Đồng Lệ Giao gần như gào lên trước mặt Tôn Khả Thiên. Thứ cô ấy lo sợ nhất chính là sự im lặng này, chỉ cần Khả Thiên nói không phải nhất định cô ấy sẽ tin, nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn của Đồng Lệ Giao mãi chỉ là sự im lặng.
– Ai dô, mọi người nhìn thử mà xem. Một con điếm đang tỏ ra thanh cao. Cô ta không dám nói gì nữa rồi.
Đồng Lệ Giao không còn quan tâm đến những lời Mã Lệ nói nữa. Cô dồn tất cả sự chí ý của mình vào gương mặt trắng bệch của Khả Thiên.
– Khả Thiên, bỏ hết tất cả đi. Về lại cô nhi viện cùng mình.
– Giao Giao… mình không thể.
Đồng Lệ Giao buông thõng cánh tay đang giữ Tôn Khả Thiên. Thất vọng, đó là thứ duy nhất cô nhìn thấy trong đôi mắt của Giao Giao.
Bóng lưng Đồng Lệ Giao dần khuất xa, những người khinh miệt cũng rời khỏi, Mã Lệ và gã đi cạnh cô ta hả hê biến mất.
Chỉ còn lại mình cô, chỉ một mình.
Trời đổ cơn mưa lớn, Tôn Khả Thiên chẳng nhớ mình đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ biết cho đến bây giờ, một mình cô đang vùng vẫy trong cơn mưa nặng hạt, vô thức lê từng bước như người mất hồn.
Cái buốt lạnh ngấm vào da thịt, hạt mưa táp vào khóe mắt cay xè, đôi chân đã bị cọ sát đến rướm máu nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt. Vốn biết chọn con đường này sẽ chịu nhiều đớn đau nhưng không ngờ lại đau đến thế.
Toàn thân cô đau quá, như một con nhím bị nhổ hết lông vậy…
Đứng giữa ngã ba đường cô đã đắn đo một chút, một ngả về cô nhi viện, một ngả đến nghĩa trang, ngả còn lại là về biệt thự, nhưng nơi duy nhất có thể dung thân là biệt thự của Lôi Thần Phong.
Nơi ấy là địa ngục.
Khi cô về tới biệt thự thì trời đã sập tối nhưng mưa vẫn chưa ngớt, một sự dai dẳng đến khó chịu. Cô đi thẳng lên trên phòng rồi khóa cửa, mặc kệ những câu hỏi lo lắng của má Hoàng và Tiểu Dương. Thứ duy nhất tồn tại trong đầu cô lúc này là ánh mắt thất vọng của Đồng Lệ Giao.
Tiểu Dương lo lắng vì từ trước đến giờ chưa từng thấy cô suy sụp như vậy, ngay cả khi bị đám người của má Phùng hành hạ cũng không gục ngã.
– Má Hoàng, làm sao đây. Cô ấy khóa cửa mất rồi. Hay là báo cho chủ tịch biết.
Bà Hoàng đắn đo, tất cả các phòng trong biệt thự đều có hai cách mở, một là dùng chìa khóa, hai là dùng vân tay. Chiếc chìa khóa duy nhất do Tôn Khả Thiên nắm giữ, còn sử dụng vân tay thì chỉ có Lôi Thần Phong mới mở được.
– Cậu chủ đã ra ngoài từ sáng, đến giờ vẫn chưa về. Đợi thêm một chút nữa, nếu bên trong vẫn không có động tĩnh thì đành phải làm liều vậy.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng gọi cửa nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Đến khi Lôi Thần Phong trở về, sắc mặt không hề tốt, Tiểu Dương sợ hãi núp ra sau lưng má Hoàng, phó thác lại mọi chuyện cho bà xử lý.
– Cậu chủ,…
Lôi Thần Phong đang bước chân lên cầu thang thì dừng lại, cũng chưa từng thấy bà ấy ấp úng như vậy bao giờ.
– Bà Hoàng, có chuyện gì sao.
– Thiếu phu nhân, cô ấy sau khi trở về từ bên ngoài thì tâm trạng rất xấu, cứ nhốt mình ở trong phòng, tôi sợ…
Lại là cách thức này, muốn tỏ ra đáng thương để lấy lòng thương hại hay sao. Lôi Thần Phong hừ lạnh, tỏ vẻ không mấy quan tâm.
– Cô ta không chết được đâu.
Má Hoàng cúi gầm mặt, đánh liều nói thêm một câu.
– Cậu chủ à, lần này cô ấy thực sự khôn ổn chút nào.
Lôi Thần Phong xua tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Má Hoàng cũng không thể làm gì khác, trong tình huống này nếu cố nói thêm sẽ thành phản tác dụng, đành kéo tay Tiểu Dương rời đi. Trong lòng thầm cầu nguyện Tôn Khả Thiên không xảy ra chuyện gì.
Tôn Khả Thiên ngồi bên cửa sổ, mưa vẫn bay lất phất chạm vào da mặt rát buốt. Cánh cửa này thật to, biết đâu chỉ cần gieo mình xuống đất là sẽ được đến chỗ mẹ và má Phùng. Cũng dễ dàng đấy chứ.
– Sao lại ngồi đây?
Giọng nói quen thuộc chẳng thể khiến cô rời mắt khỏi bầu trời đen hun hút. Có lẽ vừa rồi Tôn Khả Thiên không đủ tập trung để nhận ra cơn tức giận đang cố gắng được kìm nén qua câu hỏi ngắn ngủn.
Lôi Thần Phong không hiểu vì sao trong lồng ngực lại có chút nhoi nhói, chỉ là thoáng qua nên bản thân anh cũng không cảm nhận rõ.
– Em tưởng rằng khi tự giày vò mình thì người khác sẽ dành cho em chút thương hại sao. Em đáng bị như vậy, vì em đã tạo cơ hội cho kẻ khác làm tổn thương mình!
Tôn Khả Thiên quay đầu nhìn lai, mặt không chút huyết sắc. Lôi Thần Phong cách cô một khoảng cách rất gần, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào. Cô từ từ nâng đôi tay sắp tê liệt vì giá lạnh chạm khẽ vào nơi ngực trái của người ấy, giọng nhè nhẹ.
– Ở nơi này có một trái tim rất lạnh lẽo. Lôi Thần Phong, nếu còn nhiều thời gian hơn thì tôi sẽ dùng con dao sắc bén nhất xuyên qua nó. Tôi sẽ giết chết anh.
Sắc mặt Lôi Thần Phong không đổi, hai tay đưa lên giữ chặt lấy bàn tay đang chạm vào ngực mình. Tay cô rất lạnh, cái lạnh như xuyên thẳng qua da thịt vào tận nơi sâu thẳm nhất của trái tim.
– Em muốn giết chết tôi với bộ dạng này sao. Em không có tư cách đấy. Em là một kẻ ngu ngốc, hèn nhát và thấp hèn. Đối với tôi kẻ thấp hèn nhất là kẻ đối xử tệ bạc với bản thân mình.
Lôi Thần Phong dường như đang gầm thét với cô. Giữa khoảng không tịch mịch và quạnh quẽ, cô thu tay về, khước từ sự động chạm rồi mỉm cười ngây dại tựa như ngôi sao yếu ớt trên bầu trời đêm sắp vụt tắt.
– Nhưng Lôi Thần Phong à, thời gian của tôi hết rồi, tôi mệt quá, lần này hãy cho tôi làm một kẻ hèn nhát nhé.
Cô ấy đã làm vậy, gieo mình vào không trung như con chim non gẫy cánh muốn trở về đất mẹ.
………………………………
Những ngày mưa dai dẳng và khó chịu. Đã là ngày thứ năm nhưng mọi thứ vẫn chìm trong màu buồn u ám, chẳng có sự thay đổi nào từ cảnh vật cho đến con người.
– Bác sĩ, người bệnh lại tiếp tục sốt cao. Hiện đang có dấu hiệu co giật.
Ngay sau tiếng chuông khẩn cấp, 5 bác sĩ đầu ngành nhanh chóng có mặt tại phòng hồi sức tích cực (ICU). Đã hơn năm ngày nay những cơn sốt và co giật liên tục xuất hiện, theo chẩn đoán của bác sĩ thì người bệnh đang trong bệnh cảnh hết sức nặng nề, nguy cơ tử vong rất cao.
– Người bệnh đang có dấu hiệu suy hô hấp, oxy trong máu đã giảm xuống dưới 90%, điện tâm đồ bắt đầu thay đổi theo chiều hướng xấu, huyết áp 80/50 mmHg.
Các bác sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu, những y lệnh vang lên dồn dập.
– Chuẩn bị dụng cụ đặt nội khí quản, lập thêm một đường truyền truyền muối sinh lý (Nacl 0,9%) xả nhanh, chích tĩnh mạch adrenalin 2 ống! Khí máu động mạch!
Đó là những giây phút kinh hoàng giữa sự sống và cái chết. Những liều thuốc đưa vô người, những ống máu liên tục được lấy ra để xét nghiệm. Chính Lăng Ngạn Nhiên và ekip cũng không thể phủ nhận đây là một trong những ca khó nhất trong suốt thời gian hành nghề.
Cuối cùng chút hơi tàn của cô ấy đã được giữ lại.
Cô ấy chỉ có một mình, rất đơn độc. Cô ấy là Tôn Khả Thiên.
Từ khi đưa cô đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê thì Lôi Thần Phong không hề quay lại, chỉ quăng cho Lăng Ngạn Nhiên một câu rồi đi hẳn.
“Anh nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy”.
Khi Tôn Khả Thiên trong tình trạng thập tử nhất sinh thì Lăng Ngạn Nhiên mới quyết định gọi điện cùng một lời đe dọa.
– Lôi Thần Phong, nếu cậu không đến bệnh viện thì có thể sẽ chẳng có cơ hội gặp cô ấy nữa đâu.
Có lẽ Lăng Ngạn Nhiên quá hiểu Lôi Thần Phong, không phải vì vô tâm mà là sợ hãi và trốn tránh. Cũng 7 năm trước vì một chút lỡ hẹn mà Lôi Thần Phong mãi mãi không còn gặp được Lâm Vũ Kỳ. Bây giờ anh không muốn sai lầm đó lập lại lần nữa.
Giây phút Lôi Thần Phong đưa Tôn Khả Thiên đến bệnh viện thì Lăng Ngạn Nhiên đã thấy trong ánh mắt ấy chứa đầy lo lắng và sợ hãi. Thế nhưng sau cuộc gọi người kia vẫn bặt vô âm tín.
Người đến thăm Tôn Khả Thiên ngay sau đó lại là Lâm Nhã Kỳ. Nhìn thấy Tôn Khả Thiên hôn mê bất tỉnh trên giường, Lâm Nhã Kỳ vui sướng trong lòng.
– Tôn Khả Thiên à, mày thấy chưa, những người tranh giành với tao đều có kết cục bi thảm. Từ chị ta cho đến mày. Mày có muốn nghe chị ta có kết cục bi thảm như thế nào không? Là bị tao thuê người hiếp rồi giết chết. Vậy nên tốt nhất mày nên chết trước khi tao ra tay.
Không ai ngờ dưới lớp khẩu trang kín mít là bộ mặt quỷ quyệt đến ghê tởm. Lâm Nhã Kỳ cố gắng nán lại thêm chút nữa, dù sao đã mất công đến thì phải diễn cho tròn vai. Phía bên ngoài cửa kính Lăng Ngạn Nhiên vẫn theo dõi sát những diễn biến bên trong, đề phòng chuyện bất trắc.
Sau khi Lâm Nhã Kỳ rời đi chưa đầy 5 phút, anh đèn chớp đỏ trên máy theo dõi là báo hiệu cho những giây phút cực kỳ nguy hiểm.
Những bước chân vội vã, những thanh âm lại vang lên gấp gáp, người bệnh lại rơi vào cơn co giật toàn thân.
– Hiện tại không đo được huyết áp. Oxy máu đang giảm xuống dưới 85%.
Nhân viên y tế thay phiên nhau nhồi tim, những chỉ số trên máy theo dõi liên tục thay đổi.
– Không hay rồi, điện tim đã xuất hiện rung thất. Mau chuẩn bị sốc điện. Điện áp 220 V!
Đã trải qua hơn 30 phút hồi sức, những dấu hiệu sống đã dần mất đi, hy vọng cuối cùng cũng không còn.
– Bác sĩ Lăng, tuyên giờ tử vong đi.
Lăng Ngạn Nhiên quay ra nhìn phía ngoài, bất chợt gặp phải ánh mắt Lôi Thần Phong nhìn vào. Cuộc đời Lôi Thần Phong đã trải qua quá nhiều lần phải chứng kiến người thân mất đi rồi. Nếu Tôn Khả Thiên chết thì anh sẽ ra sao.
Lăng Ngạn Nhiên kiên trì ép tim, khuôn mặt căng thẳng tột cùng. Những đồng nghiệp bên cạnh khuyên anh nên dừng lại để người bệnh sớm được đưa về nhà, họ chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Ngạn Nhiên như vậy.
– Khả Thiên, em phải tỉnh lại, nếu em rời đi thằng nhóc Phong Phong này sẽ điên mất. Em biết không Phong Phong đang đứng bên ngoài chờ em!
………….
Giọng nói của Lâm Nhã Kỳ văng vẳng bên tai, vô tình kéo theo những ký ức đen tối quay về.
Mẹ của cô tên Hàn Tuyết, vốn là thiên kim danh giá của nhà họ Hàn, nổi danh lâu đời với thương hiệu thời trang quốc tế tồn tại hơn 50 năm. Hôm đó là sinh nhật của cô và cũng là ngày tồi tệ nhất. Mẹ kết thúc sớm chuyến công tác ở Mỹ để trở về, trên tay còn xách một chiếc bánh kem lớn.
Khi nhìn thấy xe của mẹ đi vào cổng lớn, Lâm Vũ Kỳ đã trốn vào một góc khuất đằng sau tủ, muốn gây bất ngờ cho mẹ, vị trí này vừa hay có thể quan sát toàn bộ phòng khách mà lại khó bị phát hiện.
Khi mẹ cô bước vào lại vô tình bắt gặp cảnh Lâm Hùng đang bế một người phụ nữ trên tay vừa ôm hôn thắm thiết từ phòng làm việc đi ra.
Chiếc bánh kem rơi xuống đất nát tươm.
Đến khi phát giác sự hiện diện của mẹ thì lúc ấy bàn tay ông ta mới thôi xoa nắn trên bộ ngực căng tròn của ả đàn bà kia.
– Các người đang làm gì?
Mẹ quát lớn trong vô vọng, nhìn đôi gian phu dâm phụ đang lõa lồ.
– Hàn Tuyết, không… không phải 2 ngày nữa em mới từ Mỹ về hay sao?
Có một chút bối rối trên khuôn mặt Lâm Hùng nhưng người đàn bà kia thì hoàn toàn không. Bà ta nhìn mẹ với ánh mắt căm ghét, cố ý ôm chặt Lâm Hùng không buông.
– Hùng à, chẳng phải anh nói chuẩn bị ly hôn sao. Hay thôi nhân cơ hội này cho cô ta biết sự thật luôn nhỉ.
Mẹ vẫn đứng yên, đau đớn nhìn gã đàn ông ấy.
– Hàn Tuyết, anh…
Mẹ không còn im lặng nữa, chỉ thẳng tay vào mặt hai người họ quát lớn.
– Con đàn bà xấu xa, gã đàn ông đê tiện. Sao hai người lại dám làm như vậy trong ngôi nhà này?
Lâm Vũ Kỳ sợ hãi co người sau tủ, cô chỉ biết yếu đuối nhìn mẹ bị ả dàn bà kia xô té xuống cầu thang. Máu chảy ra nhuộm đỏ một vùng. Mẹ chưa mất ý thức, vẫn cố gắng gượng dậy trừng mắt nhìn họ.
– Tao nói cho mày nhe Hàn Tuyết, tao không chỉ cướp chồng mày thậm chí con mày tao cũng cướp. Nhã Kỳ nó là con của tao, con của tao mày biết không.
– Không thể nào…
– Mày còn nhớ lúc vừa sinh xong bác sĩ yêu cầu mày phải cách ly không được gặp mặt hai đứa trẻ trong 1 tháng vì nghi ngờ mày đang mắc bệnh truyền nhiễm. Đó cũng là lúc tao đau đớn sinh ra Nhã Kỳ. Hận là lúc đó tao chưa thể đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Lâm. Vậy nên anh Hùng đã tính toán cho con tao được êm ấm tại Lâm gia. Cách duy nhất là tráo đổi một trong hai đứa trẻ sinh đôi đó. Mày biết không, lúc tao bán nó cho bọn buôn người, nó vẫn mở to đôi mắt nhìn tao, đôi mắt to tròn rất đẹp.
Từng lời bà ta nói ra tựa như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim mẹ. Mẹ hét lớn trong thống khổ và tuyệt vọng. Đứa con mình nuôi nấng bao nhiêu năm giờ đây lại là con kẻ khác, còn đứa con ruột lại bị bán cho bọn buôn người.
Mẹ dùng chút sức lực ít ỏi đưa bàn tay lên với ý định bóp chết người đàn bà độc ác này thế nhưng đôi tay dường như không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ. Hai bàn tay tê liệt khiến mẹ chỉ còn biết trừng mắt nhìn hai kẻ trước mặt cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Mẹ ra đi do nguyên nhân bị ngã cầu thang, đó là những điều hai kẻ đó đã bịa đặt để che mắt người ngoài. Chẳng hiểu sao lúc ấy cô lại hèn nhát im lặng, hèn nhát để người ta bịa đặt chà đạp lên danh dự của mẹ. Và ả đàn bà đó chính là Quan Tịnh Nghi.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lâm Nhã Kỳ, cô đã cố gắng dùng sức của mình để mở mắt nhưng không thể. Cảm giác lồng ngực bị đè ép đến mức nổ tung, toàn thân nặng trĩu rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Mẹ à, đến đón con được không?
Dường như ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu sâu thẳm trong cô. Mẹ đang mỉm cười bước đến với nụ cười ấm áp giống như ngày xưa vậy.
– Vũ Vũ đến đây với mẹ.
Vòng tay ấy cô đã thèm khát bao nhiêu năm rồi. Ấm áp quá.
Bên tai lại văng vẳng tiếng gấp gáp của ai đó, cái tên Phong Phong vô tình khiến tim cô quặn thắt. Người duy nhất khiến cô lưu luyến thế giới này là Phong Phong, thế nhưng ông trời lại chẳng cho cô nhớ nổi người ấy là ai.
Tại sao lúc cô cần kiên định nhất thì cái tên ấy lại vang lên?
– Vũ Vũ, hãy quay về đi. Đó chính là định mệnh của con.
Mẹ đặt lên vầng trán của cô một nụ hôn ấm áp rồi quay đi. Cuối cùng thì người ta luôn lựa chọn cái gọi là định mệnh, dẫu biết định mệnh ấy chứa đầy đau thương và nước mắt. Mẹ đi rồi, cô cũng nên trở về thôi.