Đúng 8 giờ sáng, tài xế đã có mặt để đón Tôn Khả Thiên và Lôi lão phu nhân đến gặp vị bác sĩ đó.
Khi đến nơi thì Lâm Nhạn Tuyết cũng vừa xuất hiện. Tôn Khả Thiên khẽ nhìn cô ta, rồi lại hướng ánh mắt về phía Lôi lão phu nhân để xác nhận sự xuất hiện này là trùng hợp hay sắp đặt.
– Khả Thiên à, hôm nay sau khi gặp bác sĩ xong, chúng ta sẽ cùng Nhạn Tuyết đi mua sắm được không.
– Dạ được.
Cô không phản đối. Có lẽ bà nội muốn sắp đặt cho cô và Lâm Nhạn Tuyết có cơ hội gặp mặt, để cải thiện mối quan hệ giữa hai người.
Lâm Nhạn Tuyết cũng khá bất ngờ vì sự sắp đặt này, cô ta vốn nghĩ hôm nay Lôi lão phu nhân hẹn mình đi dạo, nào ngờ còn có sự xuất hiện của một kẻ ngáng đường. Tuy bất mãn nhưng cô ta không hề tỏ thái độ ghét bỏ ngay trước mặt bà, chỉ mỉm cười xã giao cho qua.
Có điều bộ trang phục mà Lâm Nhạn Tuyết đang mặc khá đơn giản, nếu đi chung với Tôn Khả Thiên chắc chắn sẽ bị đánh giá thấp hơn. Vậy nên cô ta lấy cớ tạm lánh mặt một chút.
– Bà ơi, cháu ghé qua Lôi thị có chút chuyện. Đợi sau khi bà khám xong cháu sẽ quay lại nhé.
Lâm Nhạn Tuyết định ghé qua phòng làm việc lấy ít phụ kiện, để trông bản thân nổi bật hơn một chút. Nếu đã xuất hiện chung một nơi thì cô ta nhất định không để bản thân mình bị chiếm spotlight.
– Cháu có việc thì cứ đi đi, ở đây cũng tốn chút thời gian. Khi nào xong thì ta sẽ gọi cháu nhé.
Tôn Khả Thiên và Lôi lão phu nhân đi vào phòng khám. Vị bác sĩ này là người ngoại quốc, cô chưa từng gặp qua. Nghe bà nội nói đã từng đến đây trị liệu vài lần, nên hai người tỏ ra khá thân thiết.
Phòng làm việc của người này khá đặc biệt, có lẽ ông ta thích sưu tầm các loại đồng hồ quả lắc cổ, đếm sơ qua có đến 5 chiếc khác nhau.
Mở đầu cuộc trị liệu là những câu hỏi đơn giản, như gần đây bà nội ngủ được không, có căng thẳng gì không. Tôn Khả Thiên ngồi một bên quan sát, lưng tựa vào chiếc ghế salon mềm lại, mi mắt dần trở nên nặng trĩu.
Kỳ lạ thật, hôm qua cô ngủ hơi ít, nhưng không đến mức mới hơn 8 giờ sáng mà đã buồn ngủ như thế này. Cô day day thái dương, giữ bản thân tỉnh táo, cố gắng lấy tay chống cằm để đầu không gục xuống, nhưng hình như không có tác dụng. Cơn buồn ngủ khủng khiếp ập đến đột ngột khiến toàn thân cô gục vào lưng ghế.
Đến lúc này bác sĩ Robert và Lôi lão phu nhân mới dừng cuộc trò chuyện.
– Bác sĩ Lăng Ngạn Nhiên, tôi đã thôi miên cô ấy xong rồi, bây giờ sẽ tiến hành giống như chúng ta đã bàn bạc chứ?
Ở đầu dây bên kia, Lăng Ngạn Nhiên đang quan sát toàn bộ quá trình qua màn hình camera. Khẽ “Ừ” một tiếng, ra hiệu cho bác sĩ Robert bắt đầu.
Tôn Khả Thiên được đỡ ngồi ngay ngắn trên ghế, những thanh âm lạ liên tục vang lên đều đều. Bác sĩ Robert bắt đầu hỏi từng câu một.
– Cô tên là gì?
Cô không trả lời, hình như đang lưỡng lự điều gì đó. Bác sĩ Robert tiếp tục gõ tay vào mặt bàn làm thành những tiếng đều đều không dứt. Thường thì ở câu đầu tiên, bệnh nhân sẽ trả lời rất nhanh, không hiểu sao cô lại phản ứng chậm chạp như vậy.
– Tên của cô có phải là Tôn Khả Thiên không?
– Phải.
– Khả Thiên, hãy thả lỏng người và nghĩ về những chuyện lúc nhỏ nào. Cô nhìn thấy ba mẹ mình chứ?
Mi tâm cô khẽ nhíu, toàn thân căng thẳng.
– Họ đang ngồi ăn sáng với nhau.
– Tốt lắm, bây giờ hãy di chuyển đến địa điểm khác. Vì sao cô lại khóc?
Theo lời của bác sĩ Robert, Tôn Khả Thiên lại nhớ về những chuyện khác. Nét mặt hòa hoãn ban đầu dần thay đổi, dường như đang nhìn thấy chuyện tồi tệ ngay trước mắt.
– Đừng lại lúc này. Hãy nói cho tôi nghe, cô đang nhìn thấy gì thế?
Hai tay Tôn Khả Thiên vô thức siết lại, mi tâm nhíu chặt, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sự thúc dục của bác sĩ Robert khiến cô dần dần mất kiểm soát, móng tay ghim chặt vào da thịt, đến mức chảy máu.
Trước mặt Tôn Khả Thiên chính là hình ảnh mẹ bị Quan Tịnh Nghi đẩy xuống cầu thang, mẹ đang thoi thóp trong vũng máu, ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng. Mặc dù miệng muốn thét lên kêu cứu, nhưng lại chẳng có thanh âm nào thoát ra cả.
– Bình tĩnh nào, đừng sợ hãi, cô hãy đối diện với nó và nói ra những điều mình muốn đi.
Thời khắc này cô chỉ muốn hét lên để cho mọi người đến cứu mẹ. Nếu cô cứ mãi im lặng trốn ở góc tối thì mẹ sẽ chết mất.
Không được!
– Mẹ! Cứu mẹ! Mẹ đừng chết!
Tôn Khả Thiên mở miệng, thanh âm nhỏ giọt từ cổ họng, dần biến thành tiếng thét thất thanh, kèm theo đó là sự hoảng loạn vô cùng.
Cô đưa tay vùng vẫy, lại phát hiện ra cho dù mình có hét lớn đến cỡ nào cũng chẳng có ai nghe thấy. Lâm Hùng và Quan Tịnh Nghi vẫn không ngừng buông lời sỉ vả trước khi mẹ chết. Cô muốn thoát ra khỏi góc tối này, chạy đến bên mẹ nhưng sao bản thân lại chẳng thể nhúc nhích một chút nào.
– Thả tôi ra! Cứu mẹ!
– Tôn Khả Thiên, hãy bình tĩnh lại. Hít thở sâu theo nhịp đếm của tôi. Một… hai… ba… Mẹ cô đã yên nghỉ rồi, hãy nghĩ đến những người thân khác bên cạnh cô đi.
Tôn Khả Thiên dần dần không vùng vẫy tay nữa, vẻ mặt cũng trầm ổn hơn trước. Được một lúc bình tâm thì lại có một bi kịch khác tái hiện, mà lần này so với lần trước còn phản ứng dữ dội hơn. Những tên côn đồ với điệu cười ghê rợn, đôi tay bẩn thỉu cùng sự đụng chạm kinh tởm.
– Cút ra! Mau cút ra!
Dưới góc độ của một bác sĩ tâm lý, những dấu hiệu này đã đạt đến cực điểm rồi, nếu còn tiếp tục kéo dài thêm sẽ để lại di chứng. Bác sĩ Robert hướng về điện thoại, nói với Lăng Ngạn Nhiên:
– Chúng ta nên dừng tại đây thôi.
Lăng Ngạn Nhiên phân vân, nếu bỏ mất cơ hội thì chắc chắn càng khó tìm hiểu về quá khứ của cô hơn. Anh không muốn những thứ tồi tệ này dày vò cô mỗi ngày. Nhưng anh càng không thể đánh cược sự an toàn của cô, vậy nên đã yêu cầu kết thúc trị liệu.
– Cô Tôn Khả Thiên, tôi là bác sĩ Robert, đang điều trị cho Lôi lão phu nhân. Cô và Lôi lão phu nhân hiện đang ở phòng khám của tôi. Bây giờ tôi sẽ đếm từ một đến ba, cô hãy mở mắt và quên tất cả mọi chuyện nhé. Một… hai… ba. Thức dậy nào.
Tôn Khả Thiên từ từ nâng mí mắt, hình như vừa rồi vì quá buồn ngủ nên đã chợp mắt một chút. Tiếng trò chuyện vẫn văng vẳng bên tai, bà nội đang kể cho bác sĩ về những triệu chứng mình gặp phải.
Cô đưa tay lên, vỗ nhẹ vào má để bản thân tỉnh táo hơn một chút, chợt phát hiện những vết hằn do móng tay để lại trên da. Rõ ràng lúc mới bước vào đây, trên người cô không có dấu tích khác thường nào cả.
Trước đây, Tôn Khả Thiên đã từng trải qua trị liệu tâm lý bằng thuật thôi miên, sau mỗi lần ấy thì đều để lại những dấu vết tương tự. Hình như cô đã nhận ra vài điểm bất thường.
Cô cầm điện thoại lên, giả vờ đọc tin nhắn, thực chất là đang tra cứu về thông tin của vị bác sĩ này.
“Bác sĩ Robert Allen”.
Hàng ngàn kết quả tìm kiếm hiện ra trong tích tắc. Ông ta được biết đến là bác sĩ tâm lý của hoàng gia Anh, rất giỏi về thuật thôi miên. Ông ta hay dùng thuật này để điều trị sang chấn tâm lý cho bệnh nhân.
Tôn Khả Thiên nhìn hai người với ánh mắt thất thần, họ vẫn còn đang đóng vai bác sĩ và bệnh nhân rất đạt. Sau khi bị thôi miên, cô đã nói những gì? Nếu như cô lỡ nói ra những điều không nên nói thì cô sẽ sống thế nào đây.
Tôn Khả Thiên đột ngột đứng dậy, rời khỏi ghế. Động tĩnh này khiến Lôi lão phu nhân và bác sĩ Robert tạm thời ngưng lại cuộc trò chuyện.
– Cháu sao thế Khả Thiên, không khỏe chỗ nào à?
Lôi lão phu nhân vô cùng lo lắng khi thấy sắc mặt tái mét của cô, mà cô cũng không thể đáp trả câu hỏi ấy bằng sự im lặng.
– Vừa rồi con đã nói điều gì rồi? Vì sao lại làm như vậy với con? Nếu đã là quá khứ thì tại sao mọi người lại tìm cách khiến con phải nói ra điều ấy?
Bác sĩ Robert dường như đã hiểu ra mọi chuyện, cô là bệnh nhân đầu tiên phát hiện ra mình vừa bị thôi miên, và đó cũng là điều đáng lo ngại nhất vào lúc này.
Ở những người từng gặp sang chấn tâm lý, đôi khi họ sẽ lựa chọn giữ kín những tổn thương đó cho đến cuối đời. Một khi họ phát hiện có kẻ muốn đào bới những điều ấy, thì bản thân tự sản sinh ra loại tự vệ tâm lý, thậm chí sẽ phản ứng tiêu cực lại với cuộc sống.
Tôn Khả Thiên chạy vội ra khỏi phòng. Cô sợ bản thân mình không thể kiềm chế được mà có thái độ bất kính đối với bà nội. Giây phút này, cô chẳng thể bình tĩnh. Đó là loại cảm giác giống như bị phản bội và lợi dụng, mọi người đã lên kế hoạch để đưa cô đến đây và rồi tìm cách đào bới quá khứ của cô.
Sẽ ra sao nếu mọi người biết được cô là chính là Vũ Vũ, là người đã bị Lâm Nhã Kỳ bày mưu hãm hại, bị đám côn đồ cưỡng hiếp.
Cô lao ra đường như bản năng, chỉ muốn chạy trốn cả thế giới này. Mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào khóe mắt khiến cô cay xè.
Lôi lão phu nhân vội vã chạy theo sau, hơn ai hết bà hiểu rõ bản thân mình vừa làm chuyện có lỗi với cô. Đáng lẽ ngay khi Lăng Ngạn Nhiên ngỏ lời, bà nên từ chối thẳng.
– Chờ bà một chút.
Lôi lão phu nhân cố gắng đuổi theo để nói lời xin lỗi. Đến tận khi Tôn Khả Thiên leo lên cầu bộ băng qua đường, bà mới đuổi kịp tới.
– Bà xin lỗi, Khả Thiên à.
Tôn Khả Thiên không dám quay đầu lại, chỉ sợ sắc mặt tái mét của mình sẽ dọa chết người sau lưng. Cô không muốn vì sự việc lần này mà khiến bà nội cảm thấy áy náy.
Cô cảm nhận được bàn tay bà nội đang giữ chặt lấy khuỷu tay mình, nhưng vẫn dứt khoát gỡ ra.
– Cháu không sao đâu, chỉ là không khỏe một chút thôi. Khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm bà.
Từ đầu đến cuối cô không hề ngoảnh lại. Mũi chân lạnh lùng bước tiếp về phía trước.
“Aaaaaaa”
Tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau lưng khiến cô giật mình quay lại. Cảnh tượng kinh hoàng ấy lại xuất hiện ngay trước mắt cô, giống như tám năm về trước. Bà nội đang nằm dưới chân cầu thang nhắm nghiền hai mắt, máu tươi từ trên đầu bắt đầu chảy ra thành dòng.
Tôn Khả Thiên run rẩy, hai tay vô thức đưa lên bịt miệng.
Bà ơi! Bà ơi!
Cô muốn hét lên thật lớn nhưng không chút thanh âm nào phát ra. Nếu cô tiếp tục hèn nhát như vậy thì bà sẽ chết. Giống như mẹ vậy.
– Bà ơi, bà mau trả lời con đi mà…
Tôn Khả Thiên dồn hết sự can đảm cuối cùng để chạy xuống cầu thang. Bà nội vẫn nằm im, mặc kệ cô có hét lớn thế nào. Cô lục tìm điện thoại trong túi theo bản năng để gọi cho người mà cô nghĩ đến duy nhất lúc này.
Khi Lôi Thần Phong nhận được điện thoại của cô, đầu dây bên kia chỉ phát ra những thanh âm hỗn loạn.
– Cứu bà nội… máu… bà không trả lời em…
– Khả Thiên, xảy ra chuyện gì? Em và bà đang ở đâu?
Đáp lại câu trả lời chỉ là một chuỗi im lặng. Lôi Thần Phong linh cảm có chuyện không lành xảy ra, ngay lập tức gọi Ám Dạ định vị vị trí của cô.
Quản gia vừa kịp lúc chạy đến, nhanh chóng đưa Lôi lão phu nhân đến bệnh viện, còn cô chỉ bước theo sau như một kẻ vô hồn. Khoảnh khắc nhìn thấy bà nội được đưa vào sau cánh cửa cấp cứu, xung quang cô bỗng chốc hóa thành màu xám xịt, mọi âm thanh nhỏ dần rồi biến mất. Dường như cả thế giới bỗng chốc biến mất, chỉ còn một mình cô tồn tại trong thế giới xám xịt và tĩnh lặng này vậy.