Tôn Khả Thiên quay sang nhìn Lôi Thần Phong, không lo lắng cũng chẳng thất vọng, khẽ rút chiếc bút đang cài trên đầu xuống rồi bỏ vào túi áo của anh. Những lọn tóc dài khẽ rớt xuống bờ vai, mang theo mùi oải hương thoang thoảng.
Bàn tay thon dài của cô dừng lại giữa không trung, chỉ một chút nữa là có thể chạm vào gương mặt nghiêm nghị của anh. Cũng may cô đã kịp nén chặt xúc động dâng trào trong lòng, chưa đến mức hành động lỗ mãng.
– Vừa rồi em đã mượn thân phận là vợ của anh, bây giờ em trả lại. Dự án này xem như đã thất bại, em sẽ rời khỏi Lôi thị ngay lập tức.
Lôi Thần Phong mím chặt môi, vừa rồi suýt chút nữa anh đã thốt lên hai từ “Vũ Vũ”. Có lẽ vì trước đây anh đã coi Tôn Khả Thiên là thế thân của Vũ Vũ nên khi cô ấy quay trở lại anh nhất thời không thích ứng được.
– Vậy thì em mau rời khỏi đây đi.
Ánh mắt của hai người nhìn nhau không có cảm xúc, nói đúng hơn thì những cảm xúc này đều bị họ kìm nén chặt. Đó chính là khoảng cách lớn nhất trên thế giới này, khi hai người đứng đối diện nhau chỉ như người dưng ngược lối.
– Không nên không nên, hay là cứ để Khả Thiên làm trợ lý mảng thiết kế cho em đi.
Vị trí này không tồi, tốt hơn hẳn so với vị trí trưởng phòng thiết kế mà cô từng nắm giữ. Công việc không quá nặng nề và nếu không quá cần thiết thì cũng không cần gặp mặt chủ tịch tập đoàn. Chẳng phải là tiện cả đôi đường sao.
– Xin lỗi, nhưng đối với vị trí đó tôi hoàn toàn không có húng thú.
Tôn Khả Thiên chẳng buồn suy nghĩ mà đưa ra ngay quyết định, sau đó quay đầu rời khỏi.
Cô ôm thùng cát tông rời khỏi phòng chủ tịch, trên đường đi còn bắt gặp vô số ánh mắt coi thường của người khác. Họ xem cô như một kẻ thất bai thảm hại, còn cô thì mặc kệ tất cả, ngẩng cao đầu và bước đi hiên ngang như một nữ hoàng.
Sau khi cô đi, Duật Trác Minh không còn giữ được sự im lặng, thậm chí lời nói ra còn có chút trách móc.
– Anh à, như vậy có quá bất công với cô ấy không. Rõ ràng vừa rồi cô ấy đã làm rất tốt.
Lôi Thần Phong vẫn tiếp tục im lặng, nhưng điều này có nghĩa là gì đậy?
– Có phải vì anh đã yêu cô ấy rồi đúng không? Nếu vậy thì càng không công bằng rồi. Yêu cô ấy là vấn đề của anh vì sao lại bắt cô ấy phải gánh chịu?
– Đừng lo chuyện của người khác, bà đã biết có cô tiểu thư nhà nào đó đang theo đuổi em đấy, còn nói khi nào rảnh sẽ đi coi ngày giờ.
Duật Trác Minh bị nghẹn họng, âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Gì mà xem ngày giờ, có khi nào bà đang toan tính bán mình đi không?
Giá cổ phiếu của Lâm thị vẫn đang rớt giá thê thảm, đến mức sắp chạm sàn. Trên mặt báo nham nhảm những bài viết tiêu cực về Lâm gia.
Lâm Hùng cau có ngồi trong phòng làm việc, trợ lý của ông ta nhanh chóng chạy vào, chuẩn bị thông báo một tin không tốt.
– Chủ tịch, phía Milan đã có phản hồi. Họ yêu cầu Lâm thị nhượng lại 36% cổ phần với giá 20 triệu USD, như vậy họ sẽ công bố với phía báo chí là tiểu thư không phải đạo nhái tác phẩm mà là hợp tác cùng nhà thiết kế Jenny trong bộ sưu tập lần này.
Lâm Hùng tức giận, đấm mạnh xuống mặt bàn. 36% cổ phần là một con số quá lớn. Khi mất đi 36% cổ phần thì Lâm Hùng vẫn còn nắm giữ 45%, là người nắm số cổ phần lớn nhất, còn đủ tư cách ngồi tại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng ông hoàn toàn không muốn điều đó. Bởi vì khi Milan nắm giữ 36% cổ phần nghĩa là họ sẽ có quyền phủ quyết trong hội đồng quản trị.
Mặc dù không cam tâm nhưng khi nhìn vào màn hình giao dịch chứng khoán, màu đỏ chói cùng những con số đang giảm dần về 0, ông ta không thể không thỏa hiệp.
Nói không chừng khi có sự tham gia của Milan thì danh tiếng Lâm thị càng vang xa hơn, Lâm Nhã Kỳ không bị quy tội đạo nhái tác phẩm sẽ vẫn là quân cờ còn sử dụng được.
Sau hơn hai ngày, thông tin lan tràn ở các mặt báo đã được đính chính. Đại diện phía Milan đã gấp rút bay từ Italy sang để tham dự buổi họp báo chuyển nhượng cổ phần. Chính người này đã đứng ra giải thích với truyền thông về vụ bê bối vừa qua.
Như dự đoán, cổ phiếu của Lâm thị lập tức tăng vọt ở mức chưa từng thấy. Lúc này Lâm Hùng lại cảm thấy tiếc nuối, nếu so với tình hình bây giờ thì 36% cổ phần kia ít nhất cũng đáng giá 200 triệu đô.
Nằm trong căn phòng quen thuộc, Tôn Khả Thiên vừa cắn hạt dưa vừa xem buổi phát sóng trực tiếp này. Một nụ cười đầy ẩn ý nở trên đôi môi như đóa hoa kiều diễm.
“Mọi chuyện càng lúc càng trở lên thú vị rồi đây”.
Những ngày sau đó, Tôn Khả Thiên bắt đầu đi tìm công việc mới. May mắn là cô được một cửa hàng bán quần áo ở trung tâm thương mại nhận vào thử việc.
Đây là một cửa hàng thời trang khá lớn, quản lý vì thấy cô có ngoại hình ưu tú và có kiến thức tốt về thời trang nên cho phép thử việc ngay lập tức.
Công việc này chẳng mấy khó khăn, qua hơn một tuần làm việc, quản lý cửa hàng tỏ ra vô cùng hài lòng. Khách hàng rất thích nghe Tôn Khả Thiên tư vấn quần áo, đặc biệt là cách phối các món phụ kiện với bộ quần áo họ vừa mua.
Sang đến tuần thứ hai, số lượng khách VIP ngày càng tăng lên. Lý do là vì tuần trước có một vị phu nhân thuộc hội quý tộc, sau khi được Tôn Khả Thiên tư vấn mua một bộ lễ phục thì được bạn bè ca tụng rất nhiều.
Trước đây bà ta từng bị chê bai vì gu thời trang thiếu tinh tế, mà người hay chê bà ta nhất chính là phu nhân Lâm gia Quan Tịnh Nghi. Quan Tịnh Nghi ỉ vào mình có đứa con gái là nhà thiết kế nổi tiếng nên lúc nào cũng cho rằng gu thời trang của mình là chuẩn nhất.
Buổi sáng nay khi vừa đến cửa hàng, Tôn Khả Thiên đã thấy mọi người tập trung đầy đủ, vô cùng lo lắng. Nghe phong phanh thì cửa hàng này đã bị một tập đoàn lớn thu mua ngày hôm qua. Hôm nay sẽ có đoàn giám sát cấp cao xuống kiểm tra, nếu nhân viên nào không đạt chuẩn thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
So với những nhân viên khác thì Tôn Khả Thiên khá thoải mái. Người mưa nắng thất thường như Lôi Thần Phong mà cô cũng đã làm việc chung rồi thì còn sợ ai nữa.
Vừa nghĩ đến đây thì đoàn kiểm tra đã xuất hiện. Mọi người nhanh chóng tập trung thành hai hàng dọc để chào mừng. Tôn Khả Thiên cũng định xếp hàng chung với họ nhưng khi thấy bóng dáng ai đó quen thuộc thì vội ngồi sụp xuống, nấp sau mấy đồng nghiệp khác.
Tập đoàn mua lại cửa hàng này là Lôi thị sao? Mà nếu đúng như vậy thì chuyện đi giám sát cũng đâu cần đích thân chủ tịch hội đồng quản trị đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tế Quỷ (Tế Ma)
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Quá đường đột! 36 kế chuồn là thượng sách.
Cô nhớ ở phía sau cửa hàng có một lối thoát hiểm nhỏ, bây giờ chạy ra phía ấy may ra sẽ không bị Lôi Thần Phong bắt gặp.
Ngay lúc cô định quay lưng rời đi thì giọng nói ngang tàn vang lên, ý tứ rất rõ ràng, nếu như có bất kỳ ai trong cửa hàng vắng mặt thì toàn bộ nhân viên sẽ bị đuổi việc.
Hơn ai hết Lôi Thần Phong hiểu rõ điểm yếu của cô. Ý định chạy trốn đã bị anh nhìn thấu từ lâu, nếu muốn thoát khỏi bàn tay anh thì chút bản lãnh cỏn con này vẫn còn non và xanh lắm.
Lôi Thần Phong đứng yên một chỗ, nhìn hết một lượt toàn bộ nhân viên của cửa hàng, sau đó dừng lại trước mặt Tôn Khả Thiên, khí thế bức người ở anh khiến người ta có cảm giác bị ngộp thở.
Bốn mắt chạm nhau chẳng rõ vui buồn, Lôi Thần Phong vẫn vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của kẻ bề trên, còn cô vẫn là ánh mắt lãnh đạm pha chút lạnh lùng.
Nụ cười? Nó chỉ là thứ dành cho những khách hàng mua đồ tại cửa hàng mà thôi.
– Bắt đầu từ hôm nay, Lôi thị sẽ trực tiếp điều hành hoạt động của cửa hàng này. Vậy nên mọi người cần phải thay đổi phong cách làm việc, cũng như cố gắng 200% sức lực của mình. Đương nhiên Lôi thị cũng sẽ có những chính sách xứng đáng. Nếu doanh thu tháng này của cửa hàng gấp 3 lần tháng trước thì toàn bộ nhân viẻn sẽ được tăng lương gấp đôi.
Lôi Thần Phong dứt lời, mọi người vừa mừng vừa lo vì thử thách mới được đặt ra. Thế gian đâu có chuyện không làm mà vẫn có ăn.
– Quản lý, hãy chọn ra nhân viên có năng lực nhất ở đây.
Lại một yêu cầu nữa được Lôi Thần Phong đặt ra. Quản lý cửa hàng không cần suy nghĩ, bước thẳng đến phía Tôn Khả Thiên rồi dẫn lên phía trước. Đương nhiên lựa chọn này cũng không có ai phản đối.
Lôi Thần Phong tựa tiếu phi tiếu, không biết đang nghĩ gì, chỉ quay sang nói với người bên cạnh.
– Tiếp tục giữ lại làm quản lý.
Hóa ra vừa rồi là một phép thử. Năng lực của người quản lý không chỉ đánh giá dựa vào chuyên môn mà còn phải có khả năng đánh giá công tâm năng lực của cấp dưới. Nếu vừa rồi cô ta lựa chọn một người khác thì chắc chắn giờ này đang khóc lóc vì bị sa thải rồi.
– Tôi sắp có một cuộc hẹn với đối tác quan trọng, phiền em chọn giúp tôi một bộ đồ.
Tôn Khả Thiên suýt nữa thì té ngửa. Bộ đồ hiện tại ạnh đang vận trên người còn chưa đủ sang trọng và lịch sự hay sao. Có khi nào anh đang âm mưu làm khó cô không?
Cô hít một hơi sâu để tự trấn an bản thân. Cô cũng đâu phải tội phạm, lại càng không làm gì có lỗi, việc gì phải sợ. Mặc dù trên lý thuyết cần phải vui vẻ và niềm nở với khách hàng, nhưng với người này cô lại không thể cười nổi.
Sở thích mặc đồ cũng như phong cách phối đồ của anh cô đã quan sát kỹ từ lâu, bây giờ chỉ cần nhắm mắt cũng chọn ra một bộ phù hợp.
– Bình thường em đón tiếp khách hàng bằng thái độ này sao?
Lôi Thần Phong muốn nói đến là vẻ mặt lãnh đạm của cô, cứ tưởng khi anh trở thành khách hàng, được cô tư vấn chọn đồ thì chí ít cô cũng nở nụ cười đón tiếp như những vị khách khác, nào ngờ vẫn giữ nguyên thái độ đó không thay đổi.
– Dạ xin lỗi chủ tịch, vì đây là lần đầu tiên gặp mặt khiến tôi khá căng thẳng. Mong anh bỏ qua cho
Tôn Khả Thiên nở một nụ cười giả trân rồi lên tiếng thanh minh. Cái này chính là gậy ông đập lưng ông, giống như Lôi Thần Phong đã phủi sạch sẽ mọi quan hệ với cô vậy.