Mục lục
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tôn Khả Thiên lên tới phòng làm việc thì có vài người đã khoanh tay đứng chờ sẵn. Có lẽ họ đang đợi để mỉa mai chuyện tối qua đây mà.

Mã Lệ vòng tay trước ngực, buông ánh mắt khinh thường đến cô.

– Tưởng thế nào, cũng chỉ là một kẻ bại trận. Chắc là nhục nhã đến mức không dám đứng trên sân khấu nhận giải nhì.

Tôn Khả Thiên không buồn nói chuyện với những kẻ như vậy, vừa tốn thời gian vừa khiến họ nghĩ mình cùng đẳng cấp. Thế nên cô chủ động tránh qua một bên, nhưng Mã Lệ lại không có ý buông tha.

– Vì sao mày lại dám tránh đi chỗ khác. Sắp bị đuổi khỏi chỗ này mà còn làm vẻ thanh cao. Chắc mày chưa biết văn phòng chủ tịch vừa ra thông báo, nhà thiết kế Lâm Nhạn Tuyết sẽ thay thế mày làm trưởng phòng thiết kế. Ngoan ngoãn dọn đồ và cút khỏi đây đi.

Lôi Thần Phong đuổi việc cô? Không thể nhầm lẫn được, tin tức trên trang thông tin nội bộ vừa mới cập nhật, kể từ hôm nay Lâm Nhạn Tuyết sẽ đảm nhận chức vụ trưởng phòng thiết kế thay cho cô.

Cô cười lạnh, cũng phải thôi, đối với Lôi Thần Phong thì cô vốn chỉ là kẻ thế thân cho Vũ Vũ thôi mà, nay Vũ Vũ “thực sự” đã quay trở về nên anh phải vội vàng xuống tay để phủi sạch mối quan hệ.

Advertisement

Đồ đạc của Tôn Khả Thiên không nhiều, chỉ vỏn vẹn một thùng cát tông nhỏ. Bọn họ không ai có nhã ý mang giúp cô ra ngoài, tất cả ngồi ung dung như đang xem một trò cười giải trí đầu tuần.

Dường như Tôn Khả Thiên không có chút gì lưu luyến đối với nơi này. Đuổi thì nghỉ, dù sao nơi làm việc thực sự của cô còn chuyên nghiệp hơn gấp trăm lần. Nếu có cơ hội thì chắc chắn cô sẽ biến nơi này thành một bộ phận thiết kế chuyên nghiệp. Tiếc là ở Lôi thị chưa từng có tiền lệ ra đi rồi mà còn đường quay trở lại.

Giây phút Tôn Khả Thiên quay lưng bước đi lại chạm mặt ngay Lâm Nhạn Tuyết đang bước vào. Khuôn mặt này đúng là quá giống rồi, vì để tạo ra con át chủ bài này mà Lâm Hùng sẵn sàng cho cô ta khuôn mặt giống y hệt Lâm Vũ Kỳ sao.

Cô ta so với Lâm Nhã Kỳ có vẻ thông minh và tỉ mỉ hơn nhiều. Ngày đầu lộ diện lại không ăn mặc quá nổi bật, đặc biệt khuôn mặt giả nai kia sao mà khiến người ta ghét được.

– Xin chào cô Tôn Khả Thiên, vất vả cho cô rồi.

Lâm Nhạn Tuyết nở nụ cười, đưa một tay ra, ý muốn bắt tay với Tôn Khả Thiên.

Nhưng cô không thích!

– Xin lỗi, tôi rất muốn bắt tay nhưng có vẻ lúc này không hợp lý lắm.

Vừa nói cô vừa liếc xuống thùng cát tông đang bưng, ý muốn ám chỉ cả hai tay của cô đang bận rồi, không rảnh để làm chuyện nhảm nhí đó. Hình ảnh này khi lọt vào mắt những kẻ khác lại thành Tôn Khả Thiên vì ấm ức bị Lâm Nhạn Tuyết lấy đi vị trí trưởng phòng thiết kế nên không thèm bắt tay.

Ngược lại, Lâm Nhạn Tuyết thì ôn nhu và hiểu chuyện, nghe nói còn là con gái thất lạc của Lâm gia. Người như thế này mới xứng đáng đứng đầu phòng ban này chứ.

Mã Lệ từ phía sau tiến lên, cố tình đẩy Tôn Khả Thiên sang một bên để đứng trước mặt Lâm Nhạn Tuyết, điệu bộ trông như một con chó chuẩn bị vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.

Những thứ như thế này nhìn quá ngứa mắt rồi, vậy nên Tôn Khả Thiên chẳng buồn nán lại thêm chút nào nữa. Trước khi đi, cô quay lưng lại nhìn thâth kỹ những gương mặt ở đây và nở một nụ cười ẩn ý.

“Chính các người khiến tôi thay đổi ý định vào phút chót. Chúng ta còn rất nhiều thời gian để chơi với nhau đấy”.

Thay vì bấm thang máy đi thẳng xuống sảnh thì cô lại chọn lên tầng 50. Đó là một trong số ít những lần cô hành động dựa vào con tim nhiều hơn lý trí.

Tại lầu 50, một vài nhân viên xì xào to nhỏ với nhau nhưng Tôn Khả Thiên vẫn nghe thấy. Họ nói cô là kẻ mất hết liêm sỉ, bị Lôi Thần Phong vứt bỏ như vậy mà cô còn không biết xấu hổ, lại tiếp tục vác mặt đến đây.

Nếu là Tôn Khả Thiên trước đây sẽ hơi chạnh lòng một chút, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, cô chính là một Lâm Vũ Kỳ trở về từ địa ngục, sao có thể bị những lời nói đó làm tổn thương.

Cửa phòng này đã được cài đặt dấu vân tay của cô, vì thế cô có thể vào trong rất dễ dàng.

Trong phòng không chỉ có Lôi Thần Phong mà còn có cả Duật Trác Minh nữa. Thông báo thay thế trưởng phòng thiết kế là do chủ tịch hội đồng quản trị đưa ra mà không thông qua tổng giám đốc, kiêm người đảm nhận mảng thiết kế là Duật Trác Minh, nên anh ta có chút bất bình.

Không hẳn vì việc mình bị qua mặt mà vì Lôi Thần Phong chưa bao giờ quan tâm đến nhân sự phía bên mảng này. Hơn nữa trong thông báo không nói rõ Tôn Khả Thiên sẽ chuyển đến vị trí nào hay bị đuổi việc.

Mặc dù còn trẻ tuổi và không có chút thành tích nào trong giới thời trang, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đảm nhận vị trí trưởng phòng thiết kế Tôn Khả Thiên đã khiến Duật Trác Minh cực kỳ vừa lòng. Nói không ngoa thì đây là vị trưởng phòng khiến anh cảm thấy tin tưởng nhất khi làm việc chung.

– Anh à, anh làm như vậy quả thực rất bất công cho cô ấy, từ đầu đến cuối cô ấy đâu có lỗi gì. Dù sao tổng giám đốc là em đã nhìn trúng cô ấy rồi, em không muốn để mất một nhân viên giỏi. Em sẽ điều cô ấy về làm trợ lý tổng giám đốc kiêm mảng thiết kế.

Tiếng đập bàn mạnh khiến Duật Trác Minh giật nảy mình. Nãy giờ vẫn đang ngồi yên sao đột ngột ại nổi cơn thịnh nộ rồi? Về làm trợ lý của tổng giám đốc phụ trách riêng mảng thiết kế cũng đâu có đụng chạm nhiều đến văn phòng chủ tịch, anh họ cũng không cần lo lắng về mối quan hệ của hai người bị Lâm Vũ Kỳ phát hiện, tiện cả đôi đường, có gì phải tức giận.

Thứ Lôi Thần Phong chờ đợi nãy giờ không phải những lời nói nhảm nhí này, bầu không khí căng thẳng bị tiếng mở cửa phá vỡ. Duật Trác Minh đang ngồi quay lưng về hướng cửa cũng vì tiếng động lớn kia mà quay đầu lại. Còn ai dám mở cửa khi chủ tịch và tổng giám đốc đang thảo luận riêng.

Không ai biết trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi ấy, gương mặt sắc lạnh của ác ma có chút biến đổi, bạc môi khẽ nhếch lên như đang hưởng thụ niềm vui chiến thắng.

Thứ anh chờ đợi nãy giờ đã xuất hiện rồi.

– Vì sao lại ra quyết định như vậy?

Ánh mắt Tôn Khả Thiên hướng về Lôi Thần Phong vô cùng lạnh lùng và quyết liệt.

– Khả Thiên, em bình tĩnh ngồi xuống đây đã.

– Em đang rất bình tĩnh, chỉ là muốn trực tiếp biết lý do mà thôi. Em không hy vọng ai đó để tình cảm xen vào công việc.

Lôi Thần Phong dường như không bị những lời này làm khó chịu. Cô gái trước mặt anh giờ đã quyết liệt và có phần trầm lặng hơn trước rồi. Anh thích điều đó.

– Ở Lôi thị từ trước đến giờ vẫn luôn nhìn năng lực rồi mới nhìn người.

Cuối cùng người có quyền lực lớn nhất trong căn phòng đã lên tiếng.

– Nếu em chứng minh được năng lực của mình thì ắt hẳn sẽ được ngồi ở vị trí xứng đáng.

Tôn Khả Thiên không kiềm được tiếng bật cười, không phải vì vui mừng mà vì câu nói ngiws ngẩn vừa rồi.

– Anh nghĩ những người đang ngồi tại phòng thiết kế đều là người có năng lực sao?

Câu nói này khiến Duật Trác Minh khiến có chút chột dạ. Thực ra năng suất làm việc của họ khá ổn định vậy nên việc quản lý nhân sự ở phòng thiết kế đều do Vương Đình Ân phụ trách. Nay việc này lại bị một nhân viên mới nói ra, một tổng giám đốc như anh ta nên vui hay buồn đây.

– Khả Thiên, thực ra bên cạnh anh còn thiếu một….

– Không phải vừa rồi tổng giám đốc của Thiên Ký đã phản hồi rằng không hài lòng với mẫu trang phục mới do Lôi thị thiết kế sao. Tuy Thiên Ký chỉ là một hệ thống cà phê nhưng bà nội lại có mối giao tình thân thiết với chú Chung, chúng ta không nên làm chú ấy thất vọng. Trong vòng 30 phút nữa chú ấy sẽ có mặt tại văn phòng chủ tịch, nếu em có thể khiến chú ấy hài lòng về mẫu trang phục và logo mới của hệ thống Thiên Ký, vị trí giám đốc sáng tạo sẽ là của em.

Duật Trác Minh đang nói ra ý định của mình thì bị Lôi Thần Phong chặn lời. Mà thứ cốt yếu chính là vị trí giám đốc sáng tạo kia, nó so với vị trí trợ lý tổng giám đốc kiêm mảng thiết kế còn cao hơn nhiều.

Mặc dù trên lý thuyết Tôn Khả Thiên được ủy quyền đại diện cho 5% cổ phần Lôi thị, nhưng ai biết được sau khi Lâm Vũ Kỳ trở về điều ấy có thay đổi hay không.

Tôn Khả Thiên bước đến trước mặt Lôi Thần Phonh, hai tay chống xuống bàn, mặt đối mặt với anh. Những lọn tóc mềm theo động tác ấy mà trượt xuống vai cực kỳ gợi cảm. Cô cảm nhận rất rõ hơi thở của anh phả vào mi mắt của mình.

– Thành giao.

Trước khi đứng thẳng dậy, Tôn Khả Thiên nhanh tay lấy chiếc bút đang cài trên túi áo của Lôi Thần Phong.

Bút của chủ tịch đương nhiên không thể giống người thường, bề ngoài sang trọng và lấp lánh rất hợp làm trâm cài tóc. Cô búi những lọn tóc gọn gàng rồi dùng cây bút cố định lại, đây là thứ cô học được từ Đồng Lệ Giao khi ngồi trên giảng đường đại học năm nhất.

Trong hình dáng này, cô cảm giác thật an yên, giống như những nữ sinh bình thường khác đang tận hưởng cuộc sống bình dị.

Ông chủ Thiên Ký là người yêu thích sự giản dị vậy nên không thể xuất hiện với ngoại hình quá cầu kỳ.

– Em có thể mượn một thứ từ phía anh không?

– Có thể lấy bất cứ điều gì em muốn.

Duật Trác Minh bỗng dưng trở thành bóng đèn chói lóa giữa hai người, trong lòng muốn chửi thề vài câu, gì mà bất cứ điều gì em muốn, sao anh lại cảm giác ông anh họ của mình đang bị dính thính của “chị dâu hờ” nhỉ.

Xem ra ai đó đang bị vận đào hoa ám vô người rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK