Sợi dây chuyền đã mất, lại còn bị Lôi Thần Phong công khai truy bắt. Tôn Khả Thiên cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, lại có chút nực cười. Vì sao cô phải trốn chạy, vì sao cô phải sợ? Nếu đã không chạy được thì phải đối diện thôi. Dẫu sao với vị trí hiện tại của cô, có một số người muốn đụng tới cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng thứ khiến cô mệt mỏi nhất bây giờ chính là sự quản thúc gắt gao từ Tôn Diệc Quân. Ngày ngày, cuộc sống của cô lập đi lập lại một cách vô vị, buổi sáng được Thập Tam đưa đến công ty, sau đó đúng 4 giờ chiều sẽ trở về biệt thự, chờ mãi đến tối muộn Đồng Lệ Giao mới từ bệnh viện về, lúc ấy cô mới có người trò chuyện cùng.
Ngày hôm ngay, Tôn Khả Thiên đã chờ Đồng Lệ Giao rất lâu. Đồng hồ đã điểm 9 giờ đêm nhưng cô ấy vẫn chưa về. Quá chán nản, Tôn Khả Thiên liền xuống kho rượu rồi lấy đi chai Tequila Ley 925. Nghe nói đây là chai rượu mà Tôn Diệc Quân đã đấu giá được cách đây không lâu, giá trị lên tới 3.5 triệu USD.
Tôn Khả Thiên xem chai rượu này là Tôn Diệc Quân, dùng thứ ánh mắt như muốn giết người để nhìn chòng chọc vào nó. Nếu đã không thể làm gì anh ấy thì cô sẽ mang hết tất cả tâm tư của mình đặt lên chai rượu quý này vậy.
Lúc Đồng Lệ Giao quay trở về thì Tôn Khả Thiên đã ngà ngà say. Mùi rượu nồng nặc bao phủ khắp căn phòng.
– Tôn Khả Thiên, cậu đang làm gì vậy? Sao tự dưng lại uống rượu cơ chứ?
Tiếng gọi của Đồng Lệ Giao khiến cô bất giác quay người lại. Người mình chờ đợi cuối cùng cũng đã về, chắc không phải là ảo giác. Tôn Khả Thiên cười cười, vẫy tay gọi Đồng Lệ Giao đến ngồi cạnh bên mình.
– Giao Giao, mình buồn quá, uống cùng mình đi.
Khi say rượu, người ta sẽ nói ra những lời thật lòng, cũng thể hiện những cảm xúc chân thực nhất. Ánh mắt đượm buồn của Khả Thiên khiến Đồng Lệ Giao không đành lòng từ chối, nghĩ bụng nếu uống vài ngụm chắc sẽ không có vấn đề gì.
– Cậu đợi chút, mình đi lấy ly.
– Này! Cậu có phải Giao Giao chồng mình không đấy hả? Vài cái ngụm rượu cỏn con cần gì ly, lại đây cầm chai uống luôn này.
Hết nói nổi với cô bạn, Đồng Lệ Giao đành làm theo lời Khả Thiên nói, cầm hẳn chai rượu lên rồi uống một ngụm rõ lớn. Mùi thơm nồng thấm sâu vào từng sợi thần kinh khiến cả người như đang bay bổng. Đây đúng là rượu ngon.
– Được lắm Tôn Khả Thiên, có rượu ngon như thế này mà dám lén uống một mình, phải uống thêm vài ngụm nữa.
Kẻ qua người lại giành nhau chai rượu. Rượu vào lời ra là chân lý. Khi say người ta sẽ vô thức tuôn ra những điều sâu thẳm trong lòng.
Tôn Khả Thiên ngồi gọn vào một góc, miệng liên hồi gọi tên Lôi Thần Phong. Cái tên Lôi Thần Phong đã được cô giữ kỹ ở trong lòng, thậm chí nghĩ cũng không dám, bởi vì cô lo sợ một khi thốt ra sẽ không cầm lòng được mà nhớ đến. Hôm nay cô bị làm sao thế này, đã bảo không được nhắc đến mà.
– Lôi Thần Phong… Lôi Thần Phong khốn khiếp, vì sao lại dám dùng tính mạng của mình để lừa dối em…
Đồng Lệ Giao ôm chặt lấy Khả Thiên, vỗ vai an ủi. Bản thân cô cũng chẳng tốt hơn là mấy, cuối cùng lại ôm nhau khóc ngon lành, cứ thế gửi những tâm tư, uất ức vào nước mắt để nhẹ lòng hơn.
Hơi rượu đã thấm, Tôn Khả Thiên nằm lăn ra bất tỉnh. Đồng Lệ Giao vỗ mặt cô nhưng chẳng thấy có chút phản ứng gì, bèn chửi thầm một câu: “Mới vậy đã say rồi, đúng là đồ yếu đuối”, rồi tự tìm về phòng mình.
Sau một hồi đứng lên ngã xuống, cuối cùng cũng bò được về chiếc giường mềm mại của mình. Chắc đây là loại rượu quý giá, nên khi say cũng khiến người ta có cảm nhận thế giới quan ở tầm cao mới.
Đồng Lệ Giao có cảm giác chiếc giường này mềm mại và thoải mái hơn bình thường, vừa đặt lưng xuống là muốn nằm mãi, chẳng buồn dậy. Thậm chí mùi hương từ trong chăn gối cũng vô cùng dễ chịu.
Khi Tôn Diệc Quân trở về, nghe quản gia báo cáo lại thì ngay lập tức đến tìm Tôn Khả Thiên. Anh không hề tiếc chai rượu trị giá 3.5 triệu USD, mà chỉ lo lắng rượu này quá mạnh, nếu uống nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. Quả nhiên, vừa mở cửa phòng đã thấy cô nằm mê man trên giường, mà chai rượu đã không còn một giọt.
– Tại sao các người lại để tiểu thư uống nhiều như vậy hả?
Tôn Diệc Quân tức giận, quay sang quở trách người làm. Quản gia thấy vậy liền tiến lên giải thích.
– Vì lúc đó cô Đồng đã về, cô ấy nói sẽ khuyên nhị tiểu thư không uống nhiều. Nào ngờ…
Đồng Lệ Giao? Tôn Diệc Quân đưa tay vuốt ngược tóc mái, nhìn Tôn Khả Thiên đang bất tỉnh nhân sự với ánh mắt chứa ba phần bất lực, bảy phần như ba. Không biết việc để hai người về ở cạnh nhau là phúc hay là họa, chỉ biết ngày nào cũng khiến biệt thự gà bay chó nhảy.
Mới chủ nhật tuần trước, bọn họ mở tiệc nướng ở ngoài hoa viên, kết quả than nóng rớt ra ngoài, làm cháy nguyên một mảnh vườn. Ba ngày trước, bắt 2 con cá rồng Platinum trong bể cá cảnh để làm cá áp chảo.
– Mau nấu canh giải rượu và giúp tiểu thư thay đồ đi.
Tôn Diệc Quân thở dài bất lực, rồi phân phó cho người làm. Anh định sẽ trở về phòng, nhưng khi bước ra khỏi cửa thì vô thức nhìn vào phòng đối diện. Chai rượu đã cạn, không còn một giọt, chứng tỏ Đồng Lệ Giao cũng uống không ít. Vậy nên anh đã bước vào phòng Đồng Lệ Giao để xem cô có ổn không, kết quả bên trong không một bóng người.
“Uống nhiều rượu như vậy mà đi đâu mất rồi?”.
Trong lòng Tôn Diệc Quân không khỏi lo lắng, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Lệ Giao. Tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải ở trong phòng, mà văng vẳng ở trên cầu thang.
Tôn Diệc Quân đi theo hướng có âm thanh, nhặt được điện thoại của Đồng Lệ Giao rơi ngay trước cửa phòng mình. Không lẽ…
Không ngoài dự đoán, Đồng Lệ Giao sau khi say khớt đã đi nhầm đến phòng của Tôn Diệc Quân, mà còn nằm trên giường ngủ một cách ngon lành.
Tôn Diệc Quân ngồi bên cạnh giường, khẽ ngắm nhìn người con gái đang ngủ yên. Đây là gương mặt mà hằng đêm anh đều nhớ đến, cô gái trong cô nhi viện đã cùng anh sống những ngày cực khổ nhưng vô cùng hạnh phúc.
Anh khẽ cúi đầu, nhẹ hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Mùi rượu vẫn còn thoang thoảng, quẩn quanh chóp mũi, khiến người ta như muốn say theo vẻ mê hồn này. Vì say nên Đồng Lệ Giao nằm yên như mèo con đang ngủ, chứ không giơ nanh múa vuốt như bình thường.
Tôn Diệc Quân khẽ cười, nụ cười hạnh phúc chưa từng có. Mấy ai biết được anh đã phải một mình chèo lái tập đoàn lớn, ngồi vào vị trí bá chủ của thế lực ngầm, để không kẻ nào có thể đụng đến Tôn gia. Ở vị thế ấy, anh chỉ có thể là một kẻ độc ác, vô tình, nhưng lại rất cô độc. Chính hai cô gái nhỏ này là động lực để anh có thể vượt qua mọi thứ khắc nghiệt ngay sau khi được ba ruột tìm thấy và mang về Ý.
Tôn Diệc Quân bế Đồng Lệ Giao trên tay, mới cảm nhận rõ thì ra thân hình này lại gầy đến thế. Cũng phải thôi, cuộc sống ở cô nhi viện vốn không đầy đủ, mà anh lại không thể công khai tài trợ. Lúc ấy, Khả Thiên đang ở ẩn tại cô nhi viện, nếu như một tập đoàn từ Ý tài trợ số tiền quá nhiều sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Vậy nên anh đành phải khoanh tay đứng nhìn hai người họ trải qua những tháng ngày khổ cực.
Tôn Diệc Quân muốn bế Đồng Lệ Giao về phòng, nhưng con mèo nhỏ này lại giãy giụa, phản kháng, thậm chí còn đưa tay choàng lấy cổ anh trong vô thức.
Cô nhóc này…
Tôn Diệc Quân đặt cô nằm xuống giường, mà cô lại chẳng chịu buông tay ra, lại còn nhúc nhích người để tìm tư thế thoải mái. Trong hoàn cảnh này, nếu anh có thể vượt qua cám dỗ thì đúng là đắc đạo thành tiên rồi. Anh thầm chửi tục trong lòng, anh cũng là nam nhân bình thường, nếu cứ như thế này sẽ không thể kiềm chế bản thân mà muốn cô mất.
Trong cơn say mèn, đột nhiên Đồng Lệ Giao nâng tầm mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông đẹp như tranh vẽ xuất hiện ngay trước mặt. Có một câu mà cô đã muốn hỏi rất lâu rồi, nhưng hôm nay mới dám mở miệng thốt ra.
– Chúng ta gặp mặt ở đâu rồi sao, tôi thấy anh trông rất quen mắt?
Biết rằng đó là câu hỏi phát ra trong vô thức của một kẻ say, nhưng Tôn Diệc Quân vẫn trả lời thực lòng.
– Đúng, chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Từ lúc em chỉ là một cô nhóc 5 tuổi.
Đồng Lệ Giao đã không còn tỉnh táo, chắc cũng không nghe thấy câu trả lời này. Cô chỉ muốn nói ra những điều đã cất giấu trong lòng từ lâu, như một bản năng của kẻ say. Thanh âm trầm thấp, vì rượu mà trở nên ngắt quãng.
– Tôn Diệc Quân đáng ghét, anh hứa sẽ quay lại tìm em mà… Anh đang ở đâu? Em đã trở thành bác sĩ để có thể chữa lành những vết thương trên người anh rồi, nhưng sao anh lại bỏ rơi em… Em mệt quá, em không chờ anh nữa đâu…
Đây là những lời nói từ nơi sâu thẳm nhất. Mười mấy năm chờ đợi trong vô vọng, cũng mười mấy năm giấu nhẹm mọi thứ ở trong lòng, bây giờ nói ra được, chợt thấy lòng nhẹ tênh.
Tôn Diệc Quân chạm khẽ vào mi tâm của cô, trong lòng vừa nở hoa lại vừa day dứt. Cô ấy chưa từng quên anh, nhưng bây giờ lại muốn quên anh đi rồi.
– Xin lỗi, Giao Giao. Từ bây giờ em sẽ không cần chờ anh nữa.
Toàn thân Đồng Lệ Giao lúc này căn bản đã bị rượu khống chế, chỉ biết làm theo bản năng của cơ thể. Hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm, khiến cô phát ra thanh âm trong vô thức.
– Uhm…
Ánh mắt Tôn Diệc Quân so với lúc bình thường càng trở nên thâm thúy, u tối như đáy biển sâu hun hút, hoàn toàn đã bị dục vọng che lấp. Cứ coi như anh xấu xa, ích kỷ, lợi dụng cô đang say mà chiếm lấy. Mặc kệ khi tỉnh dậy, cô sẽ hận anh.
Ngay từ đầu, anh đã nhận diện cô chính là người phụ nữ duy nhất của đời mình. Trước đây, anh không thể đường đường chính chính ở bên cạnh cô, nên phải dùng mọi thủ đoạn để không một gã đàn ông nào có thể tiếp cận cô. Anh đã chờ đợi rất lâu, ngày biến cô trở thành người phụ nữ của mình.
Nếu như cô nhận ra anh ngay từ đầu thì mọi chuyện đã khác, đây xem như là sự trừng phạt nhỏ khi cô đã muốn quên đi anh vậy.