Trong biệt thự rộng lớn, mọi thứ vốn thân quen bỗng trở nên xa lạ. Tôn Khả Thiên đã trở về biệt thự an toàn, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này. Vì cô mà Giao Giao gặp nguy hiểm, Thập Nhất không rõ sống chết, và cuộc sống ngày mai của mình sẽ trở thành ngục tù.
Cô phải làm gì đây? Nếu khoanh tay đứng nhìn thì Thập Nhất chỉ có con đường chết. Có lẽ người duy nhất có thể xoay chuyển tình thế chỉ có Đồng Lệ Giao mà thôi.
– Giao Giao, cậu còn thức không?
Đồng Lệ Giao nằm lăn lộn trên giường, mãi không thể nào chợp mắt. Vừa nghe thấy tiếng gọi của Khả Thiên liền bật dậy.
– Sao cậu lại qua đây?
– Mình có chuyện cần bàn với cậu, về Thập Nhất ấy.
Chuyện Tôn Khả Thiên đề cập đến cũng chính là điều Đồng Lệ Giao đang canh cánh trong lòng. Suy cho cùng, người khích lệ Khả Thiên đến khu chợ đó là cô, người lên kế hoạch cũng là cô. Vậy mà Thập Nhất phải chịu phạt, đến mức suýt mất mạng.
– Cậu có kế hoạch gì à, cướp ngục hay gì đây? Cậu nghĩ hai chúng ta có khả năng hay sao?
Tôn Khả Thiên lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
– Chỉ cần một mình cậu là đủ rồi.
Cô khẳng định một câu chắc nịch, nhưng đối phương lại xem đó là một ý kiến điên rồ.
– Cậu điên à, mình thì có thể làm được gì. Ngay cả địa bàn thành phố này mình còn chưa rành thì làm sao đi cứu anh ta được.
– Ý mình không phải vậy.
Đồng Lệ Giao liếc ngang, nửa mắt nghi ngờ.
– Thế chúng ta phải làm sao?
Tôn Khả Thiên ghé sát tai Đồng Lệ Giao thì thầm, nói hết kế hoạch mà mình vừa nghĩ ra. Không ngờ Đồng Lệ Giao lại phản ứng vô cùng kịch liệt.
– Cậu điên rồi à, cậu lại bắt mình dùng mỹ nhân kế. Không được, nhất định không thể được.
Nhận thấy Đồng Lệ Giao không tán thành với kế hoạch của mình, Tôn Khả Thiên liền dùng vũ lực, đè cô bạn ra giường. Cô dùng ánh mắt sắc bén nhất, nhìn thẳng vào sự áy náy trong lòng Đồng Lệ Giao, sau đó từng chút một phá huỷ sự phản kháng yếu ớt của đối phương.
– Cậu mà không làm thì Thập Nhất sẽ chết. Yên tâm, anh trai mình rất hiếu khách, chỉ cần một ngày cậu còn là khách ở đây thì anh ấy không làm gì cậu đâu. Giờ thì hãy đứng dậy, tiến tới phòng anh trai tớ và làm theo kế hoạch đi.
Đồng Lệ Giao đáng thương, bỗng chốc trở thành quân cờ của Tôn Khả Thiên mà không thể từ chối. Ai bảo cô áy náy làm gì, bây giờ tự đưa mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đứng trước phòng làm việc của Tôn Diệc Quân, Đồng Lệ Giao ngập ngừng không biết có nên gõ cửa hay không, lượn qua lượn lại vài vòng cũng không dám xuống tay. Tôn Khả Thiên lấp ló phía sau, không chịu nổi cơn sốt ruột, bèn chạy đến gõ ba tiếng rõ to rồi biến mất, để lại Đồng Lệ Giao với ba đường hắc tuyến trên mặt, trong lòng không khỏi âm thầm chửi rủa.
“Bạn bè như cái quần què. Đợi xong việc mình sẽ giết chết cậu”.
– Vào đi.
Thanh âm phát ra với uy quyền chuẩn chỉnh, pha lẫn chút bực dọc. Tôn Diệc Quân tưởng người đang làm phiền là quản gia, nhưng khi cánh cửa mở ra, thấy người xuất hiện là Đồng Lệ Giao thì ngay tập tức thu lại vẻ phúc hắc đó. Giọng nói âm trầm cũng dịu đi vài phần.
– Cô Đồng đến tìm tôi có chuyện gì sao?
Đồng Lệ Giao ngại ngùng bước vào, trên tay cầm theo hộp cứu thương do Tôn Khả Thiên chuẩn bị sẵn. Miệng mấp máy lập lại những gì Tôn Khả Thiên dặn dò.
– Tôi… tôi… À lúc nãy tôi có nhìn thấy tay anh bị thương, tôi muốn giúp anh kiểm tra xem vết thương có ổn không.
Tôn Diệc Quân khẽ hướng tầm mắt xuống cánh tay mình. Quả thật trong lúc đánh nhau, cánh tay trái của anh bị dao sượt qua, vì không muốn Khả Thiên nhìn thấy nên đã cố tình khoác áo để che giấu, không ngờ lại bị Đồng Lệ Giao phát giác.
Tôn Diệc Quân khẽ mỉm cười trong lòng, vì cô gái này đã biết đem sự chú ý đặt lên người anh rồi. Mặc dù vết thương đã được bác sĩ xử lý qua, nhưng cô đã có lòng thì dù vết thương này đã lành, anh cũng khiến nó trở nên có vấn đề. Khước từ sự quan tâm của một cô gái là một điều ngu ngốc.
– Cô Đồng thật có lòng, kỳ thực sau khi được băng lại, tôi vẫn thấy vết thương này có gì đó không ổn.
Vừa nói, Tôn Diệc Quân vừa gồng mạnh tay trái, để miệng vết thương bị bung ra vì áp lực. Máu tươi cũng theo đó mà thấm ra ngoài lớp gạc phủ.1
Đồng Lệ Giao cẩn thận gỡ từng lớp băng gạc, thao tác nhẹ nhàng và cẩn thận vô cùng. Vừa gỡ, cô còn không quên hỏi Tôn Diệc Quân có bị đau không. Mỗi lời hỏi thăm của cô giống như dòng suối ấm chảy vào trái tim của người đàn ông đối diện.
– Vết thương của anh lại bị rách miệng ra rồi, có lẽ cần phải khâu lại. Nhưng ở đây không có thuốc tê, anh nên đến bệnh viện để được xử lý tốt hơn, nhớ yêu cầu bác kê đơn thuốc giảm đau, kháng sinh và kháng viêm. À còn nữa, nhất định phải chích ngừa huyết thanh uốn ván…
Đồng Lệ Giao nói thao thao bất tuyệt, không phát hiện ra người đàn ông này đang cười mãn nguyện. Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, vô tình bắt gặp khoảnh khắc yêu nghiệt đó, rồi lại ngây ngốc như đứa trẻ. Đến khi cô nhận ra hành động của mình có phần lộ liễu thì vội cúi gằm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu kia hòng che đi cảm xúc.
Đồng Lệ Giao bối rối, Tôn Diệc Quân càng nở hoa trong lòng.
– Cô sợ tôi à?
Bị hỏi thẳng thừng như vậy, cô cũng đáp trả bằng lời nói thật lòng.
– Đúng, tôi sợ anh, nhưng càng ghét anh hơn. Là một bác sĩ, đương nhiên tôi không thích những kẻ coi thường mạng sống của kẻ khác. Mà anh đừng lo, mặc dù anh là kẻ coi mạng người như cỏ rác, nhưng nếu anh có xảy ra bất trắc gì thì tôi sẽ không để anh chết trước mặt tôi đâu. Tôi sẽ cứu anh bằng mọi cách.
Khá lắm, mới vậy đã biết trù ẻo anh có mệnh hệ gì rồi. Cô nhóc này hận không thể làm anh tức chết đây mà.
– Vậy thì cô khâu vết thương lại cho tôi đi.
– Anh điên à, tôi đã nói là không có thuốc tê, nếu khâu trực tiếp như vậy sẽ rất đau.
– Chỉ cần cô làm thì tôi sẽ thấy không đau.
Đồng Lệ Giao không hiểu anh ta đang giả vờ hay thực sự có vấn đề về tâm thần. Nếu anh ta là người đã thích tự ngược bản thân thì cô sẽ cho anh ta toại nguyện. Thế nhưng cô đã phải thất vọng rồi, trong suốt quá trình khâu vết thương, anh ta không hề nhăn mặt một chút nào.
– Tôi khuyên thật lòng, anh nên đi khám khoa tâm thần đi. Tôi thấy anh có dấu hiệu của hội chứng tự ngược đãi bản thân đấy.
Tôn Diệc Quân khẽ nhíu mi tâm, hơi thở bỗng chốc lạnh băng.
– Cô có biết lời nói này có thể làm người khác đau hơn cả bị dao đâm không?
Thấy anh ta đột nhiên đổi giọng, Đồng Lệ Giao liền âm thầm trách bản thân đã lỡ lời. Cô phải nhanh chóng vào việc chính và rút lui thôi.
Trong đầu Đồng Lệ Giao đang nhớ lại những gì Tôn Khả Thiên đã dặn dò, nào là nắm bắt tâm lý, nào là tỏ ra biết lỗi gì gì đó. Cô hít một hơi sâu, cố gắng hạ thấp tông giọng để nghe có vẻ yếu đuối hơn một chút.
– Này anh, thực ra thì tất cả đều là lỗi của tôi. Chính tôi là người ủng hộ Khả Thiên đến khu chợ đó, cũng chính tôi là người lên kế hoạch. Hôm nay tôi và Khả Thiên đã đi chơi rất vui vẻ, chúng tôi có cảm giác như đang được sống cuộc sống tự do như lúc ở cô nhi viện vậy. Tôi hy vọng anh có thể… anh hãy bỏ qua cho Thập Nhất. Nếu cậu ta xảy ra chuyện, tôi sẽ rất ân hận…
Cô đã hạ tông giọng hết mức có thể, thậm chí những từ cuối cùng còn có cảm giác như sắp rơi lệ. Những thứ này giống như đang tan chảy, thấm nhuần vào trái tim Tôn Diệc Quân, khiến nơi đó trở nên ấm áp. Nếu anh thực sự muốn giết chết Thập Nhất, thì phát súng đó không phải trúng bả vai mà là ghim vào giữa mi tâm rồi.
Đồng Lệ Giao đã nói hết những gì cần nói, vết thương cũng đã được khâu lại và băng bó cẩn thận. Cô không còn bất kỳ lý do nào để tiếp tục nán lại nữa, thế nên cẩn thận xếp dụng cụ y tế vào trong hộp cứu thương rồi rời đi.
Khả Thiên đã dặn cô không được phép dài dòng, phải kết thúc mọi thứ trước khi anh ta ra thêm điều kiện, như vậy khả năng thành công sẽ cao hơn. Cô âm thầm đánh giá, nhận thấy thời điểm này là phù hợp nhất để rút lui. Nhưng cô chưa kịp hành động thì Tôn Diệc Nhiên đã ra đòn phủ đầu.
– Tôi vốn là thương nhân, làm chuyện gì cũng phải tính đến lợi nhuận, huống hồ đây lại còn là một mạng người.
Ý tứ câu nói quá rõ ràng, Đồng Lệ Giao âm thầm kêu khổ. Nếu anh ta ra điều kiện ngay bây giờ thì nguy to. Bởi vì trong những điều Tôn Khả Thiên dặn dò, không có nói nếu bị ra điều kiện sẽ trả lời như thế nào.
– Không… không nên như vậy.
Đồng Lệ Giao bối rối, cố gắng tìm đường thoát thân thì bị Tôn Diệc Quân kéo tay lại. Hành động đột ngột đó khiến cô bị mất thăng bằng, sau đó nhào thẳng về phía anh ta, mà anh ta cũng thuận thế mà ôm cô ngồi trên dùi mình. Tư thế này có chút ám muội, càng khiến Đồng Lệ Giao cảm thấy bất ổn, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
– Anh làm gì vậy, buông tôi ra!
Tôn Diệc Quân mỉm cười, đã là lần thứ hai anh ta cười từ lúc cô bước vào đây, nhưng nụ cười này chứa thập phần ẩn ý, khiến cô căng thẳng vô cùng.
– Nể tình đây là lần giao dịch đầu tiên của tôi và em, nên tôi sẽ lấy lãi rẻ một chút.
Câu nói vừa dứt thì bờ môi mềm mại của Tôn Diệc Quân đã hướng đến đôi môi anh đào của cô, chậm rãi thưởng thức hương thơm mật ngọt từ nơi ấy. Đây là thứ mà anh đã mong chờ từ lâu,kể từ lúc rời khỏi cô nhi viện và chỉ được nhìn ngắm cô qua những bức hình.
Đồng Lệ Giao bị anh khống chế trong lòng, ra sức phản kháng nhưng chỉ giống như châu chấu đá xe. Mãi đến khi khuôn mặt của cô đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, anh mới luyến tiếc buông bỏ mật ngọt đôi môi này.
Vừa được thả tự do, Đồng Lệ Giao liền dùng hết sức thoát ly khỏi sự khống chế của anh, rồi chạy ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất có thể. Chứng kiến dáng vẻ vừa ngại ngùng, lại vừa giận dỗi của cô, Tôn Diệc Quân cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Lần sau sẽ không đơn giản chỉ là một cái hôn, em sẽ sớm trở thành người phụ nữ của tôi thôi”.
Tôn Khả Thiên đứng ngồi không yên, trong lòng nóng như lửa đốt, không biết Đồng Lệ Giao có nhớ hết những gì mình dặn, hay lại khiến anh trai tức giận hơn. Cô chuẩn bị đến trước cửa phòng của anh Diệc Quân để nghe ngóng tình hình thì thấy Đồng Lệ Giao mở cửa đi vào. Sắc mặt này hình như có gì đó không đúng lắm.
– Giao Giao, mọi chuyện sao rồi, anh ấy…
Đã bực mình, lại còn nhìn thấy gương mặt ngơ ngác như không biết gì của Tôn Khả Thiên, Đồng Lệ Giao ngay lập tức động thủ. Cô đẩy Khả Thiên ngã xuống giường, ngồi hẳn lên người cô ấy, rồi túm chặt cổ áo một cách đầy thách thức, như thể hai gã đàn ông đang giải quyết mâu thuẫn với nhau một cách sằng phẳng.
– Cái đồ Tôn Khả Thiên đáng ghét, cậu đám mang mình đi bán, cậu chính là đồ xấu xa!
Tôn Khả Thiên thở hổn hển, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội mà phản kháng.
– Cậu nói cái gì tớ không hiểu, bình tĩnh lại đã, cậu làm mình sắp ngộp thở rồi đây này.
Qua một hồi lâu bị mang ra làm bao cát để Đồng Lệ Giao giày vò, cuối cùng Tôn Khả Thiên mới có khoảng thời gian hòa hoãn có thể đàm phán. Đồng Lệ Giao một mực không chịu nói chuyện gì đã xảy ra, chỉ luôn miệng trách cô là kẻ bỉ ổi, khi đã mang cô ấy đi bán.
Không cần hỏi thì Tôn Khả Thiên cũng đã tờ mờ đoán được chuyện gì, không phải bị cướp sắc thì cũng là bị cướp hoa. Chắc cô nên chuẩn bị sẵn đồ để làm phù dâu cho kịp.