịch Lôi thị - Lôi Thần Phong sẽ cử hành hôn lễ với Lâm Nhã Kỳ sau hơn một tháng nữa. Thời gian đó rơi vào những ngày cuối cùng của mùa đông lạnh giá năm nay, cũng chính là thời điểm thích hợp để kết thúc tất cả.
Tôn Khả Thiên đọc được tin tức về hôn lễ trên báo, bỗng rơi vào trầm tư. Anh biết rõ Lâm Nhã Kỳ độc ác như vậy, tại sao lại cưới cô ta? Chuyện này có liên quan gì đến bí mật mà cô ta đang nắm giữ? Hay anh muốn dùng Lâm Nhã Kỳ để giày vò cô?
Mặc kệ ý đồ của anh là gì, cưới cô ta là chuyện của anh, còn giết cô ta là việc của cô.
Những chuyện Lâm Nhã Kỳ phải trải qua chưa đủ để trả giá cho tội ác mà cô ta đã gây ra đâu. Lâm Nhã Kỳ đang được người của Lôi Thần Phong bảo vệ nên cô chưa thể đụng đến, vậy thì chờ đến hôn lễ đi, cô sẽ đường đường chính chính tiễn đưa cô ta trở về địa ngục.
Tôn Khả Thiên ngước nhìn bầu trời xám xịt, đưa tay lên đón một bông tuyết bay lạc giữa trời đông. Luồng hơi ấm phả ra từ mũi cô tiếp xúc với không khí lạnh, ngay lập tức biến thành những mảng trắng mờ ảo. Cô thở dài, tự lẩm bẩm với chính mình.
- Tuyết đầu mùa rơi rồi, nếu được nhuốm thêm màu máu nữa thì đẹp biết mấy. Lâm Nhã Kỳ, tôi sẽ vẽ lên bộ váy cưới trắng tinh của cô những bông hoa đỏ chói.
Tôn Khả Thiên không đoán được Lôi Thần Phong muốn làm gì, nhưng cô thừa biết những toan tính độc ác trong lòng Lâm Nhã Kỳ. Rất có khả năng cô ta sẽ biến hôn lễ đó trở thành nấm mồ chôn tập thể của tất cả những người mà cô ta căm ghét. Cô nhất định dồn hết sức để chơi với cô ta ván cờ cuối cùng này. Dù kết quả ra sao, chính tay cô cũng sẽ kết liễu kẻ đã gây ra đau khổ cho cuộc đời mình.
Tôn Khả Thiên mở hộp gỗ, lấy ra một khẩu súng lục rồi đưa lên ngắm nhìn. Bạc môi cười lạnh, trong mắt ánh lên hận ý. Chắc chắn cô sẽ không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn, đến mức bị đối phương trêu đùa, cười cợt như lúc ở trong biệt thự của anh nữa.
Tôn Khả Thiên thành thục lên đạn, tháo chốt an toàn rồi nhắm thẳng vào mục tiêu trước mặt mà bóp cò. Những viên đạn bắn loạn xạ nhưng chẳng có viên nào trúng vào mục tiêu cả.
Sau một loạt tiếng súng vang lên, cô bật cười, sau đó dùng hết sức ném khẩu súng ấy ra xa rồi ngồi sụp xuống đất, tự ôm lấy thân mình. Xem kìa, cô thật kém cỏi. Ngay cả một mục tiêu bất động ở gần mà cô còn không bắn trúng, thì sao có thể một phát xuyên qua tim Lâm Nhã Kỳ đây.
Thực ra cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nội tâm cô đang giằng xé, hoảng sợ lẫn tuyệt vọng, nhưng lý trí liên tục thúc ép, bắt cô phải giấu nhẹm những thứ đó ở nơi sâu thẳm nhất.
Thập Nhất đứng từ xa, quan sát tỉ mỉ từng hành động của cô, từ lúc lên đạn cho đến khi quăng súng đi. Thập Nhất đã đi theo Tôn Khả Thiên rất nhiều năm, anh biết chỉ có viên đạn găm vào tim Lâm Nhã Kỳ mới có thể xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cô. Một cô gái phải chịu tổn thương đến nhường nào mới lựa chọn giải quyết tất cả bằng một viên đạn?
Thập Nhất nhặt khẩu súng lên, tiến đến gần Tôn Khả Thiên, sau đó nhét vào tay cô. Tôn Khả Thiên thấy có động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn lên. Cô thấy Thập Nhất ngửa ngồi nửa quỳ bên cạnh mình, tay trái giữ chặt lấy bàn tay cầm súng của cô. Anh ta nâng cao tay, đưa khẩu súng ra phía trước, nhắm thẳng mục tiêu mà bắn liên tục mấy phát.
Mặc dù Thập Nhất chỉ dùng tay trái nhưng tất cả đạn đều bắn vào chính tâm của mục tiêu. Nỗi thất vọng trong cô dần được chiếu sáng bởi tia hy vọng mang tên Thập Nhất. Sao cô có thể quên mất người này chứ.
- Dạy tôi cách bắn súng đi. Tôi sẽ chấm dứt tất cả trước khi bông tuyết cuối cùng rơi xuống, để những tia nắng thuần khiết đầu xuân không bị vấy bẩn.
Bẩn vì máu của Lâm Nhã Kỳ và cũng bởi đôi tay sắp nhuốm máu tươi của cô nữa. Sau khi giết Lâm Nhã Kỳ, cô sẽ không còn là một kẻ lương thiện với đôi cánh trắng, mà trở thành một ác ma mang trên mình đôi cánh đen ngòm. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, cô chẳng thể suy nghĩ thêm về mấy thứ đạo đức xuông ấy. Tự tay giết chết Lâm Nhã Kỳ chính là mục tiêu duy nhất mà cô hướng đến.
Sau khi được Thập Nhất hướng dẫn, cuối cùng cô cũng có thể tự mình bắn phát đạn đầu tiên trúng tâm. Mùa đông này, tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Phòng làm việc của chủ tịch Lôi thị vẫn luôn là khu vực cấm địa, nhưng hôm nay lại có người tự ý xông vào khi chưa có sự đồng ý. Nếu là kẻ khác, chắc chắn sẽ có kết cục vô cùng bi thảm, nhưng thân thế của người mới đến không phải tầm thường.
Động tĩnh bất ngờ khiến Lôi Thần Phong ngẩng đầu nhìn lên, chưa kịp phản ứng đã bị một cây gậy lớn đập vào vai.
- Cái thằng trời đánh này, ai dạy cháu thói bỏ rơi vợ để cưới người phụ nữ khác hả? Không phải ta đã nói từ trước đến nay người trong Lôi gia chỉ cưới một vợ hay sao?
Lôi lão phu nhân vừa chửi vừa lấy cây gậy chống của mình đánh vào người Lôi Thần Phong. Mặc dù Lôi Thần Phong ở bên ngoài hô mưa gọi gió, nhưng trước mặt Lôi lão phu nhân cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
- Bà đừng đánh nữa, nếu không sẽ bị mệt.
- Cháu còn dám mở miệng lo lắng ta bị mệt? Nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn thì đã bị ba thằng cháu trai của mình chọc tức chết rồi. Thằng lớn thì suốt ngày cắm mặt vào phòng mổ, ba mấy tuổi đầu không chịu lập gia đình. Thằng nhỏ thì ức hiếp con gái nhà người ta trong nhà vệ sinh mà nhất quyết không chịu trách nhiệm. Cháu là thằng bất hiếu nhất, khiến cái thân già này tức đến mức bỏ bữa. Hôm nay ta không đánh cho cái đầu của cháu thông ra thì ta còn mặt mũi nào gặp ông nội và ba mẹ cháu dưới suối vàng!
Lôi lão phu nhân vẫn chưa chịu nương tay, liên tục giáng đòn xuống người Lôi Thần Phong. Động tĩnh lớn như vậy sao Duật Trác Minh có thể bỏ qua. Anh ta vừa nhận được thông tin thì chạy như bay lên tầng 50 để hóng chuyện, tiện thể cười cợt ông anh họ một chút.
Nào ngờ chưa tới cửa đã nghe thấy tràng chửi mắng liên hoàn cùng tiếng gậy đập xuống dồn dập của bà ngoại, bước chân Duật Trác Minh ngay lập tức dừng lại. Anh ta đuổi hết mọi người ở tầng 50 đi, sau đó lén đứng ngoài cửa để nhìn vào.
Cuối cùng, Lôi Thần Phong đành phải phản kháng, giữ chặt cây gậy trong tay Lôi lão phu nhân để bà được nghỉ ngơi. Anh chịu bao nhiêu đòn cũng được, chỉ sợ bà nội đánh thêm chút nữa sẽ mệt mỏi, thở không ra hơi thôi.
Lôi Thần Phong cất lời, để lộ ra vài điểm đáng thương cùng bất lực.
- Cháu dâu của bà lại chạy rồi, bây giờ cháu biết phải làm sao?1
Lôi lão phu nhân vừa lấy hơi, vừa thở hổn hển nhưng vẫn dồn sức chửi.
- Cái thằng vô dụng. Nhất định là vì cháu dây dưa với những phụ nữ khác nên Khả Thiên mới không chấp nhận chứ gì. Bây giờ còn đòi cưới Lâm Nhã Kỳ, cháu làm như vậy thì còn đâu cơ hội mang Khả Thiên về hả?
Lôi lão phu nhân đã kiệt sức, ngồi trên ghế thở hồng hộc, trong lòng liên tục oán thán. Bà còn mặt mũi nào nhìn mặt những người đã khất, và cả người đã gửi gắm Lôi Thần Phong cho Lôi gia chứ.1
Bà luôn nghiêm khắc với Lôi Thần Phong hơn Lăng Ngạn Nhiên và Duật Trác Minh, không phải vì anh là cháu đích tôn, mà vì một lý do quan trọng khác. Ấy vậy mà bây giờ bà thằng cháu này lại khiến cho bà tức chết.
- Cô ấy lúc nào cũng xem cháu như kẻ thù, thậm chí liếc mắt nhìn cháu một cái cũng chẳng thèm. Cô ấy còn nói đã yêu một kẻ khác rồi. Nếu bà còn muốn mang cháu dâu về Lôi gia thì nhất định phải có mặt trong hôn lễ đó.
Lôi lão phu nhân trừng mắt, không chút tin tưởng với những gì Lôi Thần Phong vừa nói. Mặc dù bà biết anh luôn tính toán kỹ lưỡng trước khi quyết định làm việc gì đó, nhưng chuyện tình cảm vốn không thể kiểm soát và toan tính như vậy.
- Bà già này thấy cháu đang tự tay hủy hoại đi hạnh phúc của mình đấy.
Lôi Thần Phong thu lại tầm mắt, nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền trong tay mình, rồi siết chặt nắm đấm.
- Khả Thiên nhất định sẽ đến hôn lễ.