Trên đường trở về cô nhi viện, xe của anh đi ngang qua công viên Shally, chẳng hiểu sao cô lại muốn xuống đây ngồi một lúc. Có lẽ vì đây là khung cảnh mà trong giấc mơ cô đã từng nhìn thấy, có anh, có cô và có cả giàn đu quay cao nhất thế giới.
– Thần Phong, cho em xuống đây đi, chút nữa em sẽ tự về cô nhi viện.
Lôi Thần Phong dừng xe ngay trước cổng để cô xuống. Giờ này người ta đã lần lượt dẫn nhau ra về nên bên trong công viên còn lại khá ít người. Cô ngồi trên ghế đá, ngước nhìn giàn đu quay lung linh giữa bầu trời đêm, nó rực rỡ như giấc mơ của những kẻ mộng mơ vậy.
Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu, muốn mang hết những hạt không khí lành lạnh vào trong người, như vậy mới khiến cô cảm nhận được bản thân mình đang tồn tại chân thật. Đột nhiên có một mùi hương dịu ngọt quanh quẩn ở chóp mũi, có vẻ như mùi anh đào, lại có chút giống kẹo ngọt, mang lại cảm giác thân thuộc.
Tôn Khả Thiên mở mắt, bị bất ngờ bởi cây kẹo bông gòn trắng tinh ngay trước mặt, mà người đàn ông đang cầm cây kẹo ấy lại chính là anh. Gương mặt đẹp như tranh vẽ, mang theo muôn ngàn tinh tú này lại khiến cô loạn nhịp.
– Em có muốn ăn không? Đây là cây kẹo cuối cùng của ông lão, anh đã mua nó để ông ấy được về nhà sớm.
Thì ra là vậy, không phải vì anh nhớ đến chuyện này xưa, mà vì muốn giúp đỡ ông già bán kẹo bông trước cửa công viên.
– Kẹo bông gòn vị anh đào của ông lão rất ngon.
– Em đã từng ăn rồi à?
– Những ai đã từng đến đây đều biết ông lão bán kẹo bông gòn vị anh đào mà. Vì sao anh lại ở đây?
Tôn Khả Thiên biết thừa Lôi Thần Phong sẽ chẳng bao giờ trả lời nấy câu hỏi “vì sao” ngớ ngẩm của cô, vậy nên chỉ hỏi cho đúng thủ tục thôi.
Cô cầm cây kẹo trên tay anh rồi cắn một miếng rõ lớn. Quả nhiên vẫn là hương vị tuyệt hảo. Cô giơ cây kẹo lên trời, hướng về một ngôi sao vừa mới kịp sáng.
– Tương truyền rằng nếu khi đưa cây kẹo bông gòn lên trời mà vẫn nhìn thấy ngôi sao qua cây kẹo ấy thì có thể ước một điều ước. Mẹ đã từng nói như thế.
Tôn Khả Thiên xoay xoay cây kẹo mấy vòng, cuối cùng cũng tìm ra một khe hở bé xíu để nhìn ngôi sao kia.
– A, ở vị trí này có thể nhìn thấy được rồi. Thần Phong anh xem thử.
Lôi Thần Phong cũng bị trò trẻ con của cô lôi kéo, lại còn bắt chước xoay xoay cây kẹo bông gòn đến đúng vị trí đó rồi nhìn. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên như đang tự cười chính bản thân mình.
Tôn Khả Thiên đan hai tay tay vào nhau, sau đó nhắm mắt cầu nguyện.
– Em đã cầu nguyện gì vậy?
Tôn Khả Thiên cắn thêm một miếng kẹo rồi nhìn về phía ngôi sao ấy.
– Mong rằng mùa đông năm nay tuyết đừng rơi quá nhiều, để mẹ em ở trên trời cao có thể ngắm nhìn những bông oải hương nở rộ.
Lôi Thần Phong biết người mẹ cô đang nhắc đến chính là Hàn Tuyết. Lúc còn sống bà ấy rất thích hoa oải hương và Vũ Vũ cũng như vậy.
– Có vẻ như em rất yêu thương bà ấy.
– Đương nhiên rồi, bà ấy là người tốt nhất trên đời. Nếu không phải bị những kẻ kia giết hại thì có lẽ bây giờ em cũng có một mái ấm hạnh phúc.
Tôn Khả Thiên thở dài vào không trung. Mỗi khi nhắc đến mẹ và cái chết năm ấy, cô không thể nào khiến bản thân mình thôi ai oán. Mỗi lần như vậy trái tim cô đều đau nhói, như bị ai cầm dao đâm nát vậy.
– Vòng đu quay cuối cùng của ngày hôm nay, còn ai muốn lên nữa không?
Người bán vé rao lên giữa không trung, trên tay anh ta còn hai tấm vé cuối cùng. Tôn Khả Thiên vội vã kéo theo Lôi Thần Phong đứng dậy, chạy đến mua hai tấm vé ấy.
Ánh mắt của người bán vé cứ tập trung vào cái nắm tay của hai người, lại còn cố tình nói mấy câu ẩn ý với Lôi Thần Phong.
– Mỗi vòng quay khoảng 20 phút, phải biết tận dụng thời cơ đấy.
Anh ta cười cười, như kiểu am hiểu sự đời lắm ấy. Cô vô tình bắt gặp vẻ mặt Lôi Thân Phong không mấy đứng đắn, lại còn tỏ ra rất vui vẻ khi nghe thấy những lời vừa rồi.
Đu quay càng lên cao, những ánh đèn càng lấp lánh. Đây là lần đầu tiên Tôn Khả Thiên và Lôi Thần Phong ngồi trên giàn đu quay này. Trước đây, họ chỉ ngắm nhìn nó từ xa như những kẻ mộng mơ đang hướng về giấc mơ đẹp đẽ của mình vậy.
Ánh sáng từ thành phố xuyên qua những ô kính, chiếu vào từng góc cạnh khuôn mặt của người đàn ông, tạo nên bức tranh tuyệt mỹ. Trái tim cô hình như lại đang nhảy loạn nhịp lên thì phải.
– Khả Thiên.
Tiếng gọi của anh khiến cô quay mặt sang nhìn, chỉ kịp nhìn thấy gương mặt đẹp tựa tranh ấy càng tiến gần về phía mình, rồi trên môi truyền đến một cảm giác ấm ấp đến tê dại.
Là… là anh đang hôn cô sao?
Môi anh thật mềm và ấm. Giây phút này cô cảm nhận rõ từng hơi thở của anh, của Phong Phong mà cô vẫn hằng mong chờ. Cô không phản kháng, chỉ khẽ nhắm mắt lại và để mặc bản thân mình nghe theo trái tim mách bảo.
Thời gian đã trôi qua không biết bao lâu, nhưng cho đến bây giờ mùi hương của anh vẫn còn đọng lại trên chóp mũi. Xe dừng trước cửa cô nhi viện nhưng tâm trí của Tôn Khả Thiên vẫn còn lơ lửng trên giàn đu quay ấy.
– Em không định xuống xe sao.
Câu nói của anh khéo cô quay về với thực tại. Đã về tới cô nhi viện rồi sao?
Cô nhi viện… cô nhi viện…
– Cô nhi viện… Giao Giao… Chết rồi em chưa mua điện thoại mới.
Theo dự tính ban đầu thì cô sẽ ghé qua cửa hàng để mua cho Giao Giao chiếc điện thoại mới, nhưng vì trót ham mê trai đẹp nên bỏ quên đại sự.
– Không phải anh đã để một chiếc điện thoại mới trên bàn làm việc của em rồi sao.
Nói như vậy thì chiếc điện thoại ấy là do anh chuẩn bị chứ không phải bà nội. Thì ra con người lạnh lùng, lãnh đạm này cũng biết quan tâm người khác cơ đấy.
– Là mua cho Giao Giao, hôm nay em cầm điện thoại của cô ấy đi làm, nhưng không may làm rơi rồi hỏng mất. Tính tối nay về sẽ mua lại cái mới nhưng không ngờ…
– Không ngờ làm sao?
Câu hỏi của anh khiến cô nhớ về khoảnh khắc trên giàn đu quay, cả khuôn mặt bỗng đỏ rực như gấc. Biểu cảm này lại khiến Lôi Thần Phong bật cười.
– Anh có thể giúp em, nhưng ngày mai phải nấu bữa trưa cho anh. Coi như đó là một cuộc giao dịch mà anh chịu thiệt thòi một chút.
Không đợi cô đồng ý anh đã gọi điện cho Ám Dạ, nội dung cuộc gọi rất rõ ràng, anh cần có một chiếc điện thoại tầm trung trong vòng 15 phút nữa.
– Này, em chưa đồng ý mà.
– Kể từ khi anh gọi cuộc gọi đó thì giao dịch coi như đã bắt đầu.
Đúng là kẻ ngông cuồng không nói đạo lý!
Chưa đầy 10 phút Ám Dạ đã xuất hiện. Thấy Lôi Thần Phong đưa chiếc thoại mình mới mua cho Tôn Khả Thiên, trong đầu Ám Dạ nảy sinh nhiều suy nghĩ không mấy hay ho.
“Chủ tịch tặng cho phu nhân chiếc điện thoại này sao? Từ khi nào chủ tịch lại có mắt nhìn kém đến thế”.
Tôn Khả Thiên ngại ngùng, áy náy cảm ơn Ám Dạ.
– Thật ngại quá, tôi cảm ơn anh rất nhiều, khi nào rảnh tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé.
Ám Dạ bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh vây quanh, lời cảm ơn này của phu nhân nặng quá nhận không nổi. Anh ta chỉ dám cúi cầu cung kính, sau đó rút lui càng nhanh càng tốt, sợ rằng nếu ở đây lâu thêm chút nữa thì sẽ bị đại ma vương mang ra trút giận mất.
– Cậu Ám Dạ này đôi lúc hành động khó hiểu nhỉ, không biết đã có người yêu chưa.
Tôn Khả Thiên hỏi vu vơ, không hề để ý đến người bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, thậm chí mi tâm đã nhăn lại.
– Cậu ta thích đàn ông.
Câu trả lời này hình như có chút vấn đề, nhưng cô lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Thôi kệ, vấn đề của cô đã giải quyết xong, Giao Giao nhìn thấy chiếc điện thoại này chắc chắn sẽ rất vui.
– Cảm ơn anh.
– Nhớ giao dịch của chúng ta. Chúc em ngủ ngon.
What the…. anh ấy vừa chúc cô ngủ ngon? Hôm nay Lôi Thần Phong có gì đó rất lạ, từ việc vào công viên cùng cô, cho đến nụ hôn trên giàn đu quay và đến lúc này.
– Không đúng, anh nói thật đi anh có phải Lôi Thần Phong không? Anh ấy bình thường không như thế này.
Câu nói của cô lại khiến anh bật cười.
– Bình thường anh như thế nào?
– Là một đại ác ma, âm hồn bất tán, là người nắng mưa thất thường. Anh nhất định là kẻ giả mạo, nếu không thì bị tâm thần phân liệt rồi!
Cô tự lẩm bẩm một mình, sau đó quay lưng rời khỏi. Khoảnh khắc cô quay lưng, nụ cười trên môi chợt tan vào gió thu lạnh lẽo. Cô chẳng hiểu bản thân mình đang làm gì nữa, giả vờ ngây thơ để đóng vai một cô tình nhân bé nhỏ, hay cố gắng khiến anh yêu “Tôn Khả Thiên” và rồi rời bỏ “Lâm Vũ Kỳ”. Thật nực cười!
Khi bóng lưng của cô khuất dần sau cánh cửa của cô nhi viện, ý cười trên đôi môi anh cũng tắt. Trong đáy mắt sâu hun hút, sự toan tính và lạnh lẽo được màn đêm bảo bọc hoàn hảo.
Lôi Thần Phong biết phía sau lưng cô đang có một thế lực ngầm để tiêu diệt toàn bộ Lâm gia. Đây là mối đe dọa lớn khiến anh không thể nào an tâm. Mặc dù Lâm Hùng và những kẻ kia đáng chết, nhưng có một lý do khiến anh phải bảo hộ bọn họ, chính vì họ là người thân của Vũ Vũ. Một ngày anh chưa điều tra ra được thế lực ấy, anh vẫn cần phải giữ cô bên cạnh mình để kiểm soát. Đó là lý do anh đưa cô lên vị trí giám đốc sáng tạo của Lôi thị.
“Tôn Khả Thiên à, nếu một ngày em thực sự yêu tôi, thì đó chính là cái giá em phải trả khi đã không nghe lời cảnh cáo của tôi”.
Trong phòng làm việc, Tôn Khả Thiên chăm chú xem báo cáo mà một số nhà thiết kế đã gửi. Đương nhiên Lôi thị cũng không bỏ tiền để nuôi kẻ vô dụng, đa số những người này đều hoàn thành các dự án rất tốt, còn một số người khác, xem ra vẫn cần đến biện pháp mạnh hơn.
Một cuộc họp khẩn cấp với phòng thiết kế nhanh chóng được mở ra. Ban đầu còn có vài kẻ không tới, chỉ cần một câu “những ai không có mặt tại cuộc họp này đều bị hủy hết dự án đang đảm trách” thì không một ai dám vắng mặt.
Bài học của Mã Lệ vẫn còn đây. Việc mất dự án là chuyện nhỏ, nhưng để mất dự án vào tay những người như Mộc Miên lại chính là sự sỉ nhục lớn đối với các nhà thiết kế danh tiếng.
Lâm Nhạn Tuyết vô cùng khó chịu, hai tay khoanh trước ngực, buông lời sắc mỏng.
– Giám đốc Tôn, cô vẫn chưa nêu rõ lý do của cuộc họp này. Chúng tôi không rảnh rỗi như ai đó.
Tôn Khả Thiên tựa toàn thân tựa vào lưng ghế, trông có vẻ nhàn nhã và thong dong, thậm chí còn chậm rãi thưởng trà. Phong thái ung dung này hoàn toàn đối lập với phần còn lại. Trong cuộc họp này, chỉ có một mình cô ở phe phản diện, còn số người tự cho mình là phe chính diện thì đông hơn rất nhiều. Không sao cả, cô sẽ dẹp hết đám loạn quân trong ngày hôm nay.
– Tôi sẽ không nói lý do, cho đến khi có mặt tất cả nhân viên của phòng thiết kế.
Mọi người âm thầm điểm danh, lại phát hiện Mã Lệ cùng hai nhà thiết kế khác không có mặt. Này chắc chắn là cố ý, vì khi nhận được thông báo thì ba người đó còn đang ngồi tám dóc, ăn bánh.