Đồng Lệ Giao thực sự đã bị dọa bay mất hồn vía rồi. Mồ hôi không ngừng rịn lên vầng trán. Con số này cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, chứ đừng mong có được.
– Này anh ơi, một câu nói của anh có thể dọa chết tôi đấy. Anh có biết kẻ hay đe dọa người khác dễ bị lên cơn nhồi máu cơ tim lắm không?
Vừa dứt lời, Đồng Lệ Giao muốn tự vả cho bản thân mấy cái, trách mình đã không hiểu tình hình mà còn nói những lời khiêu khích anh ta. Nhiều người chết do có cái mồm hỗn, có khả năng cô sẽ là nạn nhân của điều này. Vậy nên cô vội vàng nói bồi thêm vài câu để cứu vãn tình hình.
– Tôi… tôi xin lỗi, ý tôi không phải như vậy. Anh đừng để ý. Tôi bị mắc bệnh nghề nghiệp, tuy miệng tôi hơi hỗn nhưng tâm tôi thiện lành lắm. Tôi sẽ đền bù trong khả năng của mình mà…
Nhìn thấy cô đã bị dọa đến mức hồ ngôn loạn ngữ, nước mắt trực trào thì người đàn ông lại nhếch khẽ bạc môi, từ từ đưa ra một đề nghị dễ thở hơn.
– Vậy thì cô phải nấu ăn cho tôi trong vòng một tháng. Một ngày chỉ cần nấu một bữa tối là được rồi, không cần cầu kỳ. Bình thường cô ăn như thế nào thì nấu y như vậy.
Đây chính là một yêu cầu điên rồ. Đồng Lệ Giao biết nấu ăn nhưng là những món cực kỳ đơn giản, chỉ phù hợp với nơi nghèo khổ như cô nhi viện mà thôi. Anh ta nghĩ cô là đầu bếp trong khách sạn năm sao chắc.
– Này anh, tôi là một bác sĩ chứ không phải là đầu bếp, vậy nên…
– Nghĩa là cô từ chối? Mau liên hệ luật sư cho tôi.
Giọng điệu anh ta lập tức trở nên lạnh băng, ngữ khí đủ để mang chút hồn vía cuối cùng của Đồng Lệ Giao thổi bay mất. Không phải cô từ chối, mà là không dám nhận lời. Cô sợ nếu như mình nấu quá dở, hoặc có gì sơ suất, làm ảnh hưởng đến thân thể ngọc ngà của anh ta thì cô làm sao gánh được hậu quả.
Nhưng trong tình huống này, còn lựa chọn nào tốt hơn nữa đâu.
– Được, tôi đồng ý. Nhưng nói trước là tôi nấu ăn không hề ngon một chút nào đâu. Tôi sợ ngay cả con chó gác cổng nhà anh cũng không nuốt nổi ấy chứ.
Người đàn ông lạnh mặt, ý bén nhọn trong đáy mắt dần mờ nhạt. Anh ta đưa cho cô địa chỉ nhà và dặn chỉ cần trước sáu giờ chiều, cô giao một phần ăn tối đến đúng địa chỉ đó là được. Hết một tháng, cô sẽ được tự do. Anh ta còn cảnh cáo, khuyên cô đừng có suy nghĩ chạy trốn, cho dù cô trốn vào ngóc ngách nào đi chăng nữa, anh ta cũng có thể tìm được, đến lúc đó hậu quả khôn lường.
Đó là những chuyện không hay đã xảy ra vào ngày đầu tiên, khi Đồng Lệ Giao đặt chân đến một đất nước hoàn toàn xa lạ. Cả đêm cô không thể nào ngủ được. Cứ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, rồi những thứ sắp xảy ra trong tương lai, cô lại càng lo lắng, chỉ có thể tự ôm lấy thân mình rồi khẽ thở dài.
“Khả Thiên à, mình thật sự rất nhớ cậu”.
Những ngày sau đó, mặc dù Đồng Lệ Giao bận rộn với chuyện học hành, nhưng chiều nào cũng phải đi chợ để nấu bữa tối gửi đến địa chỉ của người đàn ông kia. Nghĩ cũng lạ, anh ta ở trong biệt thự lớn như thế mà lại bắt một kẻ tay nghề nghiệp dư như cô nấu bữa tối. Người có tiền thật khiến người ta mở mang đầu óc.
Mỗi lần mang đồ ăn đến, Đồng Lệ Giao đều cảm thấy hồi hộp, sợ có người ném phần ăn vào thẳng mặt mình, rồi chửi thậm tệ vì chúng quá khó ăn. Cũng may hôm nay đã là ngày thứ 7 bình an vô sự.
Khi Đồng Lệ Giao vừa rời khỏi cũng là lúc chiếc Ferrari tiến vào trong biệt thự.
Tôn Khả Thiên bước xuống xe, người làm ngay lập tức mang áo khoác ra cho cô. Tiết trời mùa này khá lạnh, sức khỏe của cô lại không tốt, vậy nên tất cả bọn họ đều không dám sơ sảy. Vì một câu nói của Tôn Diệc Quân mà không một ai dám lơ là, đôi khi những điều ấy lại khiến cô vô cùng ngột ngạt.
– Tiểu thư à, cô mau tắm rửa rồi xuống dùng bữa tối. Chúng tôi đã chuẩn bị xong đồ ăn tối rồi.
Vì lo cô không ăn uống đúng giờ nên Tôn Diệc Quân đã lệnh tất cả người làm phải đảm bảo bữa tối của cô vào đúng 6 giờ tối. Ngoại trừ một số ngày có công việc đặc biệt, phải trở về trễ, còn lại tất cả các bữa ăn đều theo quy củ. Cô cũng không muốn người làm vì chuyện này mà bị trách phạt, nên cũng tự giác tuân theo.
Một tuần nay, những món ăn tối của cô rất giản dị, chúng đều là những món mà trước đây cô cùng Giao Giao đã ăn ở cô nhi viện. Tuy chỉ là những thứ đạm bạc, nhưng so với cao lương mỹ vị thì hợp khẩu vị của cô hơn rất nhiều.
– Hôm nay ai là người nấu những món này?
Câu hỏi của cô làm cho quản gia giật mình, không biết có phải cô đang có ý trách móc vì bữa ăn tối quá đạm bạc hay không.
– Là một người đầu bếp từ bên ngoài.
– Từ bên ngoài sao? Tôi có thể gặp người đó không?
Quản gia có chút khó xử, bởi vì ông chủ đã dặn nếu như tiểu thư có muốn gặp cô gái này thì ông phải từ chối. Ông chủ còn nói thêm, đợi đến khi thích hợp sẽ sắp sếp cho tiểu thư và cô gái ấy gặp nhau.
– Thưa tiểu thư, người này chỉ đến giao đồ ăn vào buổi chiều rồi rời đi ngay, có vẻ rất bận rộn nên có lẽ…
– Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông.
Tôn Khả Thiên không hỏi gì thêm, lặng lẽ ăn hết tất cả đồ ăn để ở trên bàn rồi trở về phòng. Quản gia mừng thầm, trước đây cô chỉ ăn cho có lệ, nhưng một tuần nay đều ăn hết bữa tối, lại còn ăn rất vui vẻ, giống như đang thưởng thức cao lương mỹ vị vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tôn Khả Thiên ngoan ngoãn kết thúc công việc đúng 16 giờ chiều mà không cần ai đó nhác nhở, bởi vì cô đã có dự tính khác. Cô chỉ muốn gặp mặt người đã nấu bữa ăn tối cho mình, và nói lời cảm ơn.
Có đôi lần trong đầu cô hiện ra hình ảnh của Giao Giao, nhưng cô ngay lập tức phủ nhận. Chuyện Giao Giao xuất hiện ở nước Ý xa xôi và nấu bữa tối cho cô mỗi ngày thật hoang đường.
Lúc Tôn Khả Thiên ra tới xe, Thập Nhất vẫn giữ thói quen mở cửa phía bên tay lái cho cô.
– Hôm nay anh cầm lái đi, đưa tôi trở về biệt thự.
Bình thường sau khi tan làm, cô sẽ lái chiếc Ferrari ra ngoại ô để rèn luyện tay lái, sau đó trở về biệt thự trước 6 giờ tối. Nhưng hôm nay cô đã thay đổi lịch trình, chỉ để gặp được người kia.
Về tới biệt thự, Tôn Khả Thiên không vào thẳng bên trong mà nhờ Thập Nhất đậu xe phía ngoài cổng.
– Jenny, cô đang chờ ai sao?
– Tôi muốn gặp người đã nấu bữa tối những ngày qua, chỉ muốn nói lời cảm ơn mà thôi.
Thực ra trong lòng Tôn Khả Thiên đang rất căng thẳng, vừa mong chờ lại vừa lo lắng. Cô mong gặp lại Giao Giao, nhưng lại càng lo sợ người kia chính là cô ấy. Nếu bây giờ Giao Giao xuất hiện, cô không chắc bản thân mình có đủ dũng khí để đối diện với cô ấy không.
Mặc dù việc cô đột ngột biến mất là có nỗi khổ riêng, nhưng nếu đặt bản thân vào vị trí của Giao Giao thì bản thân cô cũng khó lòng mà tha thứ được. Giây phút chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, cô gái bước ra từ chiếc xe taxi, trên tay xách một hộp nhỏ đến trước cửa biệt thự rồi bấm chuông. Người giúp việc nhanh chóng mở cửa, sau đó nói vài lời rồi lại đi vào trong.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một khoảnh khăc ngắn ngủi, cô gái kia cũng choàng khăn và đội mũ kín mít, nhưng Tôn Khả Thiên làm sao có thể không nhận ra người bạn thân nhất của mình cơ chứ.
Bàn tay cô siết chặt vào nhau, những ngôn từ muốn thốt ra nhưng rồi lại nuốt vào trong. Cô không thể bước ra ngoài và gặp Giao Giao trong hoàn cảnh này. Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu cô, vì sao cô ấy lại có mặt ở đây, vì sao cô ấy lại giao cơm đến đây, chuyện này có liên quan gì đến anh ấy không?
– Thập Nhất à, lái xe đi phía sau cô ấy đi.
Tôn Khả Thiên không ra mặt, nhưng vẫn âm thầm đi theo sau Đồng Lệ Giao, chí ít là để bản thân cô an tâm hơn một ít. Giao Giao vốn là người nhút nhát, bây giờ lại ở một nước xa xôi như vậy khiến cô lo lắng vô cùng.
Cho đến khi bóng dáng Đồng Lệ Giao khuất hẳn sau cánh cổng ký túc xá của trường đại học, Tôn Khả Thiên mới yên tâm rời đi. Trên đường trở về, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
– Thập Nhất à, anh biết chuyện về Giao Giao không?
Thập Nhất là vệ sĩ thân cận, luôn đi theo bảo vệ cô, đồng thời cũng là người đứng đầu trong số những người thân cận nhất của anh Diệc Quân, nên chắc chắn anh ta sẽ biết điều gì đó.
– Cô Đồng Lệ Giao đã giành được học bổng toàn phần của Đại học Milan. Cô ấy đang theo học thạc sĩ tại đây.
Với khả năng của Giao Giao thì chuyện giành được học bổng không phải khó, nhưng điều cô muốn biết là vì sao cô ấy lại trở thành người nấu bữa tối và giao đến biệt thự. Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp
– Anh biết ý của tôi không phải hỏi về điều này.
– Jenny, tôi không thể nói gì thêm, có những chuyện nằm ngoài khả năng của tôi.
Sự ngập ngừng của Thập Nhất khiến cô càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Chuyện này chắc chắn có sự can thiệp của anh ấy.
– Tôi có một chuyện muốn nhờ anh, không khiến anh phải khó xử đâu.
Thập Nhất vốn đã xem Tôn Khả Thiên như một người rất quan trọng cần bảo vệ, vậy nên chỉ cần việc cô nhờ vả không vi phạm đến tổ chức thì khó khăn đến mấy anh ta cũng có thể làm được.
– Cô muốn tôi giúp gì?
– Anh tìm hiểu giúp tôi từ lúc sang đây, cuộc sống của Giao Giao có tốt không, hiện tại cô ấy có gặp khó khăn gì không.
Thập Nhất đồng ý, nhưng cũng không quên nhắc nhở.
– Được. Nhưng tôi nghĩ hiện giờ cô không nên ra mặt. Chắc cô cũng biết, có một số chuyện liên quan đến người ấy, tôi không thể can thiệp. Mệnh lệnh của người ấy là tối cao.